Trùng Trùng sợ tới mức thét gọi ngũ sư tỷ.
Từ bé đến lớn nàng chưa từng tận mắt trông thấy người thân chết đi trước mặt mình như vậy, ngay cả khi cha mẹ qua đời, lúc nàng trông thấy thì họ đã là một cái xác lạnh băng rồi, sau đó thì chỉ còn mỗi phim ảnh của họ bầu bạn bên nàng.
Vì vậy khi nàng tận mắt nhìn thấy người mình trân trọng biến mất trước mặt mình, nỗi sợ hãi đó thật không thể hình dung được bằng từ ngữ.
Lúc này mọi người cũng gần như tỉnh táo lại cả rồi, mà Ôn Đạo Ất thì vẫn dũng mãnh phi thường khi đánh ngang bằng với Hoa Tứ Hải.
Bạch Trầm Hương xem qua loa vết thương của Đao Lãng và Mặc Vũ rồi cùng Lan Trúc, Nam Minh đại sư và Ha đại thúc bước vào trận chiến.
Trong phút chốc, Hoa Tứ Hải lâm vào tình thế nguy hiểm trập trùng, các môn đồ Ma đạo ở những nơi khác cũng rơi vào thế yếu, đang chiến đấu một cách gian nan.
Dung Thành Hoa Lạc nghe thấy tiếng kêu khóc của Trùng Trùng thì vội vã chạy đến, do trên người không mang theo ngân châm nên đành dùng chân khí phong lại Linh Đài của Yến Tiểu Ất trước để linh hồn y không bị tiêu tan, sau đó nhanh nhẹn kiểm tra thương thế của y.
”Ngũ sư tỷ, nhị sư huynh sao rồi?” Trùng Trùng sốt ruột.
Dung Thành Hoa Lạc muốn nói dối nhưng thấy nàng như vậy, trên người lại đầy rẫy vết thương thì có làm sao cũng không nói nên lời, chỉ lắc đầu một cách khó xử.
Nhị sư huynh bị thương nặng quá, nếu có Đào Hoa sư thúc ở đây thì chắc chắn sẽ cứu được, nhưng bây giờ linh hồn của sư thúc bị hút mất rồi, mà y thuật của nàng thì còn lâu mới bằng, do đó nàng không làm gì được, bây giờ nhị sư huynh đang trên ranh giới sống chết, phải xem vận may của huynh ấy thế nào rồi.
Có lẽ, khả năng tử vong sẽ cao hơn một chút.
Trùng Trùng nhìn vẻ mặt của ngũ sư tỷ đã biết tình hình nhị sư huynh không được lạc quan, trái tim nàng như chìm sâu dưới nơi sâu không thấy đáy. Nhị sư huynh vì cứu nàng nên mới bị thương, mà người muốn giết nàng lại là người nàng vẫn một lòng thương mến, điều này khiến tim nàng như bị dao cắt vậy. Phẫn nộ, đau lòng, tuyệt vọng và nỗi đau đớn khi bị phản bội cùng nhau dâng trào làm máu trong người nàng như bị lửa đốt, rất muốn xông lên đâm thủng làn khí đen kia, nhìn vào đôi mắt hắn mà hỏi: Tại sao phải làm như vậy?
Cúi xuống nhặt Khước Tà Song Kiếm rơi ở dưới đất lên, Trùng Trùng giằng khỏi sự ngăn cản của ngũ sư tỷ để xông về trước, nhưng chính vào lúc này, Người Vượt Biển ở sau lưng lại lớn tiếng gọi: “Vương, không rút lui thì chúng ta sẽ không thoát được nữa đâu!”
Lúc này Hoa Tứ Hải đang bị đủ mọi nguy cơ rình rập, lần này tuy hắn không trả lời nhưng làn khí đen đã co lại trông như đã nghe theo lời khuyên, chạy thoát khỏi núi Vân Mộng rồi.
Bạch Trầm Hương sao chịu tha cho hắn được, ông ta và những người khác bao vây xung quanh hắn, nói một cách giận dữ: “Hoa Tứ Hải, ngươi đã dám tấn công mà còn muốn chạy thoát khỏi ư? Để mạng lại!”
Hoa Tứ Hải cười nhạt: “Mạng của bổn Vương sẽ do bổn Vương quyết định. Bạch Trầm Hương, các ngươi nhiều người vây đánh một mình ta, cho dù ta không thắng được ngươi thì ngươi tưởng rằng có thể ngăn được ta rời khỏi đây sao?” Nói rồi quát lên, làn khí đen bao bọc hắn bỗng tan ra khắp xung quanh, mặt đất bất chợt nổi lên từng cơn gió lạnh thấu xương.
Những người có mặt đều đã trải qua trận chiến kịch liệt, lúc này chân khí, pháp lực và cả thể lực cũng tiêu hao rất nhiều rồi, không ngờ cú tấn công cuối cùng của Hoa Tứ Hải lại mạnh mẽ đến vậy, mặc cho đã cố gắng hết sức chống đỡ nhưng tất cả đều bị gió thổi tới mức phải thối lui mất mấy bước.
Mà thời gian lùi mấy bước này đã đủ để Hoa Tứ Hải tung người lên, tìm con đường thoát thân cho mình.
”Ma đầu đừng hòng chạy!” Ôn Đạo Ất quát lên rồi chẳng màng sống chết đuổi theo, ánh sáng từ Diệt Hồn Kiếm bay vút ra cực xa, xuyên thẳng vào bên trong làn khí đen.
Một tiếng “hự” vang lên trên không, Hoa Tứ Hải chống trả với mấy đại cao thủ cũng không hê hấn gì cuối cùng cũng bị thương rồi, một ngụm máu tươi và cả một chiếc hộp sắt nhỏ bé rơi xuống từ trên bầu trời.
Đồng thời, ánh hồ quang màu bạc từ Băng Ma Đao cũng quét xuống, nện trúng ngực của Ôn Đạo Ất khiến y nặng nề ngã xuống.
Bạch Trầm Hương tiến lên trước vài bước đỡ lấy Ôn Đạo Ất rơi từ trên cao xuống, Ha đại thúc thì đi đón chiếc hộp sắt kỳ lạ nọ.
Ông ta kiểm tra hơi thở của lục đệ tử của mình, biết y chỉ ngất đi chứ không có gì đáng ngại thì lập tức đẩy nhẹ y vào trong ngực Nam Minh đại sư rồi cất bước muốn đuổi theo, nhưng bị Nam Minh đại sư níu cổ tay lại, “Bạch đạo huynh, chớ đuổi theo giặc đã cùng đường.”
Bạch Trầm Hương vừa tức giận vừa đau lòng, đôi mắt như sắp bốc lửa nhìn lên đỉnh cao núi Vân Mộng đã như vừa trải qua kiếp nạn lớn vậy, hoang tàn nơi nơi, đệ tử môn hạ thương vong nghiêm trọng, cơn tức này làm sao nuốt trôi được.
”Bạch sư huynh, Nam Minh sư huynh nói đúng lắm.” Lan Trúc chen lời: “Ma đạo tấn công ào ạt, e rằng chúng vẫn còn kế dự bị, trước mắt chúng ta chỉ có thể ổn định lại trước, tránh cho kẻ địch chớp thời cơ lợi dụng, khiến cho Tiên đạo chúng ta bị tổn thất càng nghiêm trọng nữa.”
Bạch Trầm Hương vốn là người nóng tính, nhưng suy cho cùng vẫn là chưởng môn của một môn phái, biết phân biệt mức nặng nhẹ của sự việc, lúc nãy chỉ do một phút nóng vội, bây giờ khi đã bình tĩnh lại chút ít mới hiểu rằng cho dù ông ta có căm hận đến đâu thì cũng phải lấy đại cục làm trọng, vì vậy đã nén cảm giác đau thương trong tim xuống, sau khi suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Vậy thì kính mời đảo chủ Lan Trúc và Nam Minh đại sư lên núi tìm kiếm các đệ tử bị thương nặng rồi đưa đến Hổ Khúc đường giúp, đấy là chỗ ở của Đào Hoa sư đệ, thuốc thang đầy đủ, trị liệu sẽ dễ dàng hơn, Huyền Ất con đến đây dẫn đường đi.” Nói đến đây, ông ta nhớ tới chuyện linh hồn của Thương Khung và Đào Hoa bị giam trong vạc, còn thân xác thì không biết đang ở đâu thì thấy đau thương vô hạn.
Phái Thiên Môn đứng đầu trong ba đại phái Tiên đạo, từ sau đại chiến lục đạo đến nay chưa từng thua thảm hại như lần này, bị người ta đánh lén, thương vong vô số, mà kẻ đầu sỏ lại bỏ đi một cách thản nhiên.
Mặc dù trên người hắn rơi ra một chiếc hộp sắt, cũng không biết đó là cái gì, lại mặc dù Ma đạo cũng tổn thất về binh tướng, nhưng suy cho cùng trận chiến này diễn ra tại địa bàn của phái Thiên Môn, huống chi đám Ma đạo xảo quyệt cực kỳ, tuy chết không ít lâu la, nhưng những người có máu mặt đều không chần chừ mà bỏ chạy theo sau Hoa Tứ Hải cả rồi.
”Đế Ất, con đi gõ trống Truyền Âm, thông báo cho các môn phái Tiên đạo khác rằng Ma đạo đã phát động tấn công, báo tất cả mọi người nên phòng thủ môn hộ nghiêm ngặt, đề phòng bọn chúng tấn công lần nữa.” Nói rồi lại quay người nói với Ha đại thúc: “Lão Hắc, đệ đi tu sửa kết giới bên ngoài, gia tăng lính gác với huynh.” Sắp xếp xong tất cả, ông ta nhìn quanh quất, trông thấy thất đệ tử của mình đang đứng thẫn thờ ở kia, gương mặt trắng bệch, không biết là đang nghĩ gì. Nhưng ông ta đã không còn tâm trạng để bận tâm đến nàng nữa, bèn vội vã rời khỏi.
…
Tụ Quật châu, Tu La Vi Mang.
Điện Đá Đen khổng lồ đứng cô độc tĩnh mịch tại đó như một vị thần trông nhìn xuống mặt đất. Chưa từng có ai dám đến gần nơi uy nghiêm thế này, sự cô độc của nó cũng ví như thân phận cao quý của nó vậy, không cho phép bất cứ ai đến gần và làm ô uế nó.
Hoa Tứ Hải ngồi lặng lẽ ở một góc trong đại điện rộng rãi, không biết vì sao lại cảm thấy không được yên lòng.
Từ lúc từ đảo Thương Hải quay về, hắn cứ mãi giam mình tại đây để dưỡng thương. Bởi vì trước nay Tây Bối luôn không thích Tu La Vi Mang nên đã quay về nhà dưỡng bệnh rồi, vì vậy chỗ này chỉ còn lại một mình hắn.
Hắn đã quen với sự cô độc này rồi, thật ra hắn rất thích cảm giác được ở một mình một cách yên tĩnh thế này, thậm chí chẳng buồn đốt đèn, chỉ có bóng tối và chiếc bóng đổ thỉnh thoảng xuất hiện bầu bạn. Nhưng hiện giờ hắn đang cảm thấy mình không còn thoải mái tự nhiên nữa, bởi vì tim hắn đang rối bời, bởi vì có một nha đầu hệt như ngọn cỏ dại vậy, đã san bằng rồi lại cứ bướng bỉnh trồi lên ở đồng ruộng bên trong trái tim hắn.
Có lúc hắn sẽ cảm thấy như không chỉ có một mình hắn đang ở đây, nha đầu đó tuy không ở đây, nhưng hình bóng của nàng sẽ xuất hiện ở bất kỳ ngóc ngách nào để bầu bạn với hắn, làm hắn được thả lỏng, được vui vẻ.
Hắn đã nhẫn tâm lấy Thủy Tâm Bán về rồi mà vẫn bị nàng ảnh hưởng, không biết vì sao mà hắn có thể tâm ý tương thông với nàng, lúc nào cũng cảm nhận được suy nghĩ và tấm lòng của nàng, tuy nó rất mơ hồ nhưng lại rất chân thật.
Nỗi nhớ nhung của nàng, nỗi bi thương của nàng, và cả sự phẫn nộ và tuyệt vọng của nàng nữa.
Nhưng vì sao? Nàng là một người vui vẻ lạc quan, vì sao lại nảy sinh loại tâm trạng này? Lẽ nào trong thời gian hắn bế quan, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Đây là lần đầu tiên từ lúc ra đời cho đến nay, hắn cảm thấy bất an, cảm thấy không chắc chắn, nên hắn đã quyết định ra khỏi điện Đá Đen để xem chuyện gì đã xảy ra.
_____
Tác giả: Có người nói quyển này không còn hài hước nữa, tôi muốn nói rằng mọi người cứ nhẫn nại xem tiếp đi, chuyện gì cũng đều phải có thăng trầm, cho dù là hài thì vẫn phải có tình tiết đau thương, một kiếp người sao có thể cứ mãi thuận buồm xuôi gió được chứ. Còn nữa, mọi người hãy chú ý đến sự sắp xếp của tôi đi, mọi người chỉ chú ý đến Tiểu Hoa, vì sao không ai chú ý rằng Ha đại thúc là người của Ma đạo chứ?