Đương lúc Yến Tiểu Ất ngượng ngùng không biết nên đề xuất ý kiến “bàn bạc đơn độc” với Thảo Thảo sư tỷ thế nào thì Thảo Thảo sư tỷ đã tự động đến tra hỏi “phạm nhân” rồi, bởi vì những câu hỏi cần xét khá bí mật nên nơi họ đến là một sân viện ở xa nhất về hướng tây, còn tây hơn cả mong ước của Trùng Trùng.
Trong phút chốc, nàng chợt có linh tính rằng có khả năng nhị sư huynh sẽ mất đi sự trong trắng của mình nên đã nảy sinh suy nghĩ muốn ngừng lại hành động lần này, nhưng cuối cùng nàng vẫn tự động bỏ qua sự bất an, nghĩ nhị sư huynh pháp lực không tệ, chắc chắn sẽ không để mình bị người khác mặc sức ức hiếp đâu. Nếu Thảo Thảo sư tỷ thật sự muốn ngang ngạnh chiếm đoạt thì nhị sư huynh cũng chắc chắn không phối hợp, tám chín phần mười còn sẽ nổi giận, mọi người náo động lên, bất quá thì họ chạy trốn thất bại thôi, còn tốt hơn bây giờ cả thử cũng không chịu.
Nàng chưa từng nghĩ rằng nam nhân cũng sẽ có nhược điểm bẩm sinh, kế hoạch lúc nào cũng không thay đổi nhanh bằng hiện thực được, trong hiện thực thì chuyện gì cũng sẽ có khả năng xảy ra. Nàng chỉ đợi Thảo Thảo sư tỷ đưa nhị sư huynh đi rồi thì lập tức tuyên bố chính thức bắt đầu đại kế rời đảo.
Đầu tiên là Tiểu Bát thi triển thuật Mê Hồn, nhưng trước đây cậu chỉ chuốc mỗi động vật, lần này tất nhiên phải phí một chút hơi sức rồi.
Trên thực tế cậu đã phí rất nhiều thời gian và sức lực, làm Trùng Trùng sốt ruột tưởng rằng cứ vậy kéo đến sáng, mọi người bị bắt gọn, chạy trốn thất bại.
Khó khăn lắm Tiểu Bát mới mồ hôi mồ kê lén chạy đến sân viện, lại phấn khởi chạy về tỏ ý tất cả trạm gác đã đều đã bị chuốc mê, Trùng Trùng vội vã dùng tâm ngữ liên lạc đại sư huynh và lục sư huynh, thông báo họ lập tức hành động.
Theo kế hoạch thì lục sư huynh sẽ dùng phép Che Mắt để qua mặt những người giám sát bọn họ, sau đó y sẽ đi trộm Bạch Hạc Long Đế, còn đại sư huynh thì đi trộm ngũ sư tỷ. Mà Tiểu Bát sẽ lén đến sân viện hướng tây, dùng tiếng gà gáy để cả hai cùng đánh lén Thảo Thảo sư tỷ, cứu nhị sư huynh đang đối phó qua quýt ra, sau đó mọi người sẽ xông thẳng về phía nam đảo, cưỡi hạc vượt biển.
Cưỡi hạc là một hành động rất oai phong, rất thần tiên, tuy cưỡi hạc về tây không phải điều tốt lành gì, nhưng bây giờ cũng không còn quan tâm đến vấn đề đó nữa (Tác giả: Cưỡi hạc về tây ý chỉ những người tu đạo ngủm rồi). Hơn nữa họ vốn không biết phải đi hướng nào để ra khỏi đảo, tất cả cứ giao cho bạch hạc là được rồi.
Để tiết kiện thời gian, nàng thi triển thuật Truyền Tâm giục Tiểu Bát đi cứu nhị sư huynh. Với năng lực của Tiểu Bát thì ít nhất trong thời gian một nén nhang sẽ hoàn thành, không ngờ còn chưa đến nửa nén nhang thì Tiểu Bát đã chạy về. Trông cậu rất hoảng loạn, đầu đâm thẳng vào khung cửa mà lại chẳng hề thấy đau.
”Sao vậy? Bị Thảo Thảo sư tỷ phát hiện rồi?” Trùng Trùng sốt ruột, tim nhảy cả lên cổ họng.
Nhưng lạ là mặt Tiểu Bát ửng đỏ như máu, cứ ấp úng muốn nói lại thôi, hồi lâu sau mới nói ra hai chữ: “Xong rồi.”
”Xong rồi? Nghĩa là gì? Cứu nhị sư huynh ra, chuốc mê Thảo Thảo sư tỷ rồi?”
Những câu hỏi này làm Tiểu Bát không dám ngẩng đầu lên, chỉ “dạ” một tiếng.
Tuy Trùng Trùng thấy khó hiểu, nhưng nàng một lòng muốn chạy trốn nên cũng không nghĩ nhiều, bèn kéo Tiểu Bát xông ra ngoài, lúc này vừa khéo nhìn thấy nhị sư huynh hối hả chạy khỏi sân viện ở phía tây, quần áo có hơi rối loạn, tình trạng cả người không quá ổn, như là không dám nhìn người khác vậy. Nói gì với y cũng nghiêng đầu đi, vẻ mặt mang chút hoảng hốt và khó thở.
”Mau lên! Phản ứng mau lên!” Trùng Trùng đè thấp giọng ra lệnh, sau đó dẫn đầu nhảy ra khỏi tường, không quên khống chế pháp thuật, tránh để các tiên tử tuần đảo cảm nhận được.
Ba bóng đen lén lén lút lút từ sân viện hẻo lánh xông thẳng về phía nam đảo.
Ánh trăng rất sáng đã làm tăng thêm độ khó khăn cho ba người, hơn người có lẽ người của Ẩn Lưu cố ý nhốt họ ở nơi xa nhất về phía bắc của đảo, báo hại họ gần như phải chạy khắp hòn đảo mới được.
May mà Trùng Trùng không phải hành động với lục sư huynh, mà là nhị sư huynh với khả năng nhớ phương hướng cực mạnh và Tiểu Bát, nếu không thì nói không chừng nàng sẽ phải chạy lung tung trên địa thế ngoằn ngoèo, hoa cỏ um tùm, sau đó sẽ trực tiếp tìm thấy được phòng của đảo chủ Lan Trúc, để người ta bắt ngay tại trận mất.
Nàng từng lo lắng về tình trạng mù đường của lục sư huynh, nhưng cũng vì việc y đã đi qua một lần, đã để lại dấu mà nay sự lo lắng ấy đã không còn nữa.
Nói chung, năm sư huynh đệ tỉnh táo cộng thêm một sư tỷ đang hôn mê đã tập hợp tại phía nam đảo một cách thuận lợi.
”Bạch hạc à bạch hạc, hôm nay nhờ cả vào bọn mi đấy.” Trùng Trùng mừng rỡ nhìn lục sư huynh đang kéo ba con bạch hạc. Tơ Thiên Tàm trở nên vô hình trong buổi ban ngày trên cổ chúng lúc này đây đang phản xạ ra ánh sáng trắng như ngà voi dưới ánh trăng trông đẹp vô cùng.
Thật ra mọi thứ trên đảo đều đẹp tuyệt, nơi nơi cũng tựa như tiên cảnh cõi nhân gian, con người cũng như tinh linh hạ giới. Nếu được lựa chọn, nàng rất muốn được sinh sống ở đây với người mình yêu, với những người mình quý mến trong sư môn, đáng tiếc đây không phải nơi thuộc về nàng, tự do và tình yêu của nàng đang ở một nơi xa.
”Chúng ta đi thôi.” Đại sư huynh Thương Đế Ất quay người nhìn rồi thở dài.
Ẩn Lưu vốn là bạn bè trong Tiên đạo của phái Thiên Môn, không ngờ lại vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà phải làm ra loại hành động bỏ chạy lúc đêm khuya.
Điều này cũng ví như một sự khiêu khích vậy, về sau không biết nên ăn nói ra sao với sư phụ, nếu Ẩn Lưu khởi binh hỏi tội cũng không biết xử lý thế nào.
Y là người đứng đầu đệ tử bát kiếm, nên gánh chịu trách nhiệm chăm sóc cho sư đệ sư muội, chỉ mong lần nghe theo thất sư muội này không phải là một quyết định sai lầm.
Y cõng ngũ sư muội đang hôn mê rồi kéo một con bạch hạc, nhị sư đệ và thất sư muội kéo một con, lục sư đệ và bát sư đệ kéo một con, khi ba nhóm người đều đã chuẩn bị sẵn sáng thì y thở một hơi dài, thấp giọng quát: “Lên!”
Bạch Hạc Long Đế, chân có tinh vân, một cảnh tượng tao nhã và thần thánh biết bao!
Nhưng mà —— cảnh tượng này không xuất hiện, bởi vì bạch hạc hoàn toàn không cử động, ngược lại có một con vươn chiếc cổ dài ra cọ cọ lên người thất sư muội, phát ra tiếng kêu nhỏ nhẹ như đang làm nũng vậy.
Mọi người đều đổ dồn ánh mặt kinh ngạc lên người nàng, Thương Đế Ất ngượng ngùng lại quát khẽ một tiếng, trong giọng nói còn pha lẫn chút ít pháp lực, đồng thời rung dây cương được làm bởi Tơ Thiên Tàm, nhưng bạch hạc vẫn không cử động, vẫn cứ đứng tại chỗ. Lần ba, lần bốn, lần thứ n, kết quả vẫn như cũ.
Bởi sốt ruột mà giọng nói y bất giác to lên, làm Tiểu Bát sợ tới nỗi phải ra dấu tay bảo y cẩn thận đừng làm người của Ẩn Lưu tỉnh giấc.
”Có phải cần có —— chú ngữ đặc thù nào đó mới cưỡi được bạch hạc không?” Yến Tiểu Ất cứ mãi im lặng đột ngột cất tiếng, tuy ánh mắt vẫn trốn tránh, không dám nhìn người khác, nhưng lời nói lại rất rõ ràng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Trùng Trùng thì cứ mong sao có một khe nứt đột ngột xuất hiện để nàng vùi đầu vào đó cho rồi. Thân là tổng chỉ huy của cả hành động, mỗi một bước đều do nàng sắp xếp, không ngờ nàng lại ngựa quen đường cũ quên mất vấn đề mấu chốt nhất.
Họ muốn rời khỏi đảo Thương Hải thì bắt buộc phải có Bạch Hạc Long Đế, nàng cứ tưởng trộm được bạch hạc thì mọi chuyện sẽ ok, nào ngờ người ta không nghe lời của người ngoài.
Lẽ nào cứ thế mà thất bại sao? Lẽ nào cứ thế đi tong? Không được không được không được!
Trùng Trùng buông dây cương ra, sờ tới sờ lui trên người của bạch hạc để tìm “công tắc mở”, miệng thì lẩm bẩm những lời chỉ huy bạch hạc cất cánh, nào uy hiếp dụ dỗ, nhỏ nhẹ cầu xin, nịnh nọt đút lót đều dùng cả, nhưng bạch hạc vẫn chỉ quay đầu mổ lên tóc nàng, ngay cả cánh cũng lười vẫy.
”Con chim chết bầm, còn không đưa bọn ta rời khỏi thì ta sẽ làm thịt mi!” Nàng bất lực vờ dữ dằn, vươn tay kéo một phát chiếc mào chim màu vàng nhìn như vương miệng trên đầu bạch hạc.
Cuối cùng bạch hạc cũng phản ứng rồi.
Nhưng phản ứng của nó không như mong đợi của Trùng Trùng. Nó kêu rú lên, trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng kêu trong trẻo của nó vang vọng khắp hòn đảo.
Mấy sư huynh đệ hoảng hốt, tất cả đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn, sau đó thất vọng phát hiện mọi chuyện đã muộn rồi.
Đảo Thương Hải tĩnh mịch dưới ánh trăng nay được chiếu rọi bởi đủ sắc sáng, trông như một quả cầu đen trong suốt bị ánh sáng từ khắp nơi xuyên thấu vậy, có thể thấy rằng những người trên Ẩn Lưu bị quấy rầy và đã phát hiện ra chuyện họ bỏ chạy rồi, bây giờ đang từ khắp nơi ngự pháp bảo đuổi theo qua đây.
Mà bạch hạc thì vẫn tiếp tục kêu rú liên hồi, cứ như đang nói: Tới đây đi, đám ngốc nghếch của phái Thiên Môn ở đây này!