[1] Thế thượng hữu nhân, nhân ngoại hữu tiên, tiên ngoại hữu thiên: trên đời có người, trên người có tiên, trên tiên có trời.
“Nghĩa là, ta muốn lấy đá Chân Hỏa thì phải đi vào miệng hùm hang sói?” Trùng Trùng rất không có triển vọng mà biến thành kẻ hèn nhát.
Nàng biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, thành thật sống ở núi Vân Mộng, ít ra vẫn còn nửa cái mạng, nếu thật sự đến địa bàn của Tụ Quất Châu, nàng còn mạng trở về sao? Làm gãy Khước Tà Kiếm, Bạch Trầm Hương nhất định sẽ không dễ dàng tha cho nàng, mà đến Tụ Quất Châu thì chắc chắn cơ hội sinh tồn sẽ là không, dường như nàng trông thấy cả một chữ “Chết” to tướng khắc trên trán mình, làm sao cũng không xóa được.
“Tụ Quật Châu không đáng sợ như vậy đâu, được rồi, chỉ đáng sợ một chút chút.” Vạn Sự Tri ngồi như con người, hai cái chân màu đỏ quýt vươn ra thẳng tắp, đôi cánh ngắn nhỏ đưa ra sau chống lại thân thể, “Nơi đó đất rộng người thưa, ngươi chỉ cần đi lén lén lút lút, nghĩ cách để không gặp phải bọn ma giáo là được rồi. Ngươi tưởng bọn chúng là củ cải sao? Trồng khắp đất nơi nào cũng có! Còn nữa, Tụ Quật Châu cũng có người phàm như ngươi sinh sống, tuy số người khá ít, nhưng cũng sống rất tốt.”
“Có người?” Trùng Trùng ngơ ngác, không ngờ năng lực thâm nhập của loài người mạnh như vậy, thảo nào ở thế giới của nàng, thần tiên đã sớm bị đẩy ra khỏi trái đất, chỉ đành tìm miền đất mới.
“Đương nhiên rồi. Bọn ma đạo không phải đại thần thượng cổ, chúng cũng cần ăn uống, mua sắm, hưởng lạc, không có con người thì ai cung cấp những thứ đấy?” Vạn Sự Tri trưng ra bộ mặt “không chịu nổi ngươi”, “Hơn nữa còn có một ma đầu đặc biệt thích làm ăn, hẳn là được xem như là người giàu nhất cả thiên hạ, chuyện làm ăn trải khắp mười châu ba đảo, Phụng Lân Châu cũng có sản nghiệp của hắn. Người ta nói rất hay, thiên hạ đều như nhau, ai nói Phụng Lân Châu không được chứa người của ma giáo? Xét thấy hai đạo chính ma đã bình yên vô sự quá nhiều năm rồi, nói theo lời của Thương Khung: cầm gai đánh sói hai đầu sợ, mọi người ai cũng không ra tay trước, cho nên theo lý thì cũng không thể đuổi ma đầu kia đi.”
“A? Còn có loại người như vậy sao, là ai là ai? Vậy hắn ta có đẹp hay không?” Trùng Trùng tò mò hỏi.
“Sắc nữ — Á, chủ nhân.” Vạn Sự Tri thấy Trùng Trùng bày thế muốn đánh, vội vàng sửa lại, “Người này ta chưa gặp qua, chỉ biết hắn là đại ma đầu thứ hai trong ma đạo, gần bằng Hoa Tứ Hải, bởi vì tên là Tây Bối Liễu Ty, nên người của chính đạo đặt cho chúng một biệt danh mỉa mai là tàn Hoa bại Liễu.”
Trùng Trùng bật cười khúc khích.
“Ngươi xem ngươi còn cười, ta nói thật cả đó.” Vạn Sự Tri nghiêm túc nói, “Hai tên ma đầu này đều mang tên của hoa, rất được ưu ái bởi chúng nữ trong ma đạo và nữ tử loài người không biết rõ sự thật, cho nên nhân sĩ chính đạo cho là bọn chúng dùng yêu thuật mê hoặc nữ tử, vì vậy mới đặt biệt danh này cho chúng. Thật ra theo ta biết, tuy Hoa Tứ Hải được nhiều người theo đuổi, nhưng con người hắn lạnh lùng, chưa từng có quan hệ thân mật với bất kỳ một nữ tử nào, ngược lại Tây Bối Liễu Ty thì thê thiếp thành đàn, cho nên tàn Hoa thì chưa chắc, bại Liễu thì chắc chắn rồi. Chủ nhân, phiền ngài lau nước dãi đi.”
“Hả? Chảy ra rồi à?” Trùng Trùng sờ sờ cằm nhưng phát hiện căn bản là không có nước dãi, biết là con gà chết tiệt này đang cười nhạo nàng.
“Ngươi được lắm.” Nàng dựng ngón cái lên, “Chốc nữa ta ăn cánh gà rán!”
Vạn Sự Tri lập tức ngồi thẳng lên, giấu chặt hai cái cánh gà, “Ý của ta là, ngươi có thể thoải mái đi tìm đá Chân Hỏa, nguy hiểm thì sẽ có đó, nhưng chưa chắc là nhất định sẽ gặp phải, nhưng nếu ngươi không đi, chủ nhân thông minh à, ngươi thử nghĩ kết quả đi!”
Trùng Trùng nghiêng đầu nhìn con gà không nói tiếng người này, nghiêm trọng hoài nghi nó đang hại nàng, “Ngươi đang đẩy ta vào hố lửa, thiêu chết ta để ngươi được tự do phải không?”
“Loài người đúng là loài không biết tốt xấu gì cả.” Vạn Sự Tri cố gắng biểu hiện ra vẻ đầy lòng căm phẫn, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ, “Tuy ta chỉ là một con gà con, nhưng cũng là con gà có đạo đức hành nghề đó, có thể một trăm năm trước, ta sẽ không nhắc nhở ngươi như vậy, nhưng bây giờ khác xưa rồi, Hoa Tứ Hải đã thống nhất hai mươi tám môn Thiên Cương thuộc ma đạo, Tụ Quật Châu đã yên bình được một nửa, ngươi chỉ cần cẩn thận một chút thì chưa chắc không thể an toàn trở về.”
Trùng Trùng vẻ mặt mù mịt, căn bản không biết cái gì mà ma đạo, cái gì mà Thiên Cương, ngay cả mười châu ba đảo cũng là lần đầu tiên nghe nói. Nàng đến đây hơn một tháng, Tử Trúc Lâm nhỏ như vậy mà nàng vẫn chưa nghiên cứu xong thì nào có thời gian lo chuyện thiên hạ chứ, Ha đại thúc thích tính cách đơn giản cởi mở của nàng nên cũng không nói qua gì với nàng, bởi thế mà bây giờ nàng là tiểu bạch tiên giới.
“Thì ra ngươi cái gì cũng không biết.” Vạn Sự Tri thở dài: “Lẽ nào muốn ta kể cho ngươi nghe tất cả mọi chuyện xảy ra trong ba ngàn năm nay ư?”
“Không cần, chỉ nói về chuyện của ma đạo là được rồi. Ta phải đến địa bàn của người ta mà, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“Hừ, rõ ràng là muốn nghe chuyện của Hoa Tứ Hải mà, nói ngươi hay, chớ mà yêu hắn. Chính ma xung khắc nhau, không có kết quả đâu. Lão già ta thấy qua quá nhiều chuyện sinh ly tử biệt rồi, ngươi đừng để ta phải thấy thêm một lần nữa.” Nó muốn mở một lớp lịch sử liên quan đến thế giới kiếm tiên cho nàng để giảng giải một chút về quá khứ và tương lai của hai đạo chính ma, nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu của Trùng Trùng, chỉ đành nói những gì là trọng điểm: “Hoa Tứ Hải tồn tại rất thần bí, không ai biết lai lịch của hắn, ngay cả ta cũng không biết, chỉ biết khi hắn xuất hiện, tuy chỉ là một cậu bé bảy, tám tuổi, nhưng pháp lực đã rất đặc biệt, sớm lộ rõ tài năng trong đám người mới của ma đạo, mười lăm tuổi trở thành cao thủ đệ nhất ma đạo, bây giờ thì pháp lực càng thâm sâu khó lường hơn. Hắn vốn là người nhàn rỗi tựa mây tự do tựa hạc, không thuộc về bất cứ môn nào trong một trăm linh tám môn của ma đạo, nhưng không biết sao mà trăm năm nay hắn bắt đầu hành động thống nhất ma đạo, lấy sức của một người đi thống nhất ba mươi sáu Thiên Cương[2a].”
“Ma đạo có nhiều người vậy sao?” Trùng Trùng giật mình. Lúc còn ở Tử Trúc Lâm, Ha đại thúc có ngẫu nhiên nói qua, ba đại phái chính đạo bao gồm phái Thiên Môn ở núi Vân Mộng, Lễ Phật Tự ở núi Bình Ninh, Ẩn Lưu ở đảo Vô Ảnh, còn có những môn phái nhỏ khác, nhưng cộng lại cũng không quá ba mươi, mà ma đạo lại có tới một trăm linh tám, nếu cứ vậy mà đánh nhau, không phải là rất thiệt thòi sao?
“Bọn ma đạo không đoàn kết như chính đạo, cho nên môn phái nhiều vô số, một trăm linh tám môn này đã xem như là số đông thôi, có một vài môn phái cả sư phụ lẫn đệ tử cộng lại cũng không quá mấy người.” Vạn Sự Tri giải thích: “Nhưng đa số bọn ma đạo đều hung ác tàn nhẫn, nếu thật sự có tranh đấu thì khí thế cũng xem như áp được chính đạo. Mà một trăm linh tám môn này của chúng được lập dựa theo một trăm linh tám ngôi Sát Tinh (ngôi sao tai họa) trên trời, có ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát[2b].
[2] Đạo giáo cho rằng trong chòm sao Bắc Đẩu có 36 ngôi sao Thiên Cương, mỗi ngôi sao đều mang một cái thần riêng, được gọi là “36 Thiên Cương”; và trong chòm sao Bắc Đẩu còn có 72 ngôi Địa Sát (còn được gọi là sao Hung Sát), mỗi ngôi cũng có một cái thần riêng, nên cũng được gọi là “72 Địa Sát”. Mà 36 cộng 72 thành 108 ngôi Sát Tinh trên trời, cũng chính là 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc được đề cập trong “Thủy Hử Truyện” (Thủy hử = Bến nước).
À, thì ra là thủy hử tiên cảnh. Trùng Trùng nói thầm, nhưng lại lập tức nghĩ đến một chuyện, không khỏi kỳ lạ hỏi thăm. Vì sao Hoa Tứ Hải chỉ thống nhất ba mươi sáu Thiên Cương chứ. Nếu hắn thu phục cả Địa Sát, nói không chừng Tụ Quật Châu sẽ là một nơi thái bình, như vậy nàng lén lút đến đó thì sẽ bớt được nhiều nguy hiểm.
“Bảy mươi hai Địa Sát đại đa số là tép riu không có phẩm cấp, Hoa Tứ Hải kiêu ngạo như vậy, tất nhiên là sẽ không thèm bọn thấp hèn đó làm đồng bọn, nhưng cũng có thể là chưa kịp thu phục, ngươi tưởng thống nhất ma đạo dễ lắm sao? Thu phục những kẻ ma đạo hung ác lại hiếu chiến này còn khó hơn so với khi Bạch Trầm Hương vực dậy phái Thiên Môn, cũng trùng hợp là thực lực Hoa Tứ Hải cường đại, thủ đoạn cương quyết, bằng không thì ma đạo cũng sẽ không từ phân tán trở thành đoàn kết, mà bây giờ đang ngày càng lớn mạnh lên.
“Vậy là ta không đi không được rồi phải không?” Vẻ mặt Trùng Trùng như khóc tang.
“Đúng, hơn nữa phải càng nhanh càng tốt.”