Buổi tối hôm kia, lúc cô trông thấy Ngô Tiếu Thiên thì liền cảm thấy hình như là Ngô Tiếu Thiên có cái gì đó hoảng hốt lắm nhưng vì lúc đó có Lưu Đông Khởi ở bên cạnh nên cô cũng không tiện hỏi gì nhiều cả. Cô biết là bất luận Ngô Tiếu Thiên làm việc gì khi đã quyết định lao vào rồi thì rất khó kìm chế tâm trạng của bản thân. Nhưng khi cần giải quyết những vấn đề to tát thì anh ấy lại có vẻ chần chừ do dự. Trong chuyện tự điều chỉnh và kìm chế bản thân, anh ấy hoàn toàn không kiên cường và mạnh mẽ như anh ấy đã nghĩ.Giống như chuyện nhỏ là anh và Trần Thu Địch mới xa nhau có mấy ngày thôi mà anh ấy cũng đã bứt rứt và sốt ruột không yên rồi. Cho nên đôi lúc cô tự nhủ rằng, anh ấy phải tìm một cô gái chín chắn trong tình cảm lẫn chuyện đối nhân xử thế mới được. Đương nhiên cách nghĩ ấy hoàn toàn không phải là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến chuyện Hà Như và anh chia tay nhau.
Hà Như cảm thấy Trần Thu Địch không hẳn là người bạn đời lý tưởng đối với Ngô Tiếu Thiên, mặc dù trông cô ấy có vẻ sành đời và thận trọng đấy nhưng đó chẳng qua chỉ là bộ mặt giả của cô ấy mà thôi, thật sự mà nói trong tận sâu tính cách của cô ấy cũng không kém phần chân thành, trong sáng và non nớt, đặc biệt là trên phương diện tình cảm. Phụ nữ nhìn phụ nữ mà, thường hay dựa vào trực giác nhạy cảm của mình. Và Hà Như tin rằng trực giác của mình là chắc chắn đúng.
Trên đường đến bệnh viện, cô ráng hết sức để bình tĩnh lại.
Cô nghĩ, cô và Ngô Tiếu Thiên có kết cục như ngày hôm nay, hoàn toàn không phải do hai bên không hợp tính, càng không phải giận hờn gì cả. Cô không thừa nhận là mình xem Lưu Đông Khởi là người thay thế cho Ngô Tiếu Thiên, cô cảm thấy nếu như chỉ chọn ai để vá víu, lấp vào khoảng trống tình cảm một cách hình thức, không thật với lòng mình thì rõ ràng là có lỗi với bản thân mình.
Thực tế, cuối cùng cô cũng thấy tình cảm mình dành cho Lưu Đông Khởi rất nồng nàn, chứ không hề trừu tượng một chút nào cả. Nhưng tại sao hình bóng của Ngô Tiếu Thiên cứ in mãi trong lòng cô, không thể xoá mờ như thế nhỉ? Ví như lúc nãy khi Đông Khởi nói Tiếu Thiên gặp tai nạn thì phản ứng đầu tiên của cô là choáng váng hết cả người như thể va vào một vật gì đó rất nặng, dù như thế nào đi chăng nữa thì cái cảm giác ấy cũng chẳng cách nào che đậy được.
Chẳng lẽ cô lại đang lừa dối chính tình cảm của mình sao?
Nhưng ngay lập tức cô lại phủ định cái khả năng tiềm ẩn ấy, quan tâm lo lắng cho một người nào đó chưa hẳn đã gọi là yêu. Cô tự nhủ thầm cô chỉ thấy xót xa cho Ngô Tiếu Thiên mà thôi, đó hoàn toàn chỉ là sự đồng cảm. Cô duỗi tay quẹt quẹt cái mắt kính đang bị ẩm hơi nước, trong lòng nghĩ, đúng vậy, mình chẳng qua chỉ là đồng cảm với nỗi bất hạnh của Tiếu Thiên mà thôi. Bất kể là ai, ở vào địa vị như cô cũng sẽ làm thế thôi...
Đứng bên ngoài phòng bệnh của Ngô Tiếu Thiên, nhìn Ngô Tiếu Thiên đang nằm bất động trên giường, bỗng chốc nước mắt cô lại tuôn rơi. Cô hoang mang hốt hoảng bịt chặt miệng lại, để khỏi phải bật khóc nức nở, rồi cô ôm mặt quay lưng lại Đông Khởi.
Vẻ mặt Lưu Đông Khởi buồn so. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai run rẩy của Hà Như như muốn nói điều gì đấy nhưng lại chẳng tìm được lời nào thích hợp cả nên chỉ đành thở dài mà thôi.
Hà Như cố gắng kìm chế lại tình cảm mà cô sắp không kìm nén nổi của mình, lí nhí nói: “Sao anh ấy lại ra nông nỗi này chứ? Một người khoẻ mạnh thế kia mà, sao giờ thương tích đầy mình thế kia?”
Lưu Đông Khởi đỡ Hà Như ngồi xuống, khi anh bất chợt trông thấy vẻ mặt đau đớn của Hà Như, tận thâm tâm anh, thoáng thấy chua xót thật khó diễn tả được, như thể giữa cô và anh đột nhiên có một khoảng cách vậy. Nhưng cái cảm giác ấy rất nhanh sau đó lại bị sự ray rứt đè nén. Anh nghĩ Hà Như có phản ứng như vậy cũng là bình thường. Nó không hề có nghĩa là cô ấy vẫn còn lưu luyến với Ngô Tiếu Thiên, đây chỉ là sự thương cảm nhất thời mà thôi.
Anh nói: “Chuyện dù sao cũng đã thế rồi, bây giờ tụi mình chưa liên lạc được với Thu Địch, tốt nhất là mình nên tính xem kế tiếp nên làm gì thì hơn?”
Hà Như hỏi anh: “Tình trạng vết thương của Tiếu Thiên đã có chẩn đoán gì cụ thể chưa anh?”
Lưu Đông Khởi thở dài nói: “Bác sĩ nói là hiện tại có thể xảy ra bất cứ khả năng nào, kể cả liệt não và nguy hiểm đến tính mạng!”
Hà Như vừa nghe liền lo lắng hỏi: “Vậy mình có nên báo cho mẹ anh ấy biết không? Bây giờ ở quê anh ấy chỉ còn mỗi mẹ là người thân duy nhất thôi”
Lưu Đông Khởi suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh thì tính khoan đã xem sao, nhưng xem ra chỉ còn cách ấy thôi, nếu lỡ có chuyện gì thì mình không gánh vác nổi đâu. Còn nữa, em thử liên lạc với công ty của Thu Địch xem có tìm được số điện thoại liên lạc của nhà cô ấy không. Hai ngày kế tiếp anh sẽ ở bệnh viện, dù sao thì anh cũng có sức khoẻ, em đừng lo lắng quá nha”.
Hà Như canh lúc y tá không có liền nhẹ nhàng bước vào phòng của Ngô Tiếu Thiên và tiến lại gần bên anh. Chỉ thấy một nửa mặt anh bị quấn băng trắng toát còn nửa kia thì mặt cắt không một chút máu, da dẻ trắng bệnh đến độ tưởng chừng như trong suốt vậy. Mắt anh nhắm nghiền, môi khô nứt nẻ, hơi thở thật nhẹ và yếu.
Hà Như cảm thấy đầu óc mình chóang váng, quay cuồng. Xót xa quá, cô không nén nổi, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Lúc ấy cô nhìn thấy mấy bộ đồ dơ mà người ta đã thay ra cho Ngô Tiếu Thiên được đặt trên bàn bên cạnh giường, trong đó có một chiếc áo màu trắng sữa thật đặc biệt bắt mắt. Chiếc áo khoác ấy nhuộm đầy vết máu nhưng Hà Như nhận ra ngay đó chính là chiếc áo mà cô đã mua tặng Ngô Tiếu Thiên từ nhiều năm trước khi cô cùng anh đi dạo các cửa hàng trong một ngày trời mưa.
Hà Như nhặt chiếc áo ấy lên, cầm trên tay, nước mắt rơi lã chã. Cô thật chẳng thể nào tưởng tượng nổi một Ngô Tiếu Thiên vốn hoạt bát, năng động khi xưa lại ra nông nỗi này. Hơn thế, điều làm cô càng buồn nhiều hơn chính là sau nhiều năm đến vậy mà Ngô Tiếu Thiên vẫn còn giữ chiếc áo cũ mộc mạc và đơn sơ ấy. Cô cảm thấy con tim mình thắt nghẹn.
Lưu Đông Khởi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, anh nhìn thấy chiếc áo trắng trong tay cô là hiểu ngay mọi việc. Anh nắm chặt lấy tay Hà Như, Hà Như không cầm lòng được liền vào người anh rồi bật khóc nức nở.