Mấy ngày nay, cô đều tự lái xe của mình đi làm, còn xe của Đông Khởi thì để ở nhà cô. Sau khi đưa Đông Khởi về đến nhà, cô muốn anh nên ở nhà nghỉ ngơi thêm vài hôm cho khỏe hẳn. Nhưng Đông Khởi cứ một mực muốn sáng mai phải đi làm, anh nói: “Anh không thể để người nước ngoài có ấn tượng không hay về mình. Những người làm nghề luật sư như bọn anh, ngoài ba tấc lưỡi ra thì sức khỏe cũng là tài sản quan trọng, chí ít thì cũng phải để cho họ thấy anh rất mạnh mẽ. Đây mới chính là mấu chốt quan trọng nhất. Cạnh tranh phải dựa vào thực lực trên mọi mặt. Vả lại trong tay anh vẫn còn mấy vụ án đang bị gác lại, không thể đợi thêm nữa.”
Hà Như nói: “Nếu anh cương quyết như thế, em cũng không muốn khuyên thêm. Chỉ cần anh tự biết quí trọng sức khỏe thì được rồi. Chốc nữa em sẽ mang xe qua cho anh.”
Cô gọi điện thoại cho Bạch Quả, cô ấy đã tan ca từ lâu, nhưng điện thoại nhà không ai nghe, cả di động cũng tắt máy. Đông Khởi nói: “Chắc Bạch Quả bận việc, hay là anh với em về, sau đó tự anh lái xe về lại đây?”
Hà Như không chịu, nói: “Bây giờ anh làm sao mà lái xe được chứ? Tay anh còn không thể duỗi thẳng ra nữa là!”
Cô suy nghĩ rồi gọi điện đến phòng thí nghiệm cho Tiếu Thiên, cho anh biết địa chỉ rồi bảo anh đưa xe đến dưới chung cư nhà Đông Khởi đợi cô, tiếp đó lái xe về nhà.
Nửa tiếng sau, cô lái xe của Đông Khởi qua nhà anh, Tiếu Thiên đã ngồi trong xe đợi ở đó, lúc nãy khi nhận được điện thoại của Hà Như, ghi nhớ địa chỉ, lòng anh bỗng thấy lo, không biết Hà Như xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng chạy ngay đến.
Hà Như lên lầu trả chìa khóa xe lại cho Đông Khởi, Đông Khởi muốn cô ngồi thêm chút nữa. Hà Như nói có người đang đợi cô ở dưới lầu nên vội vàng quay xuống để Đông Khởi nghỉ ngơi sớm.
Đông Khởi thấy tò mò, anh vén rèm cửa sổ nhìn xuống, thấy một người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe đậu bên kia đường, vì trời tối nên không trông rõ mặt mũi.
Lúc này lòng anh bỗng dấy lên một cảm giác khác thường, lẽ nào Hà Như đã có bạn trai? Nhưng trông cô ấy hình như không phải. Anh tự cười thầm, chế giễu: hình như mình đang ghen!
Hà Như lên xe của Tiếu Thiên, trên đường về, Tiếu Thiên cười hỏi: “Ai thế? Ai mà lại đáng để cho em huy động nhiều người vậy?”
Hà Như nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Là một người bạn.”
Tiếu Thiên hỏi: “Nam hay nữ?”
Hà Như nói: “Nam.”
Tiếu Thiên sững người một hồi, cười nói tiếp: “Sao trước kia chưa từng nghe em nhắc tới?”
Hà Như cười nói: “Có cần thiết không? Anh là ai chứ? Suốt tám năm qua anh đã từng hỏi thăm em chưa? Quan tâm đến em chưa?”
Tiếu Thiên nghe xong, không biết nói sao.
Sau khi Hà Như về nhà, Tiếu Thiên lại đến phòng thí nghiệm, nhưng anh không còn bình tĩnh như lúc vừa đến đón Hà Như. Anh mở cửa sổ xe, châm một điếu thuốc, tâm trạng cũng dần dần tản mác theo làn khói thuốc. Anh nghĩ, bây giờ nên thừa nhận một sự thật là Hà Như đã không còn có bất cứ quan hệ gì với anh, tội gì phải nghĩ nhiều về cô ấy, cho thêm mệt xác.
Lúc anh đến phòng thí nghiệm, thấy Giang Cốc đang ngồi thừ trước bàn thí nghiệm, gương mặt buồn so. Tiếu Thiên cũng đang muốn tìm người trò chuyện, thấy Giang Cốc rầu rĩ, bèn hỏi: “Giang Cốc, anh về từ hồi trưa rồi mà, sao muộn thế này lại còn ở đây? Có phải kết quả thí nghiệm không được ưng ý?”
Giang Cốc thở dài nói: “Thí nghiệm thì có đáng là gì, chuyện làm tôi phát rầu chính là chuyện của nửa cuộc đời còn lại!”
Tiếu Thiên cười nói: “Người làm công việc như chúng ta, đều phải thực tế biết nhẫn nại đợi chờ mới đạt được kết quả. Thành công lại không phải là chuyện một sớm một chiều. Tôi thấy làm thí nghiệm cũng giống như một câu ngạn ngữ Anh đã nói: cho bao nhiêu nước vào ly thì được bấy nhiêu nước khi lấy ra.”
Giang Cốc chẳng để ý đến câu nói của anh, đột nhiên hỏi Tiếu Thiên: “Tiếu Thiên, khi xưa sao anh lại chia tay với Hà Như? Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, cô ấy có chỗ nào không xứng với anh? Mà trông anh cũng có phong độ gì cho cam.”
Tiếu Thiên ngẩn người trong giây lát, nhớ ra mình chưa từng nói cho Giang Cốc biết chuyện trước kia của anh và Hà Như, vội hỏi: “Làm sao anh biết được chuyện trước kia của tôi và Hà Như? Lẽ nào anh cũng quen cô ấy?”
Giang Cốc nói: “Tôi chỉ gặp cô ấy có một lần. Chuyện này là do vào đêm lễ phục sinh, sau khi anh uống say tiết lộ ra đấy chứ.”
Tiếu Thiên suy nghĩ một hồi, nói: “Kể ra thì dài dòng lắm, đủ để viết thành một quyển sách. Do tính tình và suy nghĩ không hợp nhau, nên sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi không thể cùng đi chung một con đường. Anh hỏi chuyện này để làm gì?”
Giang Cốc thở dài nói: “Chẳng giấu gì anh, tối qua tôi và Bạch Quả cãi nhau, đến trưa cô ấy lại hẹn tôi ra ngoài gây tiếp. Anh thấy phụ nữ có phiền không cơ chứ? Nếu đã như thế, anh bảo hai người làm sao sống bên nhau?”
Tiếu Thiên vừa nghe xong đã hỏi tới: “Hai người cãi nhau rốt cuộc là vì cái gì? Nói ra nghe thử xem.”
Giang Cốc nói: “Thì cũng vì chuyện kết hôn của chúng tôi đấy thôi!”
Tiếu Thiên cười nói: “Vậy là do anh không phải rồi, lần trước lúc hai người đi mua xe cùng tôi, ấn tượng của tôi đối với bạn gái của anh khá tốt. Con người và tướng mạo của cô ấy đều không có gì để phàn nàn. Anh đấy, có phúc mà không biết hưởng!”
Giang Cốc cười nhạt nói: “Anh đã kết hôn chưa? Phúc cái nỗi gì, tôi đang rầu rĩ vì chuyện này đây nè, tại sao trước kia anh và Hà Như chia tay chứ? Cái gì mà tính tình và suy nghĩ không hợp nhau nên không thể tiếp tục, toàn là gạt người. Có phải anh bị người ta bỏ không? Anh bạn.”
Tiếu Thiên cười nói: “Ai bỏ ai chứ? Tại trước kia tôi cạn nghĩ, giờ hối hận thì đã muộn màng rồi.”
Giang Cốc thở dài nói: “Bạch Quả tốt thì tốt đấy, nhưng cô ấy cứ như mẹ tôi vậy. Hễ cô ta muốn tôi như thế nào là tôi phải nghe theo như thế ấy, bây giờ chưa lấy nhau, lấy nhau rồi không biết cô ta còn quay tôi đến mức nào nữa. Cho nên mới nói, tìm bạn gái cũng giống như chọn phòng thí nghiệm vậy, hễ không cẩn thận thì coi như xong.”
Tiếu Thiên cười nói: “Vậy chắc là anh có gì bị cô ấy tóm phải thóp rồi, bằng không người ta sốt ruột làm chi? Anh đừng có mà đứng núi này trông núi nọ nữa đi.”
Giang Cốc như bị nói trúng tim đen, lớn tiếng nói: “Anh nói thế là có ý gì? Tôi vốn chẳng hề có ý nghĩ đó đối với Stacy.”
Tiếu Thiên nói: “Tôi có nói anh có suy nghĩ đó với Stacy sao? Đừng giật mình thế được không?”
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Giang Cốc hốt hoảng nói: “Này anh bạn, nếu Bạch Quả tìm, nhớ nói tôi không có ở đây.”
Tiếu Thiên nhấc ống nghe lên, quả nhiên là điện thoại của Bạch Quả gọi đến, cô hỏi Giang Cốc có ở đây không?”
Tiếu Thiên liếc nhìn Giang Cốc, Giang Cốc trừng mắt xua xua tay.
Tiếu Thiên cười nói trong ống nghe: “Alô, Giang Cốc dặn tôi nói anh ấy không có ở đây.” Nói xong thì gác máy.
Giang Cốc tức giận nói: “Anh đúng là bán đứng tôi rồi!”
Tiếu Thiên cười nói: “Anh đã muốn ra vẻ phong độ, dỗ ngọt cô ấy một lần thì đã sao?”
Giang Cốc nói: “Thôi đi. Tối nay khi nào anh về? Tôi muốn đến nhà anh ngủ.”
Tiếu Thiên nói: “Tôi còn phải nán lại thêm hơn một tiếng nữa. Còn nữa, nhà tôi chỉ có một chiếc giường một chiếc chăn, tôi chẳng phải là người đồng tính đâu đấy.”
_________________