“Ngài còn gì căn dặn không? Ma Vương đại nhân.” Nàng hỏi Hoa Tứ Hải.
“Bảo người bên trong che lại nhĩ mạch và tâm mạch.” Hắn không nhìn nàng, “Ngươi, cách xa ít nhất hai mươi trượng.” (1 trượng = 3.33 mét, 20 trượng = 66.6 mét)
Lần này Trùng Trùng không hề nói nhảm, ngoan ngoãn nghe lệnh. Nàng biết lần này là ranh giới sống chết, nàng không có sức để giúp đỡ, không gây thêm phiền phức đã không tệ rồi.
Kết giới này như chiếc lồng chắc bền, âm thanh bên ngoài truyền vào trong có thể sẽ phóng đại gấp mười lần, hơn nữa lại không cách nào tiêu tan, Hoa Tứ Hải một đao bổ xuống, người bên trong chắc chắn rất khó chịu, cho nên mới phải che lại nhĩ mạch và tâm mạch chăng?
Nàng chuyển lời xong rồi chạy ra xa thật xa, may mà vòng tròn do những tảng đá chồng chất vây thành rất lớn, nàng còn chưa chạy tới dưới chân đống đá thì đã được hai mươi trượng rồi.
Nhưng mà, trong lòng nàng có chút bất an, cứ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, chỉ hy vọng Ma Vương đại nhân không bị thương là được.
“Chàng phải cẩn thận đó!” Nàng kêu lên, căng thẳng đến chảy mồ hôi tay, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lúc này đây nàng mới phát hiện tố chất tâm lý của mình cực kém, không phải người tài làm việc lớn.
Lại nhìn Hoa Tứ Hải bình tĩnh như cân, đứng thẳng như bút, không quay đầu lại.
Hắn toàn tâm cảm nhận vị trí của Trùng Trùng, thấy nàng đứng đã đủ xa, lập tức bình tâm tĩnh khí, niệm tâm pháp, thân người bay lên không, cơn gió cuốn điên cuồng và Ma khí màu đen nhạt bao vây thành từng lớp quanh hắn, quần áo và mái tóc dài tung bay.
Pháp lực và Ma khí toàn thân đều tập trung tại hai tay, truyền vào Băng Ma Đao, mạnh bạo tuyệt tình mà bổ xuống!
Một đao long trời lở đất!
Đối mặt với một cú đánh quả quyết mà dũng mãnh như vậy, cho dù là sức mạnh khổng lồ hình thành từ trời đất cũng phải vì nó mà chấn động.
Hoa Tứ Hải cảm thấy một luồng lực vô cùng vô tận của tự nhiên liên tục đánh úp lại, nhưng hắn kiên định không thôi, tuyệt không lùi nửa bước, thôi thúc chân khí trong cơ thể chống lại nó, cả người đều được lớp sáng màu bạc lóe lên ánh trân châu bao phủ, sau lưng là làn sương đen cuồn cuộn.
Lúc hắn dùng lực thật thì mới thấy con rồng bạc vằn tia đen lần nữa xuyên ra từ lồng ngực hắn, cùng Tỏa Lân Long cuồng vũ quanh người hắn.
Tiếng vang như đất lở núi nghiêng, trên kết giới chết xuất hiện một đường sáng như sấm sét, như bị một lưỡi đao sắc từ chính giữa cắt ra vậy.
“Con rồng đó của hắn lại xuất hiện rồi.” Trùng Trùng trừng to mắt, tự mình lẩm bẩm: “Đúng là rất đẹp.”
“Hoa Tứ Hải quả là quỷ thần!” Vạn Sự Tri cũng cảm thán không thôi.
Khi xưa tuy tiếng tăm Hoa Tứ Hải rất lớn, nhưng nó nhìn xa trông rộng, vốn cảm thấy chỉ là hư danh mà thôi. Hôm nay mới tin, thì ra nam nhân khiến mười châu ba đảo đều kính sợ này đúng là danh bất hư truyền.
Nếu hắn muốn, thì cả thiên hạ đều có thể bị hắn dẫm dưới chân!
Tiếng ken két vang lên, như cánh cửa lớn của căn nhà xưa cũ nơi núi sâu đang từ từ được mở ra.
Trùng Trùng đứng đằng sau Hoa Tứ Hải, vừa đúng có thể thấy được kẽ nứt khổng lồ xuất hiện trên kết giới chết, đủ loại ánh sáng từ trong kẽ nứt phun trào ra ngoài, chia ra hai bên trái phải, căng kẽ nứt rộng ra khoảng hơn thân hình của một người.
Lúc này, Hoa Tứ Hải ở trên không phi nhanh xuống, đứng vững chỗ kẽ nứt, lưng chống một bên, bên còn lại thì dùng hai tay nắm Băng Ma Đao căng ra, quát to một tiếng: “Đi!” (BB: Nhiều chuyện một chút, mọi người có hiểu đoạn này không? Đại khái là có một vết nứt, những người bên trong kết giới hợp sức dùng kiếm quang căng nó ra, chờ Hoa Tứ Hải xuống dùng lưng mình chống lại một bên, hai tay cầm Băng Ma Đao chống bên kia, cho những người đó thu kiếm quang về để chui qua cánh tay Hoa Tứ Hải mà ra ngoài. Nếu Hoa Tứ Hải không làm vậy thì kẽ nứt kia sẽ lại rụt về, người bên trong ra không được.)
“Bạch đạo trưởng, mời.” Tây Bối Liễu Ty không chút hoảng hốt, mời phái Thiên Môn ra trước, lúc này rồi mà vẫn giữ được phong độ.
Bạch Trầm Hương chần chừ.
Nếu cứ vậy ra ngoài, đồng nghĩa với việc phải cúi đầu đi qua dưới cánh tay Hoa Tứ Hải, tuy việc này không nhục nhã bằng chui dưới khố người khác, nhưng cũng rất mất mặt, sau này lan truyền ra ngoài, mặt mũi phái Thiên Môn còn đâu, tôn nghiêm của Tiên đạo còn đâu?
“Thời gian không được chậm trễ, nếu Bạch đạo trưởng đã nhường ――”Tây Bối Liễu Ty cười, “Ám Xử, ngươi trước đi.”
Lời chưa nói hết, một bóng đen không rõ là trước hay sau, cũng không thấy rõ mặt mũi cúi người xoẹt qua dưới cánh tay Hoa Tứ Hải, sau đó lại đến lượt phái Thiên Môn.
Bạch Trầm Hương quả thật khó xử, ngừng lại một chút, nhưng Thương Khung không nói tiếng nào, tiên phong đi ra ngoài.
Hắn đã dẫn đầu, những người còn lại của phái Thiên Môn thả lỏng nhiều rồi, cùng với người của Ma đạo nối đuôi nhau ra ngoài, người bị thương dìu đỡ cho nhau, có người còn cõng theo thi thể của đồng môn.
Trận đấu trong tháp này, cả hai bên tổn thất không ít, tuy đồng môn đã hy sinh, nhưng ai cũng không nhẫn tâm để bọn họ chết không toàn thây.
Từng người một đi ra, mà kết giới chết đang phát ra tiếng ù ù khiến con người ta bất an.
Hoa Tứ Hải yên lặng không nói, ánh sáng bạc trên người chạy dọc theo viền của kẽ nứt, như là hắn và kết giới chết đã hòa làm một thể vậy.
Trùng Trùng thấy có người đi ra khỏi kết giới, đã sớm chạy qua, thấy Hoa Tứ Hải không nói tiếng nào, một người khổ sở chống đỡ, bắp thịt trên cánh tay cuồn cuộn, gân xanh nổi lên, con rồng bạc kia tuy không thấy nữa, nhưng Tỏa Lân Long vẫn còn quấn quanh eo hắn, như là đang cho hắn mượn lực.
Mà hắn, hàm răng cắn chặt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Băng Ma Đao đang chống trên kẽ nứt, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, tóc mai màu đen ướt dính chặt vào mặt, dáng vẻ khổ cực không thôi.
“Tây sư thúc, giúp hắn đi.” Nàng vội nói.
Thương Khung lắc lắc đầu, “Từ khoảnh khắc hắn bổ kết giới chết ra, sức lực của hắn đã hòa làm một thể với sức mạnh của trời đất, người ngoài không giúp được hắn, bằng không sẽ là hại hắn. Con không thấy tả hữu đạo thủ của Ma đạo cũng không giúp sao?”
Trùng Trùng đã sớm thấy rồi, chẳng qua là quan tâm quá hóa loạn, bây giờ được một lời thức tỉnh, vội vàng chạy tới bên kẽ nứt, từ bên cạnh đám người đang không ngừng đi ra mà nhìn vào trong kết giới, vừa nhìn đã thấy Bạch Trầm Hương và Tây Bối Liễu Ty đứng thành hàng, hình như là đợi tất cả mọi người đều ra hết rồi mới ra.
Nhưng nàng có chút hiểu sư phụ, nhìn sắc mặt đã biết ông ta không muốn ra, chỉ bởi vì không muốn đi qua dưới cánh tay của Hoa Tứ Hải.
“Sư phụ, ra đây đi.” Nàng gọi một tiếng.
Bởi do Hoa Tứ Hải thực lực siêu cường, cho nên số người thương vong của phái Thiên Môn nhiều hơn Ma đạo, đợi toàn bộ người của phái Thiên Môn đều ra hết rồi, bên Ma đạo vẫn còn mấy chục người, chỉ có Bạch Trầm Hương vẫn dây dưa trong đó.
Tây Bối Liễu Ty không lên tiếng, bình tĩnh đợi Bạch Trầm Hương ra quyết định.
Thấy người cuối cùng của Ma đạo cũng đã ra ngoài, Bạch Trầm Hương vẫn không có động tĩnh, bày ra nghị lực thà chết cũng không chịu nhục.
Mà lúc này, tay của Hoa Tứ Hải cũng đã run rẩy, khóe miệng trào ra một tia máu, từng giọt nhỏ xuống, rõ ràng thời gian càng lâu, tổn hại của hắn càng nhiều.
Nhìn vẻ mặt cứng đầu kiến quyết của Bạch Trầm Hương, Trùng Trùng sốt ruột, nhặt một tảng đá to nhắm chuẩn đầu mình: “Bạch Trầm Hương, ông ra hay không, ông mà không ra, ta sẽ kết thúc mạng mình, khiến cho đệ tử bát kiếm của ông không tề đủ, tâm huyết trăm năm hủy trong một giờ, ta nói được làm được, không tin ông thử xem!”
Vẻ mặt nàng hung dữ, nghiến răng nghiến lợi, Bạch Trầm Hương lập tức tức đến suýt nữa lăn ra chết, càng không cần phải ra nữa.
Liệt đồ này ở trước mặt biết bao người trực tiếp gọi thẳng tục danh của ông ta đã không nói rồi, còn dám uy hiếp ông ta, hơn nữa lời uy hiếp này thật đúng là có hiệu quả!
Nếu ông ta không ra, xem dáng vẻ nha đầu này chắc chắn cái gì cũng làm được, huống hồ ra ngoài, người khác sẽ nhìn ông ta thế nào? Đường đường một chưởng môn mà lại bị đệ tử của mình uy hiếp!
Chết, ông ta không sợ, nhưng mà nếu hủy đi tâm huyết nhiều năm của ông ta, hủy đi hy vọng của phái Thiên Môn, ông ta tuyệt đối không thể chịu nhịn được.
“Bạch đạo huynh, xin mời ra.” Tây Bối Liễu Ty kịp thời đẩy Bạch Trầm Hương một cái, “Quý đệ tử vì cứu sư phụ, không tiếc hy sinh thân mình, tại hạ quả thật khâm phục. Hơn nữa đạo trưởng không ra, hình như người của Ma đạo ta liên tục chạy ra, không phải là vu oan cho bọn ta sao? Bạch đạo huynh xin tác thành!”
Bạch Trầm Hương vốn muốn đi ra, chỉ là không bỏ được mặt mũi, bây giờ có bậc thang để xuống, vội vàng cất bước đi ra, đằng sau là Tây Bối Liễu Ty theo sát.