- Em đây, Đông Khởi, anh đang ở đâu vậy? Anh đã nhận được thư của em chưa?
Lưu Đông Khởi nói:
- Bây giờ anh đang làm việc ở Los Angeles. Lúc nãy anh có gọi điện cho em nhưng lúc đó em chưa về nhà.
Đường Phi Phi nói:
- Em gửi cho anh mấy bức thư sao anh không hồi âm?
Lưu Đông Khởi nói:
- Xin lỗi em, tháng trước anh về nhà thì ba mới đưa thư cho anh. Em cũng nên hiểu là tại sao ông ấy không chuyển thư lại cho anh chứ.
Đường Phi Phi sốt ruột hỏi tình hình của Lưu Cầm. Lưu Đông Khởi nói:
- Bây giờ nó rất tốt, đã học tới lớp ba rồi.
Đường Phi Phi nói:
- Tại sao đến bây giờ anh vẫn chưa đưa con sang Mỹ? Anh cũng nên hiểu rằng con nó bây giờ cũng bắt đầu hiểu chuyện rồi.
Lưu Đông Khởi nói:
- Anh gọi cho em chính vì chuyện này đây. Anh đã có ý định đó từ lâu rồi nhưng mà ông bà nội không đồng ý cho nó đi, vì vậy cho nên anh nghĩ là để tới lúc ổn định rồi mới đưa nó đi. Nghe nói là em sắp về nước?
Đường Phi Phi nói:
- Đúng vậy, chủ yếu là em muốn gặp con và cũng có chút việc kinh doanh nữa. Ngoài ra em còn muốn xem thử tình hình phát triển ngành bảo hiểm trong nước thế nào. Nếu được, sau này có thể em sẽ về nước để phát triển sự nghiệp.
Lưu Đông Khởi nói:
- Về nước để phát triển sự nghiệp cũng hay, về mặt sự nghiệp hay riêng tư đó cũng là một sự lựa chọn đúng đắn. Nhưng mà, em đi thăm Lưu Cầm không có ý gì khác đấy chứ?
Đường Phi Phi thở dài nói:
- Đông Khởi, anh không thể nào biết được cuộc sống của em mấy năm gần đây như thế nào đâu! Em đã trải qua những gì và suy nghĩ của em ra sao trong thư đều nói rất rõ, cho nên bây giờ em rất muốn được có Lưu Cầm ở bên mình.
Lưu Đông Khởi cười nói:
- Em khổ sở, chẳng lẽ anh không khó khăn sao? Với lại, bé Cầm không được ở bên ba mẹ, chuyện này trách ai được? Anh cũng có trách nhiệm, còn em thì sao?
Chuyện này chạm đến nỗi đau của Đường Phi Phi, nên không nén nổi nước mắt, cô khóc nấc lên:
- Em biết là chuyện này đều là do lỗi của em. Nhưng mọi thứ đã là quá khứ rồi, không lẽ ngay cả việc cho em cơ hội sửa sai cũng không được sao?
Lưu Đông Khởi nói:
- Em muốn gặp Lưu Cầm, anh không phản đối, lần này về nước anh cũng định đưa nó sang Vancouver để gặp em một lần, nhưng mẹ anh không chịu. Nhưng nếu em thật sự muốn gặp nó, thì em phải thực hiện đúng những cam kết trong bản thỏa ước hồi đó.
Đường Phi Phi im lặng, lát sau cô chuyển đề tài:
- Bây giờ anh đang làm việc ở Los Angeles ư? Anh đã kết hôn chưa?
Lưu Đông Khởi nói:
- Anh là luật sư ở bên này, thay người ta tố tụng để kiếm cơm thôi. Bây giờ anh vẫn còn độc thân.
Đường Phi Phi nói:
- Tại sao anh vẫn chưa kết hôn?
Lưu Đông Khởi cười một cách lạnh nhạt:
- Chuyện hôn nhân chứ không phải là công việc, muốn đổi là đổi đâu.
Đường Phi Phi biết là anh đang nói mình, liền nói:
- Xem ra anh vẫn không hề thay đổi gì cả, lời nói vẫn cay nghiệt như vậy.
Lưu Đông Khởi nói:
- Mấy năm nay cái gai góc, ngang ngạnh của anh đã gần như bị quá khứ đau thương bào mòn, chỉ có đôi lúc tình cờ sót lại mà thôi.
Đường Phi Phi nói:
- Đông Khởi, em muốn hỏi anh một câu, hy vọng anh hãy trả lời thật cho em biết. Mấy năm nay anh có nhớ gì về em không? Anh có hận em không?
Lưu Đông Khởi im lặng một lát rồi nói:
- Lúc đầu, anh có hận chính bản thân anh, sau đó dần dần chuyện đó đã trở thành quá khứ. Anh không hận em, cũng không nhớ em. Chỉ là như vậy thôi.
Đường Phi Phi cười đau khổ:
- Em hiểu rồi. Anh không nhớ em, thì đối với em đó là sự trừng phạt lớn nhất rồi. Nhưng em vẫn muốn nói chuyện với anh một lần. Mấy hôm nữa có thể là em sẽ đi một chuyến tới San Fransico, nếu như anh đồng ý gặp em thì em có thể tiện đường tới Los Angeles để gặp anh. Anh hãy cho em số điện thoại và địa chỉ đi.
Lưu Đông Khởi nghĩ một lát rồi nói:
- Được rồi, chúng ta nhân tiện nói về chuyện của bé Cầm luôn.
Đường Phi Phi lưu lại số điện thoại và địa chỉ của Lưu Đông Khởi, cô buông điện thoại xuống rồi tiếp tục tắm gội. Tình cảm của cô trong phút chốc bình thường trở lại. Cô nhắm mắt lại, trong đầu văng vẳng giọng nói quen thuộc của Lưu Đông Khởi. Người cô lâng lâng một niềm vui khôn tả, trong giây phút ấy cô cảm nhận được cái cảm giác mà mấy năm qua cô không hề có được. Lúc đó, trong người cô đột nhiên cảm thấy như có làn hơi ấm, cổ họng như khô rát, cô vội uống một ly nước mát.
Sau khi tắm xong, cô cầm khăn tắm đến trước gương, vừa quan sát thân thể trắng trẻo, đầy đặn trong gương, vừa say sưa nhẹ nhàng lau toàn thân. Cô phát hiện rằng da thịt cuả cô không xồ xề như những thiếu phụ bình thường, bụng dưới cuả cô phẳng, bộ ngực căng tròn, da dẻ vẫn còn rất sáng.
Cô ngạc nhiên thấy sức hấp dẫn của cơ thể mình không hề bị mai một theo thời gian. Cô cảm thấy rất tự tin. Cô luôn cho rằng, vẻ đẹp của cô là do tự nhiên, chứ không phải đơn thuần dựa vào mỹ phẩm.
Cô thở dài nghĩ nếu cơ thể hoàn mỹ như một đóa hoa tươi đang độ, mà lại không được người đàn ông mình yêu thương vỗ về, chỉ biết lặng lẽ nhìn tuổi thanh xuân qua đi từng ngày, quả là đau lòng và đáng tiếc quá.