- Tôn Ánh này, lần này chúng ta có ít thời gian trò chuyện quá, anh rất lấy làm tiếc. Hy vọng lần sau chúng ta sẽ lại có cơ hội gặp nhau.
Tôn Ánh cũng cười nói:
- Em cũng cảm thấy rất là tiếc. Nhưng mà có được người bạn như anh và chị Hà Như, em thực sự cảm thấy rất vinh hạnh. Hy vọng lần sau chúng ta lại được gặp nhau ở Los Angeles. Còn về chuyện các giáo sư ở bên đó, em sẽ gọi điện giải thích cho họ hiểu sau.
Lưu Đông Khởi cười và tiếp lời:
- Tại sao lại phải giải thích? Tụi mình vẫn còn có dịp gặp lại nhau mà.
Tôn Ánh cười. Lưu Đông Khởi cảm thấy nụ cười của cô đã hiền hòa hơn nhiều so với ban đầu rồi.
Lưu Đông Khởi đi cùng Hà Như, cả hai lặng lẽ đến trước cửa phòng cô. Hà Như vừa mở cửa phòng định vào thì thấy Lưu Đông Khởi vẫn đứng đó, cô cười nói:
- Sao vậy? Có phải anh vẫn còn đang suy tư về những lời nói trong bữa tiệc lúc nãy không? Có chuyện gì vào phòng rồi nói.
Lưu Đông Khởi vào phòng, anh nói:
- Anh chỉ hơi bất ngờ về chuyện lúc nãy thôi. Anh không thể ngờ được là em lại có suy nghĩ như thế về anh, anh vốn nghĩ rằng em cũng thích anh như anh đã thích em chứ, và còn hơn thế nữa kìa. Thực sự hồi nãy nghe những lời như vậy anh cảm thấy rất buồn!
Hà Như nói:
- Chẳng phải anh đã từng nói là, thích một người không nhất thiết phải nói ra với người đó sao? Em nghĩ là trong chuyện này anh là người hiểu rõ hơn ai hết mà.
Lưu Đông Khởi nói:
- Đó chỉ là lời nói của anh trước mặt mọi người thôi, chứ đó đâu phải là lời nói tự đáy lòng của anh. Em thật sự nghĩ là nếu anh đã thích một người con gái nào cũng sẽ im lặng, từ tốn thế sao?
Có một thoáng căng thẳng trên sắc mặt Hà Như, cô cười:
- Thế tự đáy lòng anh thực sự muốn nói gì?
Lưu Đông Khởi nhìn sững vào mắt cô, trong ánh mắt trong sáng ấy anh thấy được một cái nhìn ấm áp, đợi chờ. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp, anh lắp bắp nói:
- Hà Như, em thật sự muốn nghe sao?
Hà Như gật đầu mỉm cười, xoay người dợm bước đi.
Lưu Đông Khởi vụt lao tới siết chặt lấy cô, ghì sát mặt anh vào mặt cô tựa đầu sát mặt cô và thầm thì:
- Anh muốn ở bên em! Mãi mãi!
Mặc dù Hà Như đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng cái hành động cuồng nhiệt và tha thiết của Lưu Đông Khởi, cô bất ngờ quá và không kịp đề phòng. Chuyện gì tới rồi cũng đã tới, cho dù cô đã tìm mọi cách để che đậy và tự kìm chế lòng cao ngạo yếu đuối của bản thân.
Đầu óc của cô bỗng chốc trở nên trống rỗng, chỉ cảm nhận được cơ thể mình như bủn rủn, như muốn khuỵ xuống. Cô không biết được trước nay cô vẫn chờ đợi giây phút này hay là đang muốn lẩn tránh nó.
Một lát sau, Hà Như tỉnh lại sau một hồi đắm say. Cô đỏ bừng cả mặt. Cô nhẹ nhàng đẩy Lưu Đông Khởi ra, vuốt lại tóc và nói:
- Đã muộn lắm rồi, anh hãy về nghỉ ngơi đi, em muốn yên tĩnh một lát.
- Em nghĩ tối nay anh có thể ngủ được sao? Lưu Đông Khởi cười nói.
Hà Như thở dài nói:
- Anh đâu còn là trẻ con nữa, có chuyện gì ngày mai nói, em thấy buồn ngủ rồi.
Lưu Đông Khởi nhẹ nhàng hôn lên trán cô, lưu luyến về phòng. Anh vào phòng tắm một cái, anh thấy người mát mẻ sáng khoái hơn nhưng trong lòng anh vẫn lâng lâng, đầy phấn khích. Anh rót một ly rượu, nằm dài trên ghế sofa, bây giờ anh có biết bao điều muốn nói với Hà Như.
Trong cơn xúc động không thể kìm nén được. Anh cầm điện thoại lên gọi cho Hà Như.
Khi ấy Hà Như vẫn còn đang hết sức bối rối. Cô không nghĩ là mình lại dễ dàng chấp nhận nụ hôn của Lưu Đông Khởi đến thế, mặc dù từ lâu cô đã mơ hồ cảm nhận được sẽ có giây phút này xảy ra, nhưng khi điều đó xảy ra thì nó lại quá bất ngờ và đầy cảm xúc. Giờ đây bức tường mong manh vô hình ngăn cách giữa hai người đã bị phá vỡ, điều đó có nghĩa là cô bắt buộc phải lựa chọn.
Nhưng cô vẫn cảm thấy là việc hôn nhân, với cô, vẫn là một cái gì đó xa vời và rất mơ hồ. Nếu biết trước sau gì tình yêu cũng dẫn đến hôn nhân thì liệu cô có nên chạy trốn một tình yêu nồng nàn vừa mới bắt đầu len lỏi vào gõ cửa, sưởi ấm trái tim băng giá của cô. Nếu câu trả lời là “không nên”, có nghĩa là, trận tuyến phòng thủ trên phương diện tình cảm mà cô dày công tạo dựng lại không thể chịu được một cú hích nhẹ! Nếu thế, lòng tự tôn mà cô đã tốn bao công sức tạo nên chẳng còn ý nghĩa gì nữa sao?
Đang nghĩ tới đó thì điện thoại reo, cô không cần đoán cũng biết được là ai gọi tới. Cô nhấc điện thoại lên, nhẹ nhàng nói:
- Anh vẫn chưa ngủ sao?
Lưu Đông Khởi nói:
- Anh không ngủ được, muốn nói chuyện với em. Lúc nãy có phải là anh quá xúc động không?
Hà Như từ tốn nói:
- Không phải là anh luôn chờ đợi giây phút đó sao?
- Em không vui ư? Đông Khởi e ngại.
- Một chút thôi, em cảm thấy chuyện này hơi đường đột, em chưa chuẩn bị tâm lý. Em cũng không biết sắp tới nên làm gì.
Lưu Đông Khởi vội bảo:
- Em hãy tin anh.
- Em dựa vào đâu để tin anh chứ? Hà Như hỏi lại
Lưu Đông Khởi im lặng một lát rồi anh tỏ bày với cô:
- Có phải là em vẫn nghĩ tới việc anh đã có vợ và một cô con gái rồi không?
Hà Như nói:
- Nói thật là em không hề để ý gì tới chuyện này, chỉ có điều bây giờ em chưa muốn nghĩ tới việc hôn nhân thôi. Có điều em không chắc ở em lắm. Bây giờ lại dính vào chuyện tình cảm. Anh có biết là, mặc dù chúng ta đã quen biết nhau hơn một năm rồi, nhưng mà em vẫn chưa thật sự hiểu rõ về anh. Em đón nhận tình cảm của anh một cách rất cứng nhắc, có lúc thậm chí còn giả bộ như không biết tình cảm của anh nữa. Em không biết phải làm thế nào để thích nghi với vai trò mới của mình. Bởi vậy em nghĩ là, hay là sau này chúng ta vẫn giữ một khoảng cách như hiện tại thì tốt hơn, em không muốn chấp nhận một tình yêu gượng ép như vậy.
Lưu Đông Khởi chợt nói lớn:
- Làm sao như thế được? Anh thật lòng yêu em mà! Cái cảm xúc này từ trước tới giờ anh chưa bao giờ cảm nhận được.
Hà Như ngăn anh:
- Em không muốn nói nhiều nữa, bây giờ lòng em cứ rối tinh cả lên, em chỉ muốn uống vài ly rượu để lòng yên tĩnh lại thôi.
Lưu Đông Khởi ngập ngừng một lát rồi nói:
- Như vậy thì có cần anh qua uống với em không?
Hà Như im lặng.
Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, Hà Như liền đứng dậy mở, sau đó cô lười biếng tựa người vào cửa. Đứng trước mặt cô là Lưu Đông Khởi, trong bộ đồ ngủ và đầu tóc thì rối bời, tay cầm ly rượu, ánh mắt ngời sáng nhìn cô.
Hà Như nhìn anh nói nhỏ:
- Anh say rồi.
- Em cũng vậy thôi. Lưu Đông Khởi nói.
Vừa khép cửa lại, anh vội vàng vòng tay ôm siết lấy cô, áp sát mặt vào cô và hôn tới tấp. Theo bản năng Hà Như muốn đẩy anh ra nhưng lại cảm thấy chân tay mình bủn rủn, không còn hơi sức nữa, người cô như muốn tan ra.
Lưu Đông Khởi nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp. Cơ thể anh toát ra mùi thơm đậm đặc như mùi sữa đậu nành mới sôi. Ánh mắt cô vẫn còn vương đó nỗi khổ sở vì lòng kiêu hãnh của cô đã bị tan vỡ, thay vào đó là ngọn lửa khao khát, đê mê. Miệng cô khẽ rên rỉ điều gì đó. Và thân thể cô, toàn bộ con người cô chỉ còn cảm thấy đôi bàn tay anh đang run bần bật, nôn nóng, cuống quýt trên da thịt cô.
Khi hai người trút bỏ quần áo nằm khỏa thân dưới ánh đèn vàng dịu, Hà Như thoáng thấy e thẹn. Rồi cùng với tiếng rên rỉ đầy cảm hứng của anh và sự kích thích mãnh liệt khi chạm vào da thịt rắn rỏi của anh, lần đầu tiên Hà Như đã cảm nhận được khoái lạc của người con gái. Cô chưa bao giờ có được cảm giác này khi ở bên Ngô Tiếu Thiên. Cô thấy mình giống như một tảng băng được đặt trên một cái lò nóng rực. Nó sắp tan chảy, nhưng khi chạm vào cơ thể cũng đang nóng hừng hực bởi nhục dục thiêu đốt của anh, một lần nữa cô lại bị cuốn đi, đê mê ngây ngất.
Cô áp sát vào anh, xa xa đâu đấy vọng lại những âm thanh giằng xé trong lòng cô. Khi những đợt sóng tình yêu và khoái lạc qua đi, cô ôm chặt lấy gối, nhẹ nhàng khóc.