Đôi mắt mèo mông lung đặc biệt đó nhìn chăm chăm nàng, vui vẻ kêu lên một tiếng.
“Đã lúc nào rồi, còn giả đáng yêu nữa!” Trùng Trùng tăng lực đá y thêm một phát, “Mau rời khỏi núi Vân Mộng, trở về hình người!” Nếu Cửu Mạng giữ hình mèo, cẩu cẩu sẽ cứ luôn phấn khích, bây giờ nó béo lên rất nhiều, lại giãy dụa không ngừng, nàng bế rất khổ sở.
Bùm một tiếng, mỹ thiếu niên đã xuất hiện! Thân hình cao gầy, vài sợi tóc màu trắng xen lẫn trong mái tóc đen óng, đôi mắt như sương, cả bộ mặt trông như là rất nhớ nàng vậy.
Sắp chết rồi! Sắp chết rồi! Chỉ là một con mèo vị thành niên thôi mà, sao mà lại ngây thơ mê hoặc lòng người tới vậy, giả sử như mà trưởng thành rồi, há chẳng phải là làm điên đảo chúng sinh hay sao? Rốt cuộc y là mèo yêu hay là hồ yêu vậy? Mà nói qua phải nói lại, vẫn đúng là không nên dây vào yêu quái, trời sinh chúng đã có năng lực mê hoặc lòng người.
Cúi người thả cẩu cẩu xuống, phát hiện nó rất vui vẻ chạy vòng vòng quanh Cửu Mạng, lấy đầu đụng đụng chân của y, trông có vẻ rất là thân thiết vậy. Trùng Trùng không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, đứng bật dậy, lại cảm thấy trước mắt đen đi, phát hiện mặt mình đang đối diện với mặt của Cửu Mạng, khoảng cách chưa tới nửa tấc, hai chân trước của Cửu Mạng, không phải, là hai cánh tay ôm chặt vai nàng, cứ thật thà lai tò mò như vậy mà cúi xuống nhìn nàng.
Ngay tức khắc mặt Trùng Trùng đỏ lên, hơi thở trẻ trung mà nam tính của Cửu Mạng phà tới nàng choáng váng đầu óc, hoàn toàn không nhận thức được sai lầm. Một người một yêu cứ thế ngẩn ra nhìn nhau, cho đến khi cánh môi của Cửu Mạng động đậy, chiếc lưỡi ấm nóng linh hoạt mềm mại lại lần nữa vươn ra, liếm lên mũi của Trùng Trùng, sau đó liếm mỗi bên gò má của nàng một cái, cứ như nàng là một con cá mỹ vị vậy.
“Mèo rửa mặt à ngươi!” Cảm nhận được dòng nhiệt từ mặt xuyên khắp toàn thân, Trùng Trùng vội vã tránh khỏi vòng ôm của Cửu Mạng, nhảy qua một bên, liều mạng lau nước dãi mèo trên mặt: “Rửa thì rửa đi, rửa ta làm gì hả! Con mèo chết tiệt, ngươi con chạm lung tung vào ta, ta làm thịt ngươi đó!” Trùng Trùng dưới cơn xấu hổ, tức giận gào to, đồng thời cầm nhánh cây bẻ trên đường đi đánh vào cánh tay Cửu Mạng.
Nàng vốn tưởng Cửu Mạng tránh được, cho nên xuống tay không canh chừng mức độ, phương hướng cũng canh không quá chuẩn, nào biết đâu con mèo căn bản là không tránh, đôi mắt mông lung nhìn chằm chằm mặt nàng, như là cứ nhìn như thế mấy trăm mấy ngàn năm cũng không thấy chán vậy.
Vút một tiếng, nhánh cây đó rất không lưu tình mà quật vào cánh tay lộ ra khỏi tay áo của Cửu Mạng, trên đó lập tức xuất hiện một vệt hồng.
“Ây da, ngươi cái đồ xảo quyệt, còn dám chơi trò khổ nhục kế với ta, sớm biết thì lúc nãy ta đã dùng Khước Tà Kiếm rồi, chém con yêu tà ngươi trước rồi nói sau.” Trùng Trùng giật cả mình, hoảng hốt cầm tay Cửu Mạng lên, miệng thì nói rất hung dữ, nhưng tay lại lấy hộp thuốc mỡ nhỏ trong túi áo ra, nhẹ nhàng thoa lên vết thương của Cửu Mạng, miệng còn thổi nhè nhẹ lên đó nữa. Hộp thuốc mỡ đó là của Đào Hoa sư thúc tặng cho nàng, nói là cái tên gây chuyện nàng đây khó tránh khỏi lại gây ra cái gì nữa, làm cái lo trước khỏi họa cho lành.
Cửu Mạng khẽ giương khóe môi, như si như mê nhìn nữ tử trước mắt, phát hiện tuy râu nàng không còn nữa, nhưng mùi vị vẫn không thay đổi. Lại thấy nàng thương tiếc mà nắm lấy tay mình thoa thuốc, tuy quả thật có hơi đau, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cả người thuận thế gục trên vai Trùng Trùng. Y cao hơn Trùng Trùng rất nhiều, cái tựa vào này như là Thái Sơn đè đầu vậy.
Nhưng Trùng Trùng đã sớm đề phòng, thấy y lại dính vào, nàng dùng hết sức véo vào eo y một cái, nhảy qua một bên nói to: “Đồ con mèo háo sắc, ta nói sao ngươi vẫn không tránh, thì ra lại chơi trò đánh lén, chán sống rồi thì ngươi cứ nói thẳng ra đi!” Vừa nói vừa vuốt vuốt tay, vén tay áo lên, hung dữ giơ nhánh cây trong tay lên.
Lần này Cửu Mạng phải chạy rồi, nhưng chạy rất vui vẻ, theo sau là Trùng Trùng vừa chạy vừa mắng cùng với một con chó vừa nhảy vừa sủa góp vui. Y lúc thì biến hình người, lúc lại biến hình mèo, từ lúc ra du lịch tới giờ, đây là lần đầu tiên vui như vậy, cẩu cẩu đuổi theo ở đằng sau cũng rất vui, nhưng lại làm Trùng Trùng mệt tới đáng thương.
“Ngươi ―― ngươi ―― được lắm, ngươi nhớ kỹ cho ta!” Trùng Trùng ôm bụng ngừng lại, “Sau này ta nhất định sẽ học bay như tên lửa, kéo cái đuôi của con mèo chết tiệt nhà ngươi xuống! Hừ!” Nàng thở hồng hộc chạy vào sơn động, lòng nghĩ động vật con nào cũng vậy, mình mặc kệ nó thì nó sẽ tự động quay lại theo mình thôi.
Quả nhiên, đằng sau truyền tới tiếng bước chân soàn soạt, trong chớp mắt, một con Husky xinh đẹp và một mỹ thiếu niên đẹp vô bờ bến cứ một trái một phải tới bên cạnh nàng. Nàng vốn muốn ngăn không cho Cửu Mạng vào, vì dù sao đây cũng là địa bàn của phái Thiên Môn, mà Cửu Mạng lại thuộc Yêu đạo, nhưng khi nàng nghĩ tới Vạn Sự Tri trì bỗng nảy sinh ý ác, cuối cùng vẫn mang Cửu Mạng vào động Côn Ngô Liên Thiên, còn bảo y biến thành hình mèo.
“Vạn Sự Tri, chủ nhân của ngươi về rồi này.” Nàng kéo Kim Vĩ Vũ trên cổ một cái.
Hê hê, có thứ này thật tốt, Vạn Sự Tri dù không nguyện lòng, có trốn đi nữa thì cũng phải ra gặp nàng, trừ khi nó đã say. Nhưng mà, nó sẽ không phải là say thật chứ? Không phải là nó lại lén đi ăn quả mọng nước chứ? Không phải chứ?
Đang lo âu thì nghe được một tiếng kêu thảm thiết, một thứ béo ú vàng vàng, lông lá liều mạng vỗ đôi cánh ngắn nhỏ của mình, không ngừng bay lên cao, lại không ngừng rơi xuống, miệng sợ hãi kêu lên: “Tránh xa! Mau mang bọn chúng đi! A ―― nha đầu thối chủ nhân, ngươi cố ý, ngươi chắc chắn là cố ý!”
“Hả? Gọi ta là nha đầu thối. Được, Cửu Mạng, cắn gãy cổ con gà con này cho ta.” Trùng Trùng cười xấu xa.
Đây chính là mục đích nàng đưa Cửu Mạng và cẩu cẩu vào động, chính là muốn hù dọa Vạn Sự Tri, chuyến đi lần này khiến nàng hiểu ra một đạo lý, người phục người là giả, thú phục thú là thật, những thứ tự nhiên luôn luôn tuân theo quy luật nhất. Chó đuổi mèo, mèo thích cá, chó và mèo đều thích bắt chim là đạo trời đã quy định, Vạn Sự Tri tuy không phải là chim, nhưng cũng không kém chim là bao.
Cửu Mạng meo lên một tiếng, cả sống lưng đều cong gập lại, còn nghe lời hơn cẩu cẩu. Nhưng y còn chưa nhào lên, Vạn Sự Tri đã gào thét thảm thiết như là cổ đã gãy lìa vậy, đồng thời còn lộ ra tiềm năng vô hạn, bay vừa cao vừa nhanh như lần đầu gặp Trùng Trùng, nhưng may là còn khá chính xác, đậu lên vai của Trùng Trùng.
“Mỹ nữ! Đại mỹ nữ chủ nhân!” Nó kêu lên: “Con Qua Đẩu[*] của ngươi không biết phun lửa chứ? Không được để nó phun lửa nha, ta không muốn biến thành heo quay đâu! Chắc là còn chưa biết đâu nhỉ!”
[*] Qua Đẩu là tên một con thú trong truyền thuyết, ăn được lửa, bài tiết ra lửa. (Nguồn: Baidu)
Qua đẩu, là cái gì? Lẽ nào là nói Husky của nàng?! Mà nói cũng phải, nàng vốn định kêu Vạn Sự Tri xem giúp cẩu cẩu của nàng mà, vì dù sao một con chó mà không sợ nhiệt độ cao thì khá là hiếm thấy.
“Ngươi đang nói cẩu cẩu?” Nàng hỏi.
Vạn Sự Tri tức tối mổ tóc nàng một phát, “Cẩu? Đúng là có mắt không tròng, đây là thần thú ngàn năm khó gặp, tên là Qua Đẩu, chỉ là hình dáng giống chó thôi, nó ăn lửa phun lửa, rất yêu chủ và trung thành. Chủ nhân ngốc ngh ―― không không, mỹ nữ chủ nhân, sao mà ngươi may mắn đến thế, thu Vạn Sự Tri ta rồi còn chưa đủ, lại thu thêm con thần thú này làm thủ hạ.”
“Thủ hạ?”
“Chẳng lẽ ngươi xem bọn ta là thú cưng?” Vạn Sự Tri không có tới chút thái độ của vật sưng, lại mổ một phát vào tóc Trùng Trùng, tức thở hổn hển nói: “Có bộ não thông minh và kiến thức uyên bác của ta, có năng lực bẩm sinh như thần của Qua Đẩu, ngươi có trở thành cao thủ tiên đạo được hay không thì ta không biết, nhưng ăn xong chờ chết thì vẫn là không có vấn đề gì đâu.”
Đổi lại là người khác, nghe thấy bốn chữ “ăn xong chờ chết” thì chắc chắn sẽ giận dữ, nhưng đây vừa khéo là cuộc sống tại thế giới này mà Trùng Trùng mong ước, cho nên nàng không để tâm, cúi đầu nhìn Qua Đẩu một cái, thấy nó giơ cái đầu lông lá lên nhìn nàng, thè lưỡi ra, cái đuôi ở dưới đất vẫy qua vẫy lại, cả khuôn mặt mang dáng vẻ vật cưng, đáng yêu chết đi được, xem nó như một công cụ giết chóc được mới lạ đó!