Nhưng nhìn bộ dáng của nó, thật là quá đáng yêu, sao lại là yêu quái được? Cho dù có là yêu đi nữa thì cũng là yêu quái thiện lương, tuy hiện giờ trong họng nó phát ra tiếng gừ gừ uy hiếp, nhưng không có chút đáng sợ nào, ngược lại như là con chó con mất mẹ, nhà có người lạ đến, tự nó tạo ra can đảm để dọa người ngoài, do dự, thậm chí không thể xác định là nên cắn đám người này hay là liếm họ kết thân.
Động vật cũng giống người, đôi mắt có thể phản ánh tính cách, ánh mắt con cún này cực kỳ trong sáng, có chút đần đần, có chút ngớ ngẩn, nếu nó đang giả vờ, vậy Diêu Trùng Trùng nàng phục yêu đạo rồi, bởi vì giả quá là giống đi! Thua trong tay cao thủ như vậy, nàng cũng chẳng còn lời nào để nói.
Sờ sờ trong ngực, Trùng Trùng lấy ra bảo bối của nàng ―― nửa cây xúc xích.
Trước khi đến quán trọ hoang dã ở Tụ Quật Châu, thật ra bọn Trùng Trùng đã tuyệt thực một ngày rồi, nhưng nàng có một sở thích quái lạ, thích giấu chút ít món ăn mình thích, sau đó vờ như quên mất, đợi qua một thời gian rồi lấy ra thưởng thức, tự tạo cảm giác ngạc nhiên cho mình. Đương nhiên, cũng có nhiều lúc nàng quên thật, kết quả là đồ ăn nàng tích trữ mốc meo cả lên, nuôi sống lượng lớn vi khuẩn.
Nửa cây xúc xích này là nàng lén giấu đi, nghĩ đến lúc sắp chết đói rồi lấy ra, chắc chắn sẽ cho mình hy vọng sống, dù sao sư huynh sư tỷ có tiên khí trên người, chịu đói chân chính chỉ có nàng thôi.
Bây giờ gặp con cún này, nàng cũng không lo hy vọng gì nữa, trực tiếp vươn tay ra nói: “Cún yêu dấu, đói rồi phải không? Mau đến bên tỷ tỷ, có thịt ăn này. Xúc xích Phụng Lân Châu chính thống nha, bọn Tụ Quật Châu quê mùa không được ăn đâu. Lại đây nào, đừng sợ, cún yêu ngoan.”
Yến Tiểu Ất kinh ngạc nhìn Trùng Trùng, tuy đã sớm quen với việc nàng hay làm những chuyện quái đản, nhưng nàng không hề cảnh giác con chó đột nhiên xuất hiện, còn tự xưng là “tỷ tỷ”, thật là vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn. Hắn mở miệng muốn cản, nhưng bị Dung Thành Hoa Lạc ngăn lại, ra hiệu bằng mắt với hắn, bảo hắn chờ xem rồi nói tiếp.
Cái vật không biết là gì, nhưng ngoại hình tuyệt đối giống con chó con đó không những không tiến lên, ngược lại còn rụt về sau, tiếng gừ gừ trong họng biến thành tiếng sủa rõ rệt. Nhưng Trùng Trùng không sợ chút nào, tiếp tục cầm nửa cây xúc xích dụ nó, không ngừng dùng ánh mắt và hành động biểu đạt thiện ý, ánh mắt hung dữ khi đối mặt với sư phụ bây giờ chỉ toàn là dịu dàng. Dần dần, con chó đó yên tĩnh lại, cuối cùng chậm chạp tiến lên trước vài bước, loạng chạ loạng choạng, xem ra cũng chỉ hơn hai tháng tuổi.
Nó đi rồi ngừng, ngừng rồi đi, không ngừng phán đoán xem người trước mặt có ác ý hay không, thẳng đến khi cách Trùng Trùng một mét, nó mới có thể xác định mình an toàn, bổ mạnh lên trước, mở miệng cắn về phía cây xúc xích. Binh một tiếng, nó đụng phải chiếc vòng bảo hộ trong suốt, mũi cún cũng bị ép đến dẹp, sau đó từ từ trượt xuống.
Gâu ――
Nó ai oán sủa một tiếng, vươn chân trước lên cọ mũi một cái, đôi mắt vừa to vừa đen khiển trách trừng Trùng Trùng, tuy là bất mãn, nhưng nó không tức giận.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta quên mất cái vòng này.” Trùng Trùng xua tay loạn xạ, vội vàng giải thích, nhưng trong lòng vô cùng vui mừng. Xem ra con cún này tính cách hiền lành, rất có tính người, hình như là linh vật, hơn nữa lại có thiện cảm với nàng, tuổi cũng nhỏ, rất dễ nuôi dễ dạy. Người ta nói người có nhân duyên, chó có cẩu duyên, động vật đều rất nhạy cảm, nhất là chó, nó thích hay ghét ai đều không có lý do, chỉ có bản năng.
Trùng Trùng nhận ra, con cún này rất thích nàng, cho nên nàng quyết định bằng bất cứ phương pháp nào đi nữa, cũng phải nhận nuôi nó.
“Sư huynh, huynh có thể mở một lỗ nhỏ trên chiếc vòng bảo hộ không, chỉ cần một chút chút thôi, muội chỉ đưa xúc xích ――” Trùng Trùng ngồi quỳ trên Đoạn Thủy Kiếm, trưng ra vẻ mặt năn nỉ.
Yến Tiểu Ất vốn không muốn đồng ý, nhưng không biết sao lòng chợt mềm đi, khẽ than rồi nói: “Muội đặt tay lên chiếc vòng, huynh dẫn cho muội ra, nhưng nhất định phải mau chóng ném thịt đi, rồi rút tay về, muội đã nghe chưa?”
Trùng Trùng gật đầu dữ dội.
Yến Tiểu Ất tập trung tĩnh khí, hơi mị mắt, cảm thấy chân khí trong cơ thể và Đoạn Thủy Kiếm dung hợp càng chặt chẽ hơn, lúc nãy vì duy trì vòng bảo hộ, ngay cả nói chuyện cũng miễn cưỡng, mà bây giờ lại thấy không phí sức như trước nữa tuy thần kiếm vẫn tỏ ý từ chối khi trong lòng hắn nảy sinh ý định đi về phía mảnh đất bằng.
Hắn cảm nhận được bàn tay đặt lên chiếc vòng của Trùng Trùng, từ từ dẫn cho nàng phá vòng ra ngoài, chỉ trong một khắc, lại kéo nàng về lại. Nhưng chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt thôi, vậy mà cả bàn tay Trùng Trùng đều bị bỏng rộp, lập tức sưng đỏ lên, mụn nước nhanh chóng mọc lên, đau đến mức nước mắt cũng trào ra.
Lại nhìn nửa cây xúc xích kia, rơi xuống đất như đặt trên vỉ nướng vậy, mỡ thịt chảy ra, bốc khói xèo xèo, sắp chảy lỏng hết ra. Mà ngay tại lúc này, con cún đó vui vẻ bổ nhào qua, chỉ một miếng đã nuốt nửa cây xúc xích vào bụng, sau đó mãnh liệt vẫy đuôi với Trùng Trùng.
“Mi không nhai lấy một cái sao, cứ vậy là nuốt rồi à?” Trùng Trùng kêu lên: “Đương nhiên là ngon rồi, đây là xúc xích nổi tiếng nhất Phụng Lân Châu mà. Mi không nếm thử hương vị của nó một miếng, ta chỉ còn có nửa cây thôi, bản thân ta cũng không nỡ ăn, bây giờ mi vẫy đuôi ta cũng không biến ra được.”
Nghi ngờ trong lòng Trùng Trùng đang mở rộng. Thứ nóng như vậy, con cún ăn được sao? Nhìn nó hình như một cảm thấy nóng một chút nào, trong loại nhiệt độ như lò lửa này cũng hoàn toàn vô sự, còn tay nàng mới đưa ra khỏi vòng một giây thôi mà đã bị bỏng như tay heo quay rồi, vì sao chứ? Rốt cuộc nó là chó hay là thứ gì khác? Lai lịch ra sao? Xem ra phải mang nó về cho Vạn Sự Tri nghiên cứu mới biết. Còn nữa, nó chỉ là chó con, mẹ nó ở đâu?
Năng vừa nghĩ vừa nhìn xung quanh, thấy trên mảnh đất bằng ở đỉnh núi ngoài ba người họ và con cún kỳ quái này ra thì không còn một hơi thở nào khác, nhưng ở một dưới núi không xa, lại có một bóng người màu đen đang đi lên.
Ngọn núi nóng như vậy mà người kia đi rất ung dung, như là đi tản bộ vậy, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, chớp mắt đã đến gần, gần đến mức Trùng Trùng có thể thấy rõ bộ dáng của hắn ―― bộ áo một màu đen, nơi ngực có chiếc khuyết áo màu bạc, mái tóc xõa tuỳ ý, gương mặt lạnh lẽo kiêu ngạo, chính là Hoa Tứ Hải – Ma Vương của ma đạo.
Hắn đi từng bước một lên, hình như không cần dùng chân khí hộ thể, luồng gió nóng hổi thổi qua ngọn tóc hắn, con Tỏa Lân Long dính chặt từ đầu vai xuống đến ngực, tản ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt đẹp đẽ như có như không, vạt áo dưới tuy đã có vết cháy, nhưng hắn căn bản là không quan tâm, tay nắm chặt thanh Băng Ma Đao cứ vậy mà đi lên.
“Là tên nam nhân núi băng ngàn năm đó! Chúng ta mau chạy đi!” Trùng Trùng sợ tới kêu lên.
Nàng va sứt Tỏa Lân Long của hắn, cắn tay hắn chảy máu, bây giờ còn chạy tới địa bàn người ta trộm đồ, tên sát thần này chắc chắn đã phát hiện ra cái gì rồi, nên chạy lại tìm nàng tính sổ đây! Ba người họ lên núi tốn sức như vậy, lại nhìn tên ma đầu này, nhàn nhã như đang đi dạo, thực lực hai bên cách nhau quá lớn rồi!
Thật ra nàng không cần phải kêu lên, Yến Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc cũng đã thấy Hoa Tứ Hải, nhưng hiện giờ họ bị buộc vào góc chết không động đậy được. Đi về sau, hai thanh thần kiếm từ chối, cho dù chúng có nghe lời đi nữa, mảnh đất bằng này càng gần tảng đá nhọn kia thì càng nóng, họ cũng sợ chống chịu không nổi; nếu muốn xuống núi, vậy thì phải đụng mặt với Hoa Tứ Hải đang đi lên.
Huống chi Yếu Tiểu Ất và Dung Thành Hoa Lạc phải hợp sức mới tạo được vòng bảo hộ, còn đâu tinh lực thừa để đối phó với Hoa Tứ Hải!
“Thất sư muội đứng vững, ngũ sư muội đổi chỗ cho huynh!” Yến Tiểu Ất cắn răng, định nghênh đón Hoa Tứ Hải. Chỉ cần cách mảnh đất bằng này xa chút, chỉ cần hắn liều chết giữ chân ma đầu đó, thì có thể tranh thủ thời gian cho hai sư muội rời khỏi trước.
Trong ba người hắn có pháp lực cao nhất, cho nên hắn vừa xoay đổi chân khí, Dung Thành Hoa Lạc chưa kịp phản ứng đã lập tức bị chuyển ra sau, Trùng Trùng cũng bị một luồng khí kéo cho đứng lên.
Trong lòng Trùng Trùng hiểu, Yến Tiểu Ất muốn dùng cái chết của mình để cứu hai người, nàng bất giác vội lên, nhất thời không nghĩ được âm mưu kế sách gì, đang lúc hoang mang, chợt nghe tiếng con cún sủa to, cả người nó bỗng bay lên không.