Anh xoay đầu nhìn qua Thu Địch, thấy cô vẫn còn đang ngủ say, bờ vai và cánh tay cô trắng nõn nà để ngoài chăn, một tia nắng chiếu trên mi mắt cô, nhấp nháy, khóe miệng cô như đang mỉm cười. Tiếu Thiên mê mẩn ngắm nhìn.
Chuyện xảy ra trên giường đêm qua, Tiếu Thiên gần như quên sạch, anh chỉ có cảm giác mình như con thuyền nhỏ đang trôi bồng bềnh trên làn sóng lớn, đến khi cổ họng khát khô, đầu óc quay cuồng.
Anh nhẹ nhàng bước xuống giường, ra ngồi salon, châm một điếu thuốc, rít mấy hơi lại dập đi. Anh cảm thấy hơi ngứa ngáy bèn đi tắm, sau đó quay lại phòng ngủ mặc quần áo vào rồi lại ra phòng khách châm một điếu thuốc.
Lúc này, đầu óc anh đã hoàn toàn tỉnh táo. Anh nhớ lại toàn bộ sự việc xảy ra đêm qua, cảm thấy mình thật vớ vẩn ngay từ khi bắt đầu. Hà Như có bạn trai thì liên quan gì đến mình? Người ta muốn thế mà, huống hồ bây giờ mình và cô ấy chẳng còn gì ràng buộc nhau nữa. Mình khó chịu gì chứ? Như vậy chỉ tổ làm khổ bản thân, sống thêm mệt mỏi. Anh nghĩ, sở dĩ anh luôn vương vấn Hà Như, là vì trong lòng anh vẫn còn khao khát được chiếm hữu cô cho riêng mình. Như hồi xưa vậy. Nếu bây giờ anh chỉ xem Hà Như như một người bạn bình thường, thì anh sẽ dễ dàng lấy lại sự cân bằng tâm lý. Nhưng liệu Hà Như có còn chịu xem anh như một người bạn bình thường không?
Nghĩ đến đây anh lại châm một điếu thuốc. Trong làn khói thuốc, anh nhớ lại khoảnh khắc ân ái của anh và Thu Địch đêm qua, đáng tiếc là anh không nhớ được gì. Anh tự cười thầm, mất cái này nhưng lại có cái bù đắp lại, trong chuyện ái ân, anh thấy mình như kẻ mù thấy ánh sáng vậy. Nhưng bây giờ tâm trạng anh đã dần dần bắt đầu thấy dễ chịu.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo liên hồi. Anh sợ tiếng chuông làm Thu Địch thức giấc, vội vàng nhấc máy. Tiếng một người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia: “Judy, hôm nay em dậy sớm thế, đêm qua ngủ có ngon không?”
Tiếu Thiên nghe xong cứ như bị người ta giáng cho một cái bạt tai vậy, anh lớn tiếng hỏi: “Alô, anh là ai?”
Bên kia cũng có vẻ bất ngờ, hỏi ngược lại: “Anh là ai? Judy có đó không?”
Tiếu Thiên chợt nhớ ra, lần trước khi anh và Hà Như cùng đến công ty của Thu Địch đóng bảo hiểm, tên tiếng Anh của Thu Địch là Judy. Rõ ràng bên kia không phải gọi nhầm số.
Anh trả lời: “Cô ấy còn đang ngủ.”
Bên kia có vẻ nóng: “Cô ta còn đang ngủ! Rốt cuộc mày là ai? Mày muốn chết hả?”
Tiếu Thiên phì một hơi thuốc vào trong ống nghe, “cụp” một tiếng bỏ máy xuống. Thu Địch ở trong phòng nghe có tiếng ồn, mơ màng dụi mắt đi ra, ngáp một cái nói: “Điện thoại của ai vậy? Mới sớm ra đã…!”
Tiếu Thiên không thèm để ý đến cô, tiếp tục hút thuốc. Lúc này di động của Thu Địch lại vang lên, cô bắt máy, nghe mấy câu đã bực bội nói với bên kia: “Anh Sáu, tôi chẳng đã bảo anh đừng gọi điện thoại cho tôi nữa sao? Ai? Anh ta là ai thì liên can gì đến anh!”. Nói xong cô giận dữ cúp máy, hỏi Tiếu Thiên: “Lúc nãy anh ta nói gì với anh?”
Tiếu Thiên cười nhạt nói: “Chẳng có gì, chỉ là vừa mở lời đã làm người ta thấy buồn nôn! Đến giờ anh vẫn chưa hề nói với em những lời âu yếm như thế! Xem ra quan hệ giữa hai người cũng không phải tầm thường, hình như anh đã quấy rầy chuyện của hai người!”. Nói xong anh mở cửa định bỏ đi.
Thu Địch kéo tay anh lại nói: “Tiếu Thiên, anh đừng hiểu lầm em. Anh muốn đi đâu?”
Tiếu Thiên nói: “Đi khỏi đây. Tôi còn có thể ở lại đây nữa sao, chị Sáu!”
Thu Địch đấm thùm thụp vào ngực anh, khóc nói: “Anh đi đi. Đi ngay! Tôi không muốn trông thấy mặt anh nữa, tôi đã nói rồi đấy, anh đừng bao giờ hối hận!”
Tiếu Thiên quay người bỏ xuống lầu. Anh đến bãi đỗ xe tìm ra xe mình, lên xe xong bèn châm một điếu thuốc, đang lúc định cho xe nổ máy, chợt lại thở dài một cái, xuống xe, vứt điếu thuốc đi rồi quay lại lên lầu.
Thu Địch nghe có tiếng gõ cửa, vội vàng dụi mắt chạy ra mở cửa. Khi trông thấy người đang đứng ngoài cửa là Tiếu Thiên, cuối cùng nhịn không được bật khóc lên.
Tiếu Thiên dìu cô vào trong nhà, nói: “Được rồi được rồi, chuyện trước kia coi như thôi. Anh sẽ không hỏi em anh Lục kia là ai, có quan hệ gì với em nữa? Chỉ cần em hứa với anh sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta từ đây, chúng ta vẫn có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ hiện nay.”
Thu Địch nói: “Vậy quan hệ của chúng ta hiện nay là gì?”
Tiếu Thiên cười nói: “Em muốn là quan hệ gì thì là như thế ấy.”
Thu Địch nói: “Anh chớ có cho em đi tàu bay giấy, rồi đến lúc quan trọng lại quẳng đi. Nhưng anh nói lời thì nhớ giữ lời đấy! Anh muốn biết người vừa điện thoại cho em khi nãy là ai không?”
Tiếu Thiên cười nói: “Anh chẳng nói rồi sao, việc trước kia coi như thôi. Anh không muốn biết!”
Thu Địch nói: “Anh đừng giả vờ như chẳng hề gì, thực ra lòng anh thế nào em còn không biết sao? Anh ngoài miệng nói có vẻ nhẹ nhàng thế, thực ra trong lòng rất khó chịu.”
Tiếu Thiên chỉ cười, châm một điếu thuốc không phản đối.
Thu Địch nói tiếp: “Người đó là ông chủ một nhà hàng Trung Hoa, nhưng trên thực tế hắn nhúng tay vào tất cả các phi vụ mờ ám, đánh bạc, dắt gái, làm đại ca, mọi người gọi hắn là anh Lục. Những chuyện này em chỉ mới biết được sau khi nghỉ việc ở nhà hàng của hắn. Lúc đầu khi em vừa mới sang Los, muốn tìm một luật sư để làm thẻ xanh, em biết hắn qua một người giới thiệu, hắn rất tốt với em. Luật sư vốn định đòi em mười hai nghìn đô phí lo thủ tục, nhưng có hắn ta dẫn đến nên sau đó luật sư chỉ lấy tám nghìn đô. Có một thời gian em làm thu ngân tại nhà hàng của hắn, hắn rất tốt với em, còn dành cho em nhiều ưu ái. Khi ấy ở Mỹ em bơ vơ không nơi nương tựa, nên cũng có tình cảm thân thiết với hắn. Về sau em lấy được giấy phép hành nghề, vào làm ở công ty bảo hiểm hiện nay, thì dần dà cũng ít qua lại với hắn, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha. Đôi lúc không thể thoái thác, em đành phải đi với hắn, cuối cùng hắn muốn vượt quá giới hạn nhưng đã bị em cự tuyệt. Kể từ sau khi anh đến Los, em đã không còn liên lạc với hắn. Hôm nay chẳng hiểu vì sao hắn lại nổi cơn lên mới sáng sớm đã gọi điện đến đây quấy rầy.”
Tiếu Thiên nói: “Sau này hắn còn đến quấy rối thì em cứ gọi 911.”
Thu Địch cười nói: “Hắn còn đến quấy rối em, em sẽ gọi điện cho anh.”
Tiếu Thiên nói: “Hay là sau này em đổi chỗ làm đi, tránh xa khỏi khu phố Tàu, đến sống ở miền Tây vậy, mình không chơi nổi với tụi này đâu, nhưng lẽ nào mình không thoát được chúng sao?”
Thu Địch nói: “Em cũng đã nghĩ đến cách này lâu rồi, nhưng khó tìm được chỗ ở tốt.”
Tiếu Thiên nói: “Chuyện này để sau hẵng tính vậy, anh sẽ nghĩ cách giúp em. Thu Địch này, bây giờ bụng anh đói lắm rồi.”
Thu Địch nói: “Em đi nấu món mì. Anh uống đỡ tách sữa trước nhé.”
Tiếu Thiên vội nói với theo: “Nhớ đừng bỏ ớt vào mì đấy!”
Cả hai ăn sáng xong, Thu Địch đề nghị đi shopping, cô nói với Tiếu Thiên: “Anh cũng nên sắm sửa một vài bộ đồ mới rồi. Xem bộ đồ trên người anh kìa, ai không biết lại tưởng anh là tên trộm mất.”
Tiếu Thiên cứ một mực không chịu đi shopping, anh nói: “Sau khi sang Mỹ có hai chuyện khiến anh nhức cả đầu: một là ngồi nghe ông Trình chủ nhà huyên thuyên về Long Môn Trận bóng biếc gì của ông ấy, hai là lao vào các shop mua sắm không suy tính.”
Thu Địch cười nói: “May mà em chưa khiến anh phải nhức đầu.”
Tiếu Thiên nói: “Nếu em muốn thay đổi thói quen sống của anh, anh thấy cũng sắp rồi đấy.”
Cuối cùng họ thỏa thuận cùng nhau đi tắm biển. Hôm ấy đẹp trời, tâm trạng Tiếu Thiên cũng vui vẻ hiếm thấy.
Tiếu Thiên lái xe đưa Thu Địch đến dưới lầu chung cư anh sống, sau đó để cô ngồi trong xe đợi anh, anh quay về nhà lấy quần bơi và khăn tắm rồi quay xuống ngay. Lần trước Thu Địch vội vàng nên chưa ghé qua nhà anh, lần này nhất định phải lên nhà anh xem thử xem.
Tiếu Thiên đành phải để cô cùng lên nhà. Ông Trình đang ăn mì, cuối tuần nào vợ ông cũng phải đưa con gái họ đi học đàn dương cầm, không có nhà. Mùi cay trong nhà bốc lên chảy cả nước mắt.
Ông Trình ngắm Thu Địch, chào rồi nhìn Tiếu Thiên cười cười. Tiếu Thiên đằng hắng liên hồi, vội vàng kéo Thu Địch vào trong phòng đóng cửa lại.
Phòng anh ngoài chiếc vi tính xách tay ra, khắp nơi toàn là sách báo và quần áo bẩn vứt ngổn ngang. Thu Địch lấy tay phẩy phẩy trước mũi, nhăn mặt nói: “Nhà anh thế này thì anh sống thế nào nhỉ? Anh lại chẳng thích ăn cay, cứ ở đây thật là khó chịu, hay là chuyển đến ở chung với em cho rồi, thế lại còn tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà nữa chứ.”
Tiếu Thiên nói: “Em chớ có đùa, hiện giờ quan hệ của chúng ta còn chưa phải lúc.”
Anh lôi hai chiếc quần bơi ra, lấy một chiếc khăn tắm đã dùng, kéo Thu Địch đi khỏi. Trên xe, Tiếu Thiên nói: “Thu Địch, ba năm nay kể từ sau khi em rời khỏi Thượng Hải, lâu lắm rồi anh đã không đi bơi.”
Thu Địch nói: “Em cũng lâu lắm rồi không được nhìn căn phòng bừa bộn của anh.”
Cả hai cùng cười phá lên.