Mặc dù Trùng Trùng tính toán rất hay, nhưng lúc hành động thì lại không như những gì nàng tính, nàng hoàn toàn không làm chủ được, việc lăn theo một đường cố định như trong tưởng tượng cũng không xảy ra.
Lúc lăn đến nơi thì trước mắt trắng xóa một mảng, điểm xuyến thêm những ngôi sao vàng óng ánh, chút lương khô nàng ăn tối qua xông lên cổ họng, lại bị nàng gắng gượng nuốt xuống, may mà trong đầu nàng vẫn nhớ kỹ việc phải biến hình, cho nên pháp thuật của Ôn Đạo Ất vừa mất tác dụng, nàng đã lập tức biến thành đá, rất may là không bị những thủ vệ đang gào kêu chạy tới phát hiện.
Tiếng ầm ầm dậy lên bốn phía, khó khăn lắm mới tập trung lại được tầm nhìn, Trùng Trùng trông thấy vài yêu binh bắt đầu tạo kết giới, ngăn những tảng đá còn chưa lăn tới nơi ở ngoài sườn núi.
Không ngoài dự đoán của lục sư huynh, đá bị đánh thành bột đá, rơi vụn khắp nơi, còn có vài yêu binh xông thẳng lên đỉnh núi, hình như là đang lục xét xem vụ đá lở đột ngột này có phải là thiên tai hay là có người gây ra hay không.
Trùng Trùng cố gắng vượt qua cảm giác trời đất quay cuồng mà nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện chẳng biết sao mình lại lăn được lên bức tường của một căn nhà cũ nát, còn kẹt trên khung cửa sổ trên không chạm trời, dưới không chạm đất nữa, đối diện vừa khéo chính là tòa nhà cao lớn còn nguyên vẹn duy nhất trong trấn.
Đó là một tòa nhà gỗ có hai tầng, nhìn thì có vẻ như là một quán trọ lớn, nhưng ở phía trên của cánh cổng có một mảnh sân hiên rộng rãi vươn ra từ hành lang gấp khúc nơi lầu hai, nóc cũng đã không còn, chỉ có vài cột gỗ trơ trọi đứng chống đỡ, trên đó treo vài chiếc đèn lồng, cũng chính là chúng phát ra ánh sáng mà nàng thấy lúc trên sườn núi.
Trên sân hiên có đặt một chiếc bàn, trên bàn chẳng có gì, chỉ có hai chum trà, hai bên bàn có hai người ngồi đối diện nhau.
Bên phải là một phụ nhân xinh đẹp, trông khoảng hơn bốn mươi, đã già vẫn còn đa tình, nhưng vẻ đẹp tuyệt đối không phải là còn chút ít, mà là không mất đi chút nào. Dung mạo tuyệt đẹp, dáng người thướt tha, chiếc đầm trắng tinh óng ánh dưới ánh đèn, mái tóc đen bóng búi lên cao, xinh đẹp, diễm lệ một cách hoàn mỹ, nhưng lại không mang đến vẻ đẹp đẽ quá đáng.
Nhưng dáng ngồi của bà ta không quá đoan trang, thân người mềm mại như không xương nửa nằm trên bàn, dưới bàn là đôi chân không quá ngoan ngoãn đang đong đưa qua lại, trông hơi nghịch ngợm và mang chút ý trêu ghẹo, còn có một chút quái lạ, bởi nơi đó đang vang lên tiếng va chạm khẽ khàng.
Trùng Trùng không có cách nào để dụi mắt, đành ra sức chớp vài cái rồi nhìn kỹ lại, sau đó nàng suýt nữa thét ra tiếng. Đó làm gì là chân người chứ, rõ ràng là một chiếc đuôi rắn dài ngoằng đang vẩy qua vẩy lại mà.
Quả nhiên là yêu, Xà yêu!
Bà ta mặc áo trắng, mà đuôi lại là màu xanh lục, vậy rốt cuộc bà ta là Bạch Tố Trinh hay là Tiểu Thanh? Hứa Tiên đâu? Hứa Tiên đâu rồi?
Trùng Trùng ngó đông ngó tây, thấy có hai gã nam nhân, nói chính xác thì là hai gã nam yêu vạm vỡ đứng đằng sau người phụ nhân xinh đẹp này, trông như bảo tiêu, mặt mũi xanh xanh vàng vàng, lông đen khắp người, làm Trùng Trùng bỗng tưởng như mình đang ở trong trường quay Tây Du Kí.
Vì sao không có Hứa Tiên? Mặc dù Hứa Tiên không phải mẫu người núi băng dũng mãnh nàng thích, mà là kiểu người có văn hóa, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn đã mắt được. Vì sao lại là hai gã trông như gấu như chó vậy, đáng sợ quá đi. Làm yêu cũng làm không xong, đúng là thất bại mà!
Trong cơn tức tối, nàng vừa nghĩ vừa nhìn sang bên cạnh, sau đó tim nàng bỗng thắt lại.
Một nam nhân ngồi bên trái chiếc bàn, bộ áo bào đen cùng mái tóc dài xõa ra, bờ vai to rộng, tay cầm chum trà, trên cổ tay chính trực kiên quyết có thêm một vết sẹo mới, vết sẹo dữ tợn kéo dài tận bên trong tay áo.
Sau lưng hắn là một nam nhân đẹp nhất và tao nhã nhất trên đời này, một nam nhân khôn khéo giỏi giang, một chiếc bóng không rõ đâu là trước sau phải trái và một mỹ nữ cao gầy.
Nhưng có nhiều người vây quanh như vậy mà hắn vẫn để lộ sự cô tịch lẻ loi đến như vậy, phảng phất xa lạ hoàn toàn với thế giới này, mọi thứ đều cách ly khỏi hắn.
Từ lúc bóng dáng ấy xâm nhập tầm mắt thì tim mạch của Trùng Trùng đã thiếu máu nghiêm trọng, cả hít thở cũng khó khăn.
Nàng từng tưởng tượng qua rất nhiều tình huống gặp lại nhau, nhưng chưa từng nghĩ hắn lại hại nàng mắc bệnh tim. Nhịp tim gia tốc, thở dốc, người thì lúc nóng lúc lạnh, cảnh vật trước mắt đều là màu đen, chỉ có mỗi mình hắn.
Trời ơi trời ơi! Vì sao hắn phải mang nhiều người tới như vậy, nếu không thì nàng đã lập tức bổ nhào qua, trèo lên trên người hắn, chết cũng không xuống rồi!
Ở bên này nàng di chuyển bất tiện, liều mình điều khiển mới duy trì được phép Che Mắt của mình, còn ở bên kia khi không một ai phát hiện ra thì Hoa Tứ Hải lại khẽ chau mày.
Nha đầu này lại chạy đến đây phá phách nữa? Không phải nàng nói là đi Lưu châu sao? Sao hắn trốn ở Sinh châu mà vẫn gặp nàng? Nàng nói dối hắn hay là bị lạc đường đây?
Xem ra nói là lạc đường thì đáng tin hơn, nhưng nàng vốn phải đi đảo Thương Hải ở hướng Đông Nam mà, kết quả lại chạy đến Lưu châu ở hướng Đông Bắc tìm hắn, bây giờ lại tới Sinh châu ở hướng Tây, lạc đường đến mức độ này, người bình thường rất khó làm được.
Đầu óc nha đầu này làm bằng gì vậy, mơ hồ nhưng lại nhanh nhạy, rõ ràng là yếu đuối nhưng lại vô cùng ương ngạnh, đúng là trên trời dưới đất, chỉ có một người.
Tuy nói ra thì mất mặt, nhưng hắn không thể không thừa nhận, đúng thật là hắn muốn trốn nàng, bởi vì hắn bắt đầu lo lắng cho định lực của bản thân mình.
Mỗi một đêm, mỗi một đêm, nàng không ngừng nói chuyện với hắn, từ lúc bắt đầu hắn thấy phiền cho đến về sau cảm thấy bất lực, càng đến hiện tại mỗi khi đến đêm, hắn lại có chút chờ mong.
Hoặc là, có chút nhớ nhung không kiềm chế được.
Thói quen đúng là thứ đáng sợ.
Nếu hắn muốn lấy lại nửa chiếc Thủy Tâm Bán bị mất ấy thì rất dễ dàng, nhưng hắn lại không làm vậy, bởi vì hắn ý thức được rằng mình muốn nghe giọng của nàng, muốn nàng mang đến cho hắn hương khói lửa của nhân gian và sự dịu dàng hiếm có được ấy.
Mỗi lúc đến đêm khuya vắng lặng, giọng nói của nàng sẽ vang lên, như là nàng đang ở ngay bên cạnh hắn vậy, cứ hi hi ha ha mà quấn lấy hắn, nói những thứ kỳ kỳ quái quái.
Hắn không hiểu vì sao mỗi chuyện trong mắt nàng đều được khai quật ra sự thú vị, chuyện gì nàng cũng suy nghĩ được theo khía cạnh vui vẻ, nhưng tính cách thoải mái hoạt bát này đúng thật là có thể khiến cho bóng tối trở nên ấm áp.
Từ bé đến lớn, hắn không một khắc nào lơ là bản thân, lúc nào cũng ép bức mình phải cố gắng, cho đến khi hắn trở thành sự tồn tại lớn mạnh nhất, trở thành Ma Vương mà ai ai cũng kính sợ, để hoàn thành cho mục tiêu trong lòng mình.
Nhưng nghe nàng gọi tên hắn qua Thủy Tâm Bán, hắn lại rất muốn buông lỏng cho mình được yếu đuối một chút thôi, nhưng cũng chỉ đến mức này, chứ không muốn có vướng mắc quá sâu sắc nào với nàng, cho nên hắn thân là một Ma Vương, lại phải trốn tránh một đệ tử thấp kém của phái Thiên Môn.
Nhưng mà vì sao lại tránh không khỏi chứ? Hắn chưa bao giờ tin vào vận mệnh, mà lúc này đây lại bỗng có chút ngờ vực, hắn nghi ngờ nàng là sao Thiên Ma định mệnh sắp đặt cho hắn, mục đích chính là để cho nàng đến nhiễu loạn tâm linh của hắn.
Xem ra pháp lực của nàng tiến bộ rất nhanh, bây giờ biến hình tuy vẫn còn non nớt, nhưng ngoại trừ người có pháp lực cao cường ra thì người khác đều không nhận ra chân thân của nàng.
Nhưng một tảng đá tròn vo mắc trên song cửa sổ gỗ, không lăn xuống đã là kỳ tích vậy, vậy mà trên đỉnh đá còn mọc vài cọng cỏ màu đỏ, có lẽ là tóc chưa biến được mất chăng.
Mặc dầu bây giờ ánh trăng rọi rất sáng, nhưng dù sao cũng là ban đêm, không một ai chú ý tới tảng đá kỳ dị này. Nhưng thời gian mà kéo dài, nếu người khác tinh ý, thì nàng sẽ không che giấu được nữa.
Hơn nữa, nàng không nên đi đến nơi thị phi, trung tâm của sự nguy hiểm này.
Nghĩ đến đây, Hoa Tứ Hải khẽ nghiêng đầu, liếc Tây Bối Liễu Ty một cái.
Pháp lực của Tây Bối rất cao, chắc cũng sẽ nhận ra nàng, e là Mã Tiểu Giáp và Ám Xử cũng nhận ra được, Phượng Hoàng thì chưa chắc. Nhưng chuyện hắn đang lo chính là thủ lĩnh của Yêu đạo ở đối diện đây, chỉ cần người của Yêu đạo không phát hiện ra thì đợi khi bọn họ đi khỏi, vậy nha đầu kia sẽ được an toàn.
Xem ra, tuy nàng bướng bỉnh nghịch ngợm, nhưng lại không ngu ngốc, chắc sẽ không ở vào lúc này mà nhảy ra phá phách.
Tây Bối nhếch môi, đứng đó như cười như không, thấy ánh mắt Hoa Tứ Hải quét qua thì vờ như vô ý bước tới bên cạnh thủ lĩnh Yêu đạo, vừa khéo ngăn lại tầm nhìn của bà ta.
“Tây Bối đại nhân có chuyện gì xin chỉ giáo?” Phụ nhân xinh đẹp kia thấy lạ, khẽ cười hỏi.
Giọng nói ỏng ẹo khiến người nghe phát ngấy, xem ra tỷ tỷ xinh đẹp này đi con đường gợi cảm rồi! Trùng Trùng cứ luôn cảm thấy bà ta đang quyến rũ Tiểu Hoa nhà nàng, nàng sốt ruột suýt nữa ngã từ trên cửa sổ xuống.
Ánh mắt Hoa Tứ Hải không nhìn qua bên này, nhưng giác quan cả người đều đang tập trung chú ý, thấy Trùng Trùng suýt nữa hiện hình, tuy nét mặt hắn không thay đổi, nhưng bàn tay cầm lấy chum trà thì siết chặt lại.
Sao Bạch Trầm Hương không nhốt nàng lại mà thả nàng chạy rong khắp mười châu ba đảo, nếu như ở đây xảy ra chuyện gì, hắn không bảo vệ cho nàng được, lẽ nào phải nhìn nàng chết sao?
“Gió đêm thổi gấp, một mỹ nhân như Long lão đại đây sao có thể không ai chở che yêu thương được, hay là để nam tử tục tằn ta đây che chắn giúp nàng nhé.” Tây Bối chuyển dời đề tài, hành động phóng khoáng, ai cũng không ghét được.
Hắn vừa nói vừa ném cho Hoa Tứ Hải ánh mắt mà chỉ hai người mới hiểu.
Nghĩa là: Ngươi bàn mau lên, bàn xong mau đi, e là nha đầu đó không kiên trì được lâu!
Khả năng của Trùng Trùng ra sao, mọi người đều biết rõ, bây giờ nàng ỷ vào việc pháp thuật có tiến bộ vượt bậc còn biến được hình, đợi một lát khó tránh khỏi sẽ biến ra trò gì nữa.
Long lão đại là người như thế nào? Để bà ta nhận ra, e là sẽ có nhiều chuyện xảy ra đây!
_____
Lời tác giả: Spoil một chút, về sau sẽ là tình tiết về Tiểu Hoa và Trùng Trùng, có thể sẽ khá là dài, lần này mọi người vui rồi chứ?