Ăn sáng xong, đột nhiên anh nhớ ra đã mấy hôm rồi không gọi điện thoại về nước cho bố mẹ và con gái. Bình thường cứ cách ba hôm anh lại gọi điện về nhà một lần hỏi thăm và trò chuyện với con gái.
Đông Khởi nhìn đồng hồ, giờ này là bảy giờ sáng, trong nước giờ này chắc là mười giờ đêm. Anh quay số, con gái đã ngủ, anh nói chuyện với bố một hồi. Bố anh nói, mấy ngày nay Lưu Cầm nghỉ hè, năm sau vào lớp ba rồi, mọi thứ đều bình thường, chỉ là ngày nào cũng nói muốn gặp bố.
Đã sáu năm rồi Đông Khởi không gặp mặt con gái, chỉ nhìn con lớn lên qua những tấm ảnh, sau mỗi lần trò chuyện với con gái, anh đều thấy xót xa trong lòng.Anh thấy yêu con tha thiết, chỉ ước gì được ôm con vào lòng, mặt khác anh lại cảm thấy day dứt vì không thể đưa con sang sống với mình.
Anh nghĩ, đợi khi mọi việc ở văn phòng ổn định, sẽ về thăm nhà một chuyến, nhân tiện đưa con gái qua cùng.
Đông Khởi xuống lầu, đến bãi đậu xe, đang định mở cửa xe thì bỗng nghe có tiếng còi xe phía sau. Anh sững người quay đầu lại nhìn, thì thấy xe Hà Như đang đỗ ở góc bên kia. Hà Như vẫy vẫy tay, anh bèn bước qua.
Hà Như nói: “Lên xe đi, may mà em đến sớm, nếu không lại khổ cho cái tay anh.”
Đông Khởi lên xe, cười nói: “Lần này lại làm phiền em rồi.” Tuy nói vậy nhưng lòng anh thấy rất vui.
Hà Như cười nói: “Đừng nói thế, nếu anh đã xem em là bạn thì em nên làm cho ra dáng bạn bè chứ, không thôi anh lại trách em là người phụ nữ lạnh lùng kiêu ngạo.”
Hà Như đưa Đông Khởi đến dưới lầu văn phòng anh, nói: “Tối trước giờ tan ca khoảng nửa tiếng anh nhớ gọi điện cho em, em sẽ đến đón. Buổi trưa anh ăn tạm món Tây vậy, nhớ nhé, đừng tỏ vẻ mạnh mẽ, không thì ảnh hưởng đến sức khỏe đấy.”
Đông Khởi cười rồi nói: "Em cứ nói hoài, xem ra anh phải thuộc làu thôi. Anh ăn cơm cũng được, tay trái còn cầm được đũa mà."
Bình thường ở văn phòng, ngoài những lúc còn việc chưa làm xong, khoảng năm giờ chiều là Đông Khởi tan ca. Hôm ấy khoảng bốn giờ rưỡi, anh bèn gọi điện cho Hà Như. Hà Như bảo anh khoảng năm giờ mười đợi cô ở phía dưới lầu văn phòng anh.
Không ngờ gần năm giờ, Jones lại sắp xếp cho Hà Như đi gặp khách hàng. Hà Như vội vàng gọi điện thoại cho Đông Khởi, anh đã đứng dưới lầu đợi cô rồi. Anh bảo Hà Như không cần sốt ruột. Hà Như vừa mỉm cười bàn chuyện với khách hàng, vừa sốt ruột len lén liếc nhìn đồng hồ. Vị khách hàng này lại là người khó tính, Hà Như lại không muốn gây tổn thất cho công ty, vì vậy đến tận năm giờ bốn mươi mới ngã ngũ.
Hà Như vội vội vàng vàng lái xe đến dưới dãy lầu văn phòng của Đông Khởi, thấy anh đang ở đó nhìn bâng quơ. Đông Khởi lên xe xong, Hà Như giải thích ngắn gọn sự tình cho anh biết, nói: “Tối nay anh muốn ra ngoài ăn cơm hay về nhà nấu?”
Đông Khởi nói: “Hay ra ngoài ăn đi, anh mời.”
Hà Như suy nghĩ rồi nói: “Thôi, hay về nhà anh nấu cơm đi. Chúng ta ra phố Tàu mua một ít thức ăn trước, em nghĩ mấy hôm nay tủ lạnh nhà anh chắc đã trống trơn rồi.”
Đây quả là chuyện mà Đông Khởi không ngờ tới. Anh cười nhìn Hà Như, nghĩ thầm: "Cô này sao mà tâm lý, hiểu mình thế, nghĩ hệt như mình muốn vậy."
Chung cư mà Đông Khởi sống có hai phòng ngủ một phòng khách, còn có một nhà bếp và một nhà vệ sinh. Ở Los, chung cư như thế này lẽ ra có thể tìm thêm người ở chung, nhưng Đông Khởi sợ không thoải mái nên đã từ chối đề nghị của nhiều người muốn thuê chung. Anh dùng một gian làm phòng đọc sách, đề dàn máy vi tính và sách, còn có cả một chiếc dương cầm gỗ đỏ cũ, đây chính là đồ vật mắc nhất mà anh mua về sau khi đến Los. Trong phòng khách ngoài ti vi và bộ ghế salon ra, chẳng còn thứ gì khác, để chừa cả một không gian rộng lớn.
Hà Như nhìn thấy nhà bếp của anh ngăn nắp sạch sẽ, bèn cười nói: “Không ngờ người độc thân như anh cũng biết sắp xếp nhà cửa ngăn nắp ra phết.”
Đông Khởi cười nói: “Anh ít khi tự nấu cơm ăn, nên nhà bếp cũng ít mùi dầu mỡ, đương nhiên là sạch sẽ rồi. Một mình tự nấu cơm ăn chẳng vui vẻ gì, lại mất thời gian, nên phần lớn thời gian anh đều ra ngoài ăn cơm.”
Hà Như cười nói: “Theo em, trông dáng vẻ anh không giống như thế lắm.”
Cô đề Đông Khởi bày biện mắm muối dầu đường ra, sau đó xắn tay áo bật bếp ga lên, bắt đầu nấu nướng. Đông Khởi hỏi cô có cần anh phụ giúp không, Hà Như nói: “Anh cứ nghỉ ngơi đi, khi nào nấu xong em sẽ gọi”. Đông Khởi bèn đến ngồi trên ghế salon xem ti vi.
Hà Như lo nấu nướng, cách cô dùng dao thớt cũng rất điêu luyện. Đông Khởi trông dáng vẻ bận rộn của cô, bỗng thấy xúc động trong lòng, nhà mà không có phụ nữ thì đúng là chưa thực sự là nhà.
Chưa đầy nửa tiếng, Hà Như đã nấu ăn xong. Cô làm một món cá nướng hành, một đĩa dưa leo ướp lạnh và còn có cả mì sợi.
Cô nói: “Hôm nay muộn rồi nên đành ăn tạm vậy. Lần sau có thời gian sẽ nấu nhiều món hơn.”
Đông Khởi nếm thử món cá nướng hành, nói:
- Trước kia khi anh công tác ở Thượng Hải, đã dùng qua món này, em nấu rất đặc sắc, còn cho thêm ớt. Không ngờ em cũng có tài nấu nướng đấy chứ.
- Lúc còn ở đại học, mỗi khi nghỉ đông hay nghỉ hè, bạn bè về quê hết, chỉ còn mỗi mình em ở lại ký túc xá. Em đành phải tự nấu lấy. Có một dạo em còn đi làm thêm ở nhà hàng, lúc rảnh thì học đầu bếp làm vài món. Nhưng lúc có một mình, em cũng rất ít nấu nướng. Đến Mỹ, dần dà chẳng còn hào hứng gì chuyện bếp núc nữa.
Đông Khởi cười, trêu cô: “Tay nghề như em nếu mở nhà hàng Trung Hoa ở đây chắc sẽ có khối chủ nhà hàng khác lo sốt vó ấy chứ.”
Hà Như cười nói: “Vậy sau này có tiền em sẽ mở nhà hàng nhé.”
- Nếu quả như thế thì tốt quá rồi, anh sẽ giúp em không tính tiền công, chỉ cần cho anh thưởng thức món ăn là đủ.
- Thế chẳng thành một nhà sao!
Đông Khởi nhìn cô cười, Hà Như biết mình lỡ lời, cúi đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, Hà Như dọn chén bát đi rửa, rồi xin phép ra về. Đông Khởi biết không giữ cô lại được, bèn nói: “Ngày mai em có đến đón anh không?”
Hà Như nói: “Khi nào vết thương của anh lành hẳn, thì em sẽ không đến đón anh nữa. Còn nữa, ngày mai em sẽ không nấu cơm cho anh đâu, em sợ mùi dầu mỡ lắm. Tan sở anh ăn cơm xong rồi hẵng gọi điện cho em, em sẽ đến đón anh.”
Đông Khởi trông theo bóng cô, nhớ đến câu “Thế chẳng thành một nhà sao!” cô nói ban nãy, thấy mát cả lòng.