28
Trong phút chốc, xung quanh trở nên im ắng.
Lan Trúc thở dài: “Cũng chính vì đệ tử Ẩn Lưu vốn không phải con người, cho nên bọn muội mới không qua lại với người ngoài, chỉ ở riêng một cõi, sợ một phút bất cẩn để lộ thân phận, dẫn đến việc các phái khác trong Tiên đạo chê trách bài xích, hôm nay nói chuyện này ra, nếu Nam Minh sư huynh và Bạch sư huynh muốn trục Ẩn Lưu khỏi Tiên đạo, Lan Trúc không oán không than, Ẩn Lưu cũng không oán không than, vì dù sao —— không giải quyết được chuyện của Suối Miên Diên thì sớm muộn gì Ẩn Lưu cũng sẽ bị diệt mà thôi.”
Nói xong, vành mắt nàng ửng đỏ, nỗi khổ đau trong tim không nói nên lời.
Yêu tinh được hóa thành từ vạn vật chịu linh khí của trời đất, nếu không có tạo hóa thì ngao du thiên hạ cùng với gió mưa, một ngày nào đó hóa thành tro bụi cũng chưa chắc sẽ không vui, nhưng bây giờ đã hóa thành hình người, lại có đạo hạnh ngàn năm, sở hữu thất tình lục dục của loài người, song cuối cùng lại không được làm người, sự bi ai này, người ngoài làm sao thấu hiểu được?!
Mỗi ngày dốc hết sức lực vì bá tánh thiên hạ, ngoài mặt là để tích công đức, dự định tu đến cảnh giới chưa một ai đạt đến để có thể hóa thân thành người, nhưng thật chất đã sớm xem mình là loài người. Song hiện tại ngay cả Suối Miên Diên để duy trì hình người cũng không còn nữa, tu Tiên suốt bao nhiêu năm, kỳ vọng suốt bao nhiêu năm, cuối cùng chẳng là gì cả sao?
Biện pháp duy nhất chính là sinh con đẻ cái với nam tử loài người nhưng không phải người phàm, tuy không thể giải thoát khỏi số phận bị biến thành một luồng khí, nhưng sinh mạng của mình lại được tồn tại theo một phương thức khác, nghĩ xem bi ai biết bao.
Từ lúc Suối Miên Diên xuất hiện vấn đề, các tỷ muội trên đảo cũng không dám yêu cầu xa vời, kiên quyết không nương nhờ kẻ xấu chỉ để duy trì mạng sống, cho nên tuy rằng ai ai cũng cố gắng tìm kiếm, nhưng chỉ có mỗi Thảo Thảo tìm được người vừa ý mình.
”A di đà phật, thiện tai thiện tai! Lan sư muội nói những gì thế này?” Nam Minh đại sư chắp tay rũ mắt xuống nói: “Chúng sinh bình đẳng, Tiên và Ma, Yêu và Quỷ chẳng qua chỉ khác môn tu thuật, khác chỗ hành động mà thôi, có can hệ gì đến bản thể? Lan sư muội nói thế này chẳng phải đã xem đời chúng ta là những người lòng dạ hẹp hòi, vứt bỏ đại nghĩa Tiên đạo rồi sao?”
”Nam Minh sư huynh thật sự không chê ghét Ẩn Lưu bọn muội sao?” Trước khi đến Lễ Phật tự, Lan Trúc rất lo lắng, lúc này thấy chưởng môn của hai phái lớn đều không để bụng thì thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Nam Minh đại sư mỉm cười lắc đầu: “Nếu Lan sư muội đồng ý, cho dù là cả Tiên đạo đều biết thì mọi người đều sẽ tiếp nhận các muội. Vì suy cho cùng Ẩn Lưu từng có công lao to lớn trong đại chiến lục đạo, cả ngàn năm nay cũng làm không ít việc tích đức giúp ích cho lê dân bá tánh của mười châu ba đảo, tất cả đều là mẫu mực vốn có của Tiên đạo, dẫu là người hay tinh cũng có can hệ gì chứ.”
Tính cách Lan Trúc vốn đã đơn giản cởi mở, nghe Nam Minh đại sư nói vậy thì lập tức như trút được gánh nặng, mặt mày mừng rỡ, nhưng Bạch Trầm Hương lại nhíu mày nói: “Không được, như vậy không được.”
”Sao vậy? Bạch sư huynh muốn bỏ mặc muội —— bọn muội rồi sao?” Lan Trúc trắng bệch cả mặt.
Bạch Trầm Hương nhận ra mình nghiêm trọng hóa quá, khiến Lan Trúc hiểu lầm, vội vàng thay đổi sang vẻ mặt ôn hòa rồi nói: “Không phải, ý của huynh là bây giờ đang lúc lắm chuyện, Ma đạo đã kết liên với Yêu đạo và Quỷ đạo rồi, đại chiến lục đạo lần hai như tên đã lên cung. Tiên đạo chúng ta nên liên hợp với đại quân Nhân đạo, sớm chuẩn bị tất thảy. Lúc này bớt chuyện chẳng thà thêm chuyện, chuyện nội bộ Tiên đạo có thể hoãn được thì cứ hoãn, tránh khiến lòng người thấp thỏm, bí mật của Ẩn Lưu tạm thời đừng truyền ra ngoài thì hơn.”
Nam Minh đại sư và Lan Trúc nghe thấy thì hết sức tán thành.
Bạch Trầm Hương lại nói: “Tiếc rằng sau đại chiến lục đạo trước, Thiên đạo lui về Thiên giới, không còn quản lo chuyện của mười châu ba đảo, còn cắt đứt mọi con đường nối lên Thiên giới. Với tình hình này, không biết Thiên đạo có trợ giúp một tay không.”
”Bạch sư huynh chớ vội.” Lan Trúc thấy hai hàng mày dài của Bạch Trầm Hương đã nhíu tới nhăn nhúm rồi, rất muốn được tự tay vuốt thẳng lại giúp ông ta nhưng lại không dám, bèn khuyên bảo: “Cho dù chỉ có hai đạo Tiên, Nhân liên hợp nhưng thực lực đã không ai dám xem thường rồi. Muội nghe nói Bắc Sơn Vương đã sớm cho tập kết quân đội, còn tăng mạnh thuế má bù cho quân lương, chắc chắn hắn đã chuẩn bị đâu vào đó rồi. Tuy Ma Vương Hoa Tứ Hải là nhân vật Ma đạo siêu quần vượt trội nhất trong mấy ngàn năm nay, nhưng người ta hay nói tà sẽ mãi không thắng nổi chính, thế gian này chắc chắn sẽ có quy tắc của riêng nó thôi.”
Bạch Trầm Hương không lên tiếng suy nghĩ về việc Bắc Sơn Vương cho gọi Mã Hữu Hỉ đến thu thuế, nếu không phải có liệt đồ đó thì ải này đúng thật khó qua khỏi.
Phái Thiên Môn họ nằm ngay Phụng Lân châu nơi phồn hoa nhất mười châu ba đảo mà còn không thạo tin bằng Ẩn Lưu ở nơi đảo hoang, càng không biết phân tích tình hình, cứ tưởng là Vương của Nhân đạo tham lam, để rồi về sau từ các tin tức điều động binh mới biết được Bắc Sơn Vương đang chuẩn bị cho chiến tranh, nghĩ thật đúng là hổ thẹn.
Lẽ nào là bởi họ quá tiếp cận trần thế, ngược lại khiến cho thế tục che mù đôi mắt rồi chăng?
Nhân đạo ở khắp các châu phủ đều có nha môn, tất nhiên sẽ càng nắm rõ hơn những biến động rục rịch của Ma đạo, Tiên đạo vốn nên liên hợp với Nhân đạo từ sớm mới phải, tiếc rằng trong xương cốt những người Tiên đạo chung quy vẫn tồn tại chút ít thanh cao ngạo mạn nên mới không qua lại với Nhân đạo. Đúng là cần phải kiểm điểm cho rõ chuyện này.
”Đúng vậy, thiên hạ sắp gặp nạn lớn, bá tánh sắp chịu khổ đau, chúng ta nên liên hợp lại, nhưng trước hết phải giải quyết chuyện của Ẩn Lưu mới đúng.” Nam Minh đại sư chuyển đề tài, “Lan sư muội, chẳng hay Suối Miên Diên đã xảy ra chuyện gì? Sẽ không phải là —— đang từ từ khô cạn chứ?”
Lan Trúc cả kinh, “Đúng là vậy, mười mấy năm trước, Suối Miên Diên bất ngờ cạn dần đi, bởi vì Ẩn Lưu có cử người chuyên canh giữ dòng suối nên đã ghi chép lại rõ ràng, sao Nam Minh sư huynh biết được chuyện này? Còn nữa, hơn hai trăm năm trước, Suối Miên Diên cũng từng một lần cạn đi, nhưng chưa tới mười ngày đã khôi phục lại bình thường rồi. Mà lần này, bọn muội cũng tưởng rằng bởi do nước suối dập dềnh gây nên, nhưng không ngờ đã qua mười mấy năm rồi, nước suối cứ cạn dần đi mà không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, may mà lượng nước cạn đi không nhiều, bọn muội vốn định sẽ từ từ giải quyết bằng tiên pháp, nhưng mấy tháng trước, nước suối đột nhiên cạn nhiều đi, bây giờ —— chỉ còn lại một nửa dòng suối.”
”Lẽ nào đây là thiên kiếp?” Nam Minh đại sư ngẩng đầu nhìn trần nhà như đang suy ngẫm.
”Nam Minh sư huynh, rốt cuộc là chuyện gì? Huynh biết gì sao?” Lan Trúc vừa nghe giọng điệu của Nam Minh đại sư thì lập tức căng thẳng cả người, bật dậy khỏi đệm, túm lấy tay áo bào của Nam Minh đại sư.
Nam Minh đại sư thở dài: “Huynh không hề biết về bí mật Suối Miên Diên dùng để hóa hình, nhưng huynh biết Suối Miên Diên còn có một tác dụng khác. Sư tổ đã quy tiên của huynh từng nói trước khi lâm chung: Suối Miên Diên là dòng suối của điềm báo, nếu nước suối khô cạn, mười châu ba đảo sẽ nạn lớn ập đầu, tai họa triền miên, có người mạnh mẽ trợ giúp còn được, nếu không có thì huynh sẽ phải giải tán tăng chúng tại Lễ Phật tự, cho tất cả làm tăng sư khổ hành vân du bốn phương để hóa giải khổ nạn mà bá tánh phải chịu trong tai họa.”
Lúc đến đây, Lan Trúc chỉ biết Suối Miên Diên có liên quan đến sự sống còn của Ẩn Lưu, nào ngờ nó lại là con suối của điềm báo của mười châu ba đảo, không chỉ có liên quan đến sinh mạng của người trong Ẩn Lưu mà là liên quan đến bá tánh cả thiên hạ này, nàng rất đỗi ngạc nhiên: “Nam Minh sư huynh, là thật sao? Có nghiêm trọng đến vậy không?”
Nam Minh đại sư nhắm hờ mắt, dường như cảnh tượng sư phụ trước khi lâm chung lại hiện ra trước mắt.
Ông là người tu Phật, vốn đã sớm không bận tâm đến sống chết, nhưng lúc này lại thấy rất hoài niệm, bèn nói trong thổn thức: “Đây cũng giống như những gì người đời trước truyền lại, sao giả được? Năm xưa, sư tôn huynh từng căn dặn kỹ càng rằng chuyện này không được để lộ ra ngoài, chỉ mong nó sẽ đừng xảy ra. Nhưng khi điềm ác ập đến thì có thể nói ra, cùng Tiên đạo bàn bạc con đường cứu vãn. Xem ra ông trời đã nhẫn tâm rồi, cuối cùng vẫn tránh không khỏi ngày này. Ôi, bá tánh phải chịu khổ rồi.”