- Đã lâu lắm rồi tôi chưa được uống cho đã như thế này rồi, lúc trước khi ở Vancouver, có một dạo vì áp lực của cuộc sống, tôi suýt chút nữa đã thành con sâu rượu rồi.
Ngô Tiếu Thiên nói:
- Tôi nghe nói là anh đã ly hôn, nhưng thực ra cũng không nên đắm chìm trong men rượu chỉ vì một người con gái không đáng để anh yêu.
Lưu Đông Khởi nói:
- Thực tế thì rượu chính là nguyên nhân khiến chuyện hôn nhân của tôi bị tan vỡ, chứ không phải là kết quả. Sau khi ly hôn, tôi đã bình tĩnh trở lại, và không bao giờ uống rượu say nữa.
Ngô Tiếu Thiên nói:
- Xem ra anh cũng rất có nghị lực đấy.
Lưu Đông Khởi mở một chai bia, cười nói:
- Nếu tửu lượng của anh khá, thì tối nay cuộc gặp gỡ của chúng ta chắc chắn là sẽ rất là vui vẻ.
Ngô Tiếu Thiên lại kêu thêm bốn chai nữa, anh cười nói:
- Tôi thấy cũng chưa hẳn là như vậy, tửu lượng của tôi không cao lắm, vì vậy tối nay có thể sẽ có một người không được vui vẻ.
Lưu Đông Khởi nói:
- Nhưng hy vọng người đó không phải là anh. Hai người đàn ông cùng thích một người con gái, thì hà tất phải trở thành thù địch của nhau.
Ngô Tiếu Thiên cười nói:
- Đặc biệt là trong số đó có một người đã có lúc bị trục xuất. Tôi nghĩ là tối nay chúng ta nói chuyện chứ không phải giải quyết chuyện tình ba người. Bởi vì cho tới giờ này, chuyện đó thực sự đã giải quyết xong rồi.
Lưu Đông Khởi nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Anh thẳng thắn hơn tôi tưởng tượng nhiều đấy, lúc ở Thượng Hải tôi đã được nghe Hà Như nói chuyện trước kia của hai người rồi. Tôi biết anh và Hà Như đã từng có một quãng thời gian thực sự yêu nhau, nếu như so với chuyện tình cảm trước kia của tôi thì anh Thiên à, anh có lẽ may mắn hơn tôi nhiều. Bởi vì anh đã từng yêu thật lòng và cũng đã được yêu thật lòng.
Ngô Tiếu Thiên nói:
- Theo như lời anh nói thì đến bây giờ anh vẫn chưa thực sự yêu ai ư? Nếu đã như thế thì làm sao anh có thể hiểu được tâm trạng của một người đang yêu thực sự chứ?
Lưu Đông Khởi nói:
- Tôi biết, chín năm trước anh và Hà Như chia tay, hai người đã thực sự rất đau khổ, nhưng bây giờ chúng ta nên nhìn thẳng vào sự thật trước mắt, đó là tất cả những chuyện ấy đã trở thành quá khứ rồi, hơn nữa tôi cũng nghĩ là, bây giờ tôi đã cảm nhận được tình yêu thực sự.
Ngô Tiếu Thiên nói:
- Tôi cũng thừa nhận điểm này, đây cũng chính là lý do mà tôi hẹn anh tới đây nói chuyện thẳng thắn với nhau. Đàn ông qua tuổi ba mươi, thì thường giải quyết chuyện yêu đương bằng lý trí nhiều hơn, chứ không phải đơn thuần là dựa vào tình cảm. Vì vậy chúng ta nên cố gắng tránh mấy cái chuyện ngốc nghếch. Về mặt này, tình cảm của Hà Như như thế nào mới thực sự là vấn đề quan trọng. Nhưng mà những điều hôm nay tôi muốn nói không phải chỉ có vậy.
Lưu Đông Khởi cười nói:
- Anh cứ nói đi, tôi đang nghe đây. Tôi rất thích nghe những lời anh nói.
Ngô Tiếu Thiên uống hết nửa chai bia rồi nói:
-Đúng là, bây giờ tôi và Hà Như thực sự là hai người xa lạ, nhưng điều đó không có nghĩa anh sẽ là sự lựa chọn sau này của cô ấy.
Lưu Đông Khởi nghe xong, mỉm cười nói:
- Điều này hình như không liên quan gì với anh thì phải? Đây là chuyện của tôi và Hà Như.
Ngô Tiếu Thiên nói:
- Tôi biết là anh thực sự rất thích Hà Như, trên thực tế thì những ai đã từng tiếp xúc lâu với Hà Như đều thích cô ấy. Chuyện gia đình trước kia của cô ấy anh cũng nên biết, ngay từ thời đại học thì cô ấy đã hình thành khả năng tự phòng thủ, vì vậy cô ấy rất khó tin tưởng ai được, thậm chí là có một quãng thời gian ngay cả tôi cô ấy cũng không tin nữa. Nhưng khi anh thực sự xâm nhập được vào thế giới nội tâm của cô ấy, thì anh sẽ phát hiện ra rằng chính sự non nớt và sự trưởng thành đã tạo nên bản tính của cô ấy, sự đáng yêu của cô ấy cũng vì vậy mà bị che lấp đi. Anh Lưu à, tôi cũng không phủ nhận là Hà Như có thể cũng có thiện cảm với anh.Vì tôi cũng thấy anh là mẫu người đàn bà, con gái thích. Có những người đàn ông không cần phải cố ý thể hiện gì bản thân nhưng họ lại vẫn được con gái chú ý, đó gọi là khí chất, nếu không thì tại sao Bạch Quả cũng vun vào cho anh và tôi cũng sẽ không phải gặp anh ở nơi này để nói chuyện. Thực lòng, lúc đầu khi thấy anh và Hà Như quen nhau, tôi cũng rất buồn, nhưng sau này tôi đã dùng lý trí để suy nghĩ, những chuyện đã trở thành quá khứ thì ta cũng không nên mãi nhớ về nó.
Lưu Đông Khởi cười nói:
- Xem ra anh chín chắn hơn tôi tưởng nhiều. Tôi cũng có một quá khứ rất nặng nề. Những người trong cuộc bao giờ cũng khoan dung và hiểu rõ tình cảnh ngang trái hơn là những người ngoài cuộc.
Ngô Tiếu Thiên nói:
- Vì vậy, nếu hai người thực sự muốn tiến tới, cũng có thể sẽ có một tình yêu thực sự, và cuối cùng đến với nhau một cách tốt đẹp. Nhưng, bản tính Hà Như rất lương thiện, thậm chí còn rất ngây thơ, cô ấy làm cho người khác nghĩ là cô ấy khéo léo, thông minh sáng suốt trong việc đối nhân xử thế. Đó chính là vì cô ấy không muốn lại bị đau khổ một lần nữa. Vì vậy, tôi không muốn cô ấy sau này phải chịu bất kì một đau khổ nào nữa, bất kể đó là cố tình hay vô tình. Anh nên hiểu ý tôi. Anh nói đây chỉ là chuyện riêng của hai người, nhưng theo như tôi được biết, anh đã có một đứa con gái tám tuổi phải không?
Lưu Đông Khởi nói:
- Chuyện này tôi đã nói với Hà Như lâu rồi. Cô ấy không quan tâm lắm tới chuyện này.
Ngô Tiếu Thiên nói:
- Đây có thể chính là chỗ non nớt của Hà Như. Không biết anh đã nghĩ tới chưa, giả sử anh và Hà Như sống với nhau thì con gái anh giải quyết thế nào đây?
Lưu Đông Khởi nói ngay không chút đắn đo:
- Tôi nghĩ Hà Như sẽ thích con gái tôi. Con gái tôi sẽ không thể là người thứ ba làm cho hai chúng tôi không vui vẻ với nhau được!
Ngô Tiếu Thiên cười nói:
- Đây có thể chỉ là ý kiến riêng của anh thôi, hơn nữa, con gái anh có chấp nhận Hà Như không? Nếu như anh muốn lập một gia đình, thì anh nhất định phải nhìn thẳng vào chuyện này. Còn nếu như anh chỉ muốn có một tình yêu đơn thuần, nói một câu hơi khó nghe một chút với một người đàn ông đã quá ba mươi tuổi, thì đó là một hành động dối mình gạt người! Tôi không muốn làm cho Hà Như phải đau khổ một lần nữa trong chuyện tình cảm.
Anh nhấp một hớp bia, ngừng một lát rồi tiếp tục nói:
- Cũng giống như là tôi đã nói hồi nãy, bởi vì tôi đã từng yêu cô ấy thực lòng. Nếu chỉ vì Hà Như bỏ tôi, vì một chút thể diện của mình, mà phủ nhận sự thật này thì cũng chỉ là dối trá.
Lưu Đông Khởi suy nghĩ một lát rồi nâng cốc bia lên và nói:
- Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ lại. Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi, có lẽ là tôi nên cùng Hà Như thẳng thắn trao đổi về chuyện này. Trước đây tôi luôn luôn nghĩ tới vấn đề này, suy tính thiệt hơn. Nếu như đã thích Hà Như thì tôi sẽ chịu trách nhiệm về cô ấy.
Ngô Tiếu Thiên cũng nâng ly lên và cười nói:
- Vì câu nói này của anh, chúng ta hãy cạn ly bia này.