Anh vừa ra khỏi cửa thì Lưu Cầm chạy ào tới, anh bế Lưu Cầm lên, xoay mấy vòng, hôn nó mấy cái rồi cười nói: “Con gái của ba đã lớn thế này rồi cơ à? Có nhớ ba không?”
Lưu Cầm nói: “Không nhớ.”
Lưu Đông Khởi đứng sững người, hỏi: “Tại sao?”
Mẹ anh có vẻ giận, đánh nó mấy cái rồi nói: “Con bé này, suốt cả ngày cứ hỏi ba chừng nào về, giờ sao lại nói thế.”
Lưu Cầm nói: “Sau này ngày nào ba cũng ở bên con, con cần gì phải nhớ nữa?”
Lưu Đông Khởi ôm lấy Lưu Cầm, anh nói với ba anh: “Ba, chân của ba đi lại bất tiện, ba ra sân bay làm gì vậy?”
Bà Lưu nói: “Ba con à, ổng còn đòi đến Thượng Hải để đón con nữa là.”
Lưu Đông Khởi nghe xong thì cười. Anh đặt Lưu Cầm xuống rồi nói với mẹ anh: “Mẹ, mọi người đứng ở đây đợi nha. Con đi lấy hành lý đã.”
Lấy hành lý xong, anh đi gọi một chiếc taxi. Vì cốp sau của xe taxi chỉ có thể bỏ vừa một cái va li lớn và thêm mấy hành lý nhỏ, nên anh buộc phải gọi thêm một chiếc taxi nữa. Anh đỡ ba mẹ anh lên chiếc taxi phía trước, còn anh và Lưu Cầm lên chiếc taxi phía sau. Hai chiếc xe bắt đầu đi về hướng bến sông Cầm Đảo.
Ở trên xe, Lưu Cầm đột nhiên hỏi Lưu Đông Khởi: “Ba à, sao ba không cùng về với mẹ? Mẹ bận lắm à?”
Lưu Đông Khởi ngẩn người một hồi, nói: “Ba không ở cùng với mẹ. Ba thì ở bên Mỹ, còn mẹ con thì ở Canada, một nơi rất rất xa.”
Lưu Cầm nói: “Con nghe bà nội nói, mẹ không cần ba nữa, cũng không cần con nữa, mẹ đã chạy đi với một người đàn ông xấu rồi, đúng không ba?”
Lưu Đông Khởi thầm thở dài, anh nghĩ, con bé đã sắp bắt đầu hiểu chuyện rồi, sớm muộn gì nó cũng phải biết mọi chuyện. Bây giờ không thể giấu nó hết được. Anh cầm tay của Lưu Cầm nói: “Là như vầy, Cầm Cầm, con có nhớ mẹ không?”
Lưu Cầm gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu.
Lưu Đông Khởi biết, từ sau khi anh và vợ cũ ly hôn, ba mẹ anh đều giấu Lưu Cầm về chuyện của Đường Phi Phi, ngay cả hình dáng của mẹ nó như thế nào nó cũng không biết, nên cũng không sao mà nhớ được, nhưng nó cũng giống như bao đứa trẻ khác, đều mong muốn gặp được mẹ mình.
Lưu Đông Khởi nói với nó: “Cầm Cầm, sau này con lớn thì có thể gặp được mẹ con. Mẹ là mẹ của con, con không được ghét mẹ, biết chưa?”. Lưu Cầm gật đầu với vẻ lúng túng.
Buổi tối, cả nhà họ quây quần bên nhau, mẹ anh nấu mấy món ăn mà Lưu Đông Khởi thích nhất.
Ông Lưu nếm thử một tý rồi nói: “Hôm nay bà xào đồ ăn hơi đặc biệt, rất khác với ngày thường, khi xào chỉ bỏ mình ớt thôi, còn những gia vị khác thì quên nêm rồi.”
Bà Lưu cười và nói với Lưu Đông Khởi: “Ba con, ổng nghỉ hưu xong thì nhàn rỗi, suốt ngày cứ nghĩ đâu đâu ấy, chẳng bao giờ tỉnh táo cả. May mà còn có con Lưu Cầm ở bên cạnh làm nguồn vui.”
Lưu Đông Khởi nghe xong, anh liền nghĩ đến chuyện lần này trở về phải nói với ba mẹ để anh dẫn Lưu Cầm đi, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy bứt rứt.
Khi nhìn thấy Lưu Cầm ăn mà chẳng sợ ớt cay, anh hỏi nó: “Cầm, con không sợ cay à?”
Lưu Cầm ngẩng đầu lên, nói: “Món này mà không có ớt thì chẳng thơm đâu. Ba, ba sợ ăn cay à?”
Lưu Đông Khởi nghe xong thì bật cười. Ông bà nội bé Cầm cũng phải bật cười.
Ăn tối xong, cả nhà ngồi trong phòng khách trò chuyện. Lưu Đông Khởi đã kể về những chuyện mình đã trải qua trong mấy năm qua, vì sợ ba mẹ anh đau lòng nên anh chỉ kể sơ qua về những ngày tháng gian khổ khi anh ở Vancourve.
Mẹ anh lau nước mắt, nói: “Nếu biết vất vả như thế thì hồi đó con đi làm gì chứ.”
Cha anh liền nói xen vô: “Chuyện đã qua rồi, còn nhắc làm gì nữa.”
Sau đó Lưu Cầm buồn ngủ, bà nội Lưu cho nó đi ngủ.
Cha anh nói với Lưu Đông Khởi: "Khởi à, con đến phòng của ba một lát đi, ba có thứ này muốn đưa cho con."
Lưu Đông Khởi đi theo cha. Ông cụ đóng cửa rồi mở một ngăn kéo đã khoá ở trên bàn, nói: “Khởi à, chuyện này đáng lý ra phải cho con biết từ trước rồi. Bây giờ con từ từ xem đi. Có trách thì cứ trách ba, chuyện này mẹ con không hay biết gì đâu.”
Lưu Đông Khởi cảm thấy hồi hộp, anh cúi xuống xem, thì ra trong ngăn kéo có mấy bức thư được buộc lại bằng dây thun, chưa có bức nào được mở ra cả. Anh tò mò mở sợi giây thun ra, chỉ thấy trên mỗi bức thư đều có ghi “Nhờ ông Lưu Thu Đào chuyển cho anh Lưu Đông Khởi”.
Lưu Đông Khởi vừa nhìn thấy nét chữ quen thuộc thì biết ngay là thư của Đường Phi Phi.
Anh lúng túng nhìn ba anh, cha anh thở dài, nói: “Ba cũng là vì tốt cho con, lúc đó không nói cho con biết chuyện này, vì sợ con bị phân tâm trong chuyện học hành và công việc. Lần này con trở về, chuyện này con hãy tự mình cân nhắc rồi quyết định. Con Phi nó cũng có gọi điện thoại về hai lần, hỏi thăm tình hình con với con Cầm, đó cũng là lúc ba mẹ vừa mới nghỉ hưu từ Thượng Hải trở về đây. Sau đó ba mẹ đổi luôn số điện thoại, vì sợ con Cầm nghe điện thoại của nó, con bé vẫn chưa hiểu chuyện, không thể làm cho nó bị tổn thương được.”
Lưu Đông Khởi xem tên và ngày tháng trên mỗi bức thư, đều là từ Vancourve gửi tới, chứ không phải là từ chỗ ở sau này của Đường Phi Phi, thời gian viết thư cũng đều là cách đây hơn hai năm.
Trong thư Đường Phi Phi viết, ba năm trước cô đã ly dị cái thằng cha môi giới nhà đất ở khu China Town. Hai người không có con, cô được bồi thường năm triệu tiền Canada. Sau đó cô đến Vancourve, lấy tiền mở một công ty bảo hiểm, hai năm rồi làm ăn khá giả, cũng đã mua được nhà riêng, bây giờ cô rất nhớ khoảng thời gian cô và hai ba con Lưu Đông Khởi ở bên nhau.
Trong bức thư cuối cùng cô gửi cho anh, cuối thư có viết: “Đông Khởi, chỉ cần anh nói với em một tiếng, em sẽ lập tức quay trở về với anh và Cầm Cầm, kể cả là về nước, ở Vancourve hay là đi Mỹ. Chúng ta có thể bắt đầu lại với một gia đình hạnh phúc. Ngoài ra, em chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Lưu Đông Khởi xem ngày viết bức thư là nửa tháng trước ngày sinh nhật năm nay của anh. Cô còn gửi địa chỉ và số điện thoại của cô ở sau bức thư.
Lưu Đông Khởi lặng lẽ đưa bức thư cho ba anh.
Ông Lưu vội vàng giở ra xem. Xem xong, tâm trạng ông trở nên nặng nề, ông hỏi: “Khởi à, bây giờ con định như thế nào?”
Lưu Đông Khởi giật lại bức thư, nói: “Ba, con còn có thể định như thế nào nữa, chuyện này khó cứu vãn được. Nhưng Cầm nó không thể không có mẹ, chúng con không thể cứ giấu nó như thế. Cho nên lần này con định dẫn nó sang Mỹ, con bé nên gặp mẹ nó. Đương nhiên không thể giao con bé cho mẹ nó, phải để nó ở với con. Còn ba mẹ đã già rồi, tốt hơn hết là sang Mỹ với con, như thế con cũng có thể chăm sóc cho ba mẹ.”
Ông Lưu thở dài, nói: “Ba chỉ sợ con không thuyết phục được mẹ con, với tính khí ngang tàng như bà ấy, đến ba cũng phải sợ bà ấy nữa là.”