• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều hôm sau, Lưu Đông Khởi cùng Hà Như đi dạo phố ở Nam Kinh.

Hà Như thư thả bước ra từ một cửa tiệm, lại tận hưởng cảm giác thích thú khi đi dạo phố, sắm đồ. Sau cùng cô mua được mấy bộ quần áo mùa thu và mấy tấm khăn quàng. Khí hậu ở Los Angeles phân bốn mùa rõ rệt, mà bây giờ đã sắp sửa vào thu, những bộ này cô sẽ mặc ở Los Angeles.

Hà Như phát hiện ra rằng những trang phục phụ nữ trong nước gần như đang là mốt mới so với Los Angeles, những bộ đồ màu sắc, kiểu dáng rất đa dạng và phong phú. Lớp trẻ bây giờ ăn mặc cũng rất bạo dạn, chỗ nào hở được là cho hở, chỗ nào không hở được thì họ cũng cố tìm cách mặc sao để cho người ta nhìn có thể liên tưởng ra được.

Lưu Đông Khởi tỏ ra rất kiên nhẫn để dẫn cô đi dạo phố, ngoài ra anh còn đưa ra ý kiến nhận xét giúp cô. Đồ anh mặc đều là hàng hiệu, bình thường anh chỉ mặc đồ hiệu TOMMY hoặc là POLO. Anh không muốn thử dùng hàng hiệu khác, vì cảm thấy rằng hàng của nhãn hiệu này là được làm từ chất liệu thật, khi mặc thực sự cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu.

Đi dạo nguyên cả buổi chiều mà Lưu Đông Khởi cũng chỉ mua được có mấy cuốn sách viết về lịch sử được đóng bằng giấy bìa cứng.

Đối với Hà Như thì có lẽ đây là lần đầu tiên có người con trai dẫn cô đi dạo phố. Lúc trước Ngô Tiếu Thiên rất ít khi đi dạo cùng cô, mà dù hai người có đi dạo cùng nhau thì anh ta cũng giống như là khách qua đường vậy, chưa lần nào như thế này cả.

Lưu Đông Khởi như một chuyên gia thời trang thực thụ trong nước, anh đem mấy bộ đồ vừa mới mua ướm thử lên người Hà Như. Hai người vốn đều có ngoại hình hấp dẫn, lại thấy họ thân mật, tình tứ, nên rất nhiều người nhìn họ với cặp mắt ngưỡng mộ.

Dĩ nhiên Hà Như cảm nhận được điều ấy, cô thấy trong lòng mình thật hạnh phúc, dễ chịu. Vài lần cô bất chợt tựa vào cánh tay anh. Anh xoay đầu nhìn cô, ánh mắt chứa chan hạnh phúc.

Hai người đi mãi đến khi đường phố lên đèn mới trở về khách sạn. Quên cả mọi mệt mỏi của cả một buổi chiều dạo phố, Hà Như sốt ruột, vội vàng lấy từng bộ quần áo mới mua ra thử. Lưu Đông Khởi ngồi một bên mà ngắm nghía, cẩn thận bình phẩm từng bộ một và tất nhiên hầu hết đều là những lời khen.

Cuối cùng, Hà Như cũng đã chọn được bộ váy màu xanh mà cô thấy Lưu Đông Khởi ưng ý nhất để chuẩn bị mặc vào buổi tiệc họp mặt tối nay.

Lưu Đông Khởi cười nói:

- Em mặc bộ này trông em cao nhất chừng 25 tuổi, chắc em sẽ làm cho mọi người sững sờ vì ngạc nhiên mất.

Hà Như vui vẻ đùa:

- Những lời này anh mà nói vào tối hôm qua thì em sẽ không ngốc mà tin anh đâu. Em phát hiện ra là anh nói rất nhiều câu cốt chỉ muốn làm cho em hài lòng thôi, thôi bớt bớt đi nghe… nhưng mà nghe hoài thì em cũng cảm thấy rất vui. Sau này phải đề phòng anh mới được!

Đông Khởi cười nói:

- Ai mà chả thích nghe những lời nói thật dễ nghe phải không?

Hơn 7 giờ, hai người rời khỏi khách sạn Shangri-la đi tới nhà hàng Hương Cung. Lưu Đông Khởi tay xách một túi lớn những đồ trang sức và nước hoa từ Los Angeles mà Hà Như mang về để tặng bạn bè cô.

Hai người đến nhà hàng, vừa mới bước xuống xe tắc-xi thì đã thấy Châu Nhuận đứng trước cửa nhà hàng đang ngó Đông ngó Tây chờ đợi. Châu Nhuận mới trông thấy Lưu Đông Khởi ở phía sau Hà Như thì sững người một lát, bất chợt anh cười ồ lên. Hà Như vội vàng giới thiệu Châu Nhuận với Lưu Đông Khởi, sau đó thì giới thiệu người bạn của anh với Châu Nhuận, cô nói:

- Đây là Lưu Đông Khởi, bạn trai của mình, anh ấy cũng làm việc tại Los Angeles.

Châu Nhuận thầm quan sát Lưu Đông Khởi, luôn miệng cười:

- Hay quá, hay quá

Ba người vào nhà hàng, đến một gian phòng, trong phòng đã có bốn cô và hai anh ngồi nói chuyện rất rôm rả.

Vừa thấy ba người vào phòng thì ba cô ồ lên một tiếng rồi vội vàng đứng bật dậy, hét toáng lên gọi Hà Như, chạy tới bên cô, nắm tay cô, mọi người xúm xít quanh cô, ríu rít hỏi han.

Châu Nhuận tiện thể giới thiệu Lưu Đông Khởi với những người còn lại trong bàn, trong số đó có một người nữ với dáng vẻ thanh mảnh ngồi cười tủm tỉm, đó là vợ của Châu Nhuận. Còn hai người nam kia một là Tiết Tuyền, bạn học của Hà Như, một là chồng của Trịnh Tiểu Ngọc.

Châu Nhuận vỗ vỗ tay, ba cô kia đều cùng ngồi xuống sát cạnh Hà Như. Châu Nhuận giới thiệu với Đông Khởi ba cô này: Trịnh Tiểu Ngọc, Đường Na, Vệ Phong, trước kia họ đều ở cùng kí túc xá với Hà Như.

Đến phiên Lưu Đông Khởi giới thiệu, anh đứng lên cười, đan tay vào nhau và nói:

- Hay là để tôi tự giới thiệu: Tôi là Lưu Đông Khởi, là luật sư ở Los Angeles.

Chu Nhuận vui vẻ:

- Anh Khởi còn nói thiếu một câu, anh là bạn trai của Hà Như đó!

Lúc ấy các cô đều nhìn Đông Khởi, rồi chụm đầu, thì thào bình phẩm về anh. Trịnh Tiểu Ngọc cười và nói với Hà Như:

- Trước khi tới sao cậu không liên lạc với mình? Mình cứ tưởng cậu thuê anh chàng này làm vệ sỹ nữa chứ!

Hà Như nhìn Lưu Đông Khởi nói:

- Không phải là mình thuê mà là anh ấy tự nguyện đấy chứ.

Trịnh Tiểu Ngọc nói với Lưu Đông Khởi:

- Anh Khởi à, anh làm thế nào mà Hà Như xiêu lòng vậy? Anh biết không, lúc trước trong đám bọn em, Hà Như xinh nhất đấy, có cả tá con trai theo đuổi cô ấy. Đúng không hả, Tiết Tuyền? Cô liếc mắt nhìn sang Tiết Tuyền.

Sắc mặt của Tiết Tuyền trong chốc lát đỏ ửng lên, ngập ngững mãi anh mới nói được một câu:

- Hỏi mình làm gì? Nên hỏi tụi Châu Nhuận kìa.

Đường Na trêu chọc Tiết Tuyền:

- Lúc đầu không phải là cậu theo đuổi Hà Như sao? Nhưng mà cậu đúng là người có lá gan thỏ đế, ngay cả tỏ tình mà cũng không có dũng khí nữa. Có ai theo đuổi con gái mà như cậu không hả? Rồi sau này khi người ta quen Ngô Tiếu Thiên rồi mà vẫn còn ngồi đó lấy tinh thần để tỏ bày! Rồi thở ngắn than dài, tương tư mãi. Suốt ngày cứ đọc mãi một câu gì mà đời người là một giấc mộng dài, thế gian này có mấy độ thu sang?

Tiết Tuyền ngượng ngùng nhìn Hà Như lắp bắp nói:

- Cậu đừng nghe lời họ nói bậy! Mình không có ý đó dâu.

Vệ Phong lên tiếng:

- Cậu thì trước mặt con gái, lúc nào cũng như là tội phạm ấy, bởi vậy ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Cậu phải học anh Khởi nè. À, đúng rồi anh Khởi, anh với Hà Như làm sao quen biết nhau vậy? Hai người quen nhau bao lâu rồi?

Lưu Đông Khởi nhìn Hà Như, Hà Như cười nói:

Tụi nó nói, anh đừng có tin. Không tin được là đã bao nhiêu năm trời không gặp mà các cậu ấy vẫn còn cái cách nói bắt nạt, không tha một ai cả như vậy. Tôi nghĩ bình thường chắc ông xã của các cậu chắc cũng hết chịu đựng nổi các cậu rồi.

Trịnh Tiểu Ngọc vỗ vỗ tay vào vai chồng đang ngồi uống rượu và nói:

- Anh, anh à, anh hãy tự phát biểu đi, bình thường anh ở trong nhà khổ hay là sướng?

Chồng cô nhấp một hớp rượu, rồi cười nói:

- Sướng cũng có mà khổ thì cũng có thừa.

Châu Nhuận góp lời:

- Mình ở nhà,vợ bảo gì nghe nấy không à.

Bà xã Châu Nhuận phân bua:

- Anh đừng có nói xấu em trước mặt bạn bè nhé, bình thường bớt làm em nổi giận hơn là tốt rồi.

Hà Như hỏi Đường Na và Vệ Phong:

- Còn hôm nay ông xã hai cậu đâu không tới?

Đường Na nói:

- Chồng mình đi Ý rồi. Còn chồng của Vệ Phong thì mới mở công ty riêng nên rất bận, một tuần chỉ nghỉ được có hai ngày để ở nhà thôi.

Vệ Phong nói:

- Lấy chồng mà như mình đây không lấy còn hơn! Ai mà biết được là anh ấy suốt ngày bận ngập đầu như vậy chứ? Này, bây giờ cô tiểu thư chưa chồng cuối cùng của lớp mình cũng chuẩn bị lên xe hoa rồi, mình chẳng còn thần tượng nào để ngưỡng mộ nữa rồi.

Hà Như vội vàng chỉnh lại câu nói của Vệ Phong:

- Cô thi sĩ à, mình có nói là mình sẽ kết hôn đâu chứ.

Mọi người đều quay sang nhìn Lưu Đông Khởi. Đông Khởi nghe Hà Như nói với mọi người như vậy thì trong tâm thầm nghĩ, hy vọng là Hà Như đừng vì những lời nói của bạn bè cô mà dao động, để trong lòng mấy lời bông đùa đó.

Trịnh Tiểu Ngọc cười nói:

- Anh Khởi à, anh nghe thấy chưa? Bây giờ anh hối hận cũng còn kịp đấy. Tính của Hà Như là như vậy đấy.

Lưu Đông Khởi đáp lại:

- Tôi chẳng có gì phải hối hận cả, nếu đã thực sự thích Hà Như thì tôi cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy. Còn chuyện kết hôn ư, đó là chuyện tự nhiên thôi. Tôi nghĩ là Hà Như cũng nghĩ như tôi thôi.

Trịnh Tiểu Ngọc quay sang chồng:

- Anh, anh nghe thấy chưa? Anh Khởi nói chuyện mới lịch sự làm sao. Lúc đầu không phải anh cứ khăng khăng đòi cưới thì không chừng bây giờ em vẫn còn là một bông hoa xinh đẹp đấy?

Mọi người nghe cô nói xong, không thể nhịn nổi cười phá lên.

Câu nói của Trịnh Tiểu Ngọc khiến Hà Như bất chợt thấy chạnh lòng. Hình như Tiểu Ngọc có ý muốn lấy chuyện Hà Như đến bây giờ vẫn chưa lấy chồng ra để khiêu khích. Lưu Đông Khởi cũng hiểu được ý của Trịnh Tiểu Ngọc, mặc dù đây chỉ là một lời nói đùa, người nói cũng chưa hẳn có ý như thế. Chỉ có điều là đối với một người nhạy cảm như Hà Như thì chắc chắn sẽ để trong lòng chuyện này. Nghĩ thế nên anh lặng lẽ đưa tay ra dưới gầm bàn, nhẹ nhàng nắm tay Hà Như. Hà Như nhìn anh rồi cô bỗng mỉm cười.

Đường Na thở dài nói:

- Nói tới nói lui gì, trong lớp mình cũng chẳng có cặp nào thành đôi cả ha.

Lúc ấy, Tiết tuyền chợt hỏi Hà Như:

- Hà Như à, Ngô Tiếu Thiên đi Mỹ cũng đã được một năm rồi, cậu ấy ở bên ấy thế nào rồi? Lúc cậu ấy đi, mình và Châu Nhuận có đi tiễn cậu ta, lúc ấy trông cậu ta buồn bã lắm.

Bạn bè của Hà Như nghe thấy, đều quay sang nhìn cô.

Hà Như im lặng một lát rồi đáp lời:

- Chuyện sau này của mình và Ngô Tiếu Thiên, mọi người đều biết cả rồi đấy thôi. Chuyện này đã qua 8 năm rồi. Sau khi anh ấy sang Mỹ, mình cũng có gặp mấy lần, bây giờ anh ấy đã ổn rồi, cũng đã quen với cuộc sống bên Mỹ rồi, sự nghiệp và tình cảm cũng đang dần dần khởi sắc.

Trịnh Tiểu Ngọc nói với Tiết Tuyền:

- Cậu thật là, Hà Như và Ngô Tiếu Thiên đã chia tay nhau lâu rồi, cô ấy hơi đâu mà đi quản việc của cậu ta nữa chứ! Có một anh chàng Đông Khởi to đùng đang ngồi trước mặt cậu đấy, cậu không nhìn thấy sao? Cậu cũng thiệt là, lúc đầu khi Hà Như quen Ngô Tiếu Thiên thì cậu thay đổi thái độ liền, suốt nửa học kì cậu chả nói chuyện gì với Hà Như cả, cậu làm cứ như là người ta thiếu nợ cậu không bằng ấy.

Mặt của Tiết Tuyền lại đỏ ửng lên, anh lại nói không ra lời.

Lưu Đông Khởi biết được là Trịnh Tiểu Ngọc đang dùng cách nói phản vấn, tối qua anh đã được nghe Hà Như nói về chuyện của cô và Ngô Tiếu thiên, vì vậy cho nên bây giờ vẻ mặt vẫn thế.

Trịnh Tiểu Ngọc lại nói với Hà Như và Lưu Đông Khởi:

- Anh Khởi, Hà Như, hai cậu đừng có để ý đến những lời mà cậu ta nói nhé.

Hà Như nghĩ, cái cậu Trịnh Tiểu Ngọc này cũng thiệt lắt léo. Lúc trước, khi còn ở cùng kí túc xá, cô ta là người chuyên nói ba thành bốn, khoe khoang khóac lác, chuyện của Hà Như và Ngô Tiếu Thiên cũng từ cái miệng của cô ta mà bị thổi phồng lên đủ điều. Không ngờ, đến giờ cô vẫn chứng nào tật nấy chẳng chịu thay đổi nữa.

Vì vậy cho nên cô cười mà nói với Lưu Đông Khởi là:

- Bây giờ thì anh đã thấy được bạn em ghê gớm thế nào rồi đấy.

Lưu Đông Khởi vui vẻ:

- Em cũng đâu kém họ bao nhiêu đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK