Nhưng mặc dù như vậy, ba người phái Thiên Môn vẫn là rơi vào thế hạ phong, bởi vì nếu như một chọi một, thì mạnh yếu cao thấp vẫn quá rõ ràng.
“Một chọi một cũng không tệ đó.” Ông chủ quán trọ rất nhanh đã thấy rõ tình thế, cười gian một tiếng rồi nói: “Lão Độ, ngươi đối phó với tên tiểu tử pháp lực cao nhất; Ngư tẩu, tẩu đi bắt cô bé kia; còn nha đầu tóc đỏ chẳng nam chẳng nữ, thủ đoạn đầy mình này thì giao cho ta!”
Hắn sợ Người Vượt Biển không phân rõ nặng nhẹ, lại đánh chết Ấn Độ A Tam, rồi không biết trả lời Vương ra sao, lại sợ Ngư tẩu pháp lực không đủ, nhất thời đánh không lại Ca A Tam Nó kiếm pháp vừa nhanh vừa sắc bén kia, cho nên hắn mới sắp xếp như vậy.
Nhưng lời hắn vừa dứt, nha đầu tóc đỏ pháp lực quái lạ thấp kém, không có tới nền tảng võ công kia bỗng động đậy, kỳ lạ là không phải bỏ chạy, cũng không phải tấn công hắn, mà là đi đuổi theo chó với mèo.
Hắn không khỏi cười gian trong lòng. Con mèo đó vốn thuộc yêu đạo, không biết vì cớ gì mà chạy tới Tụ Quật Châu, thân là mèo nhưng lại thích nước, đặc biệt là nước Biển Chết, nhưng mà lại nghèo rớt mồng tơi, chỉ đành ngày nào cũng ngồi thuyền quỵt. Bởi vì Ngư tẩu thích nó, cho nên Người Vượt Biển phá lệ, cho nó lên thuyền. Mà từ lúc biết ba người phái Thiên Môn mang theo một con chó tới, bọn chúng đã sớm chuẩn bị kế chó mèo này. Con mèo yêu này há miệng mắc quai, bất đắc dĩ phải phối hợp với chúng.
Thần thú thì sao chứ, cũng không tránh được bản tính trời sinh!
Nha đầu tóc đỏ kia chạy cũng khá nhanh, mau chóng tiếp cận hai con thú đang mi đuổi ta chạy, vươn tay rút một thứ ra khỏi ngực, vừa chạy vừa lột lớp lớp giấy dầu ra, tổng cộng tới hơn mười mấy lớp, cuối cùng ném một nắm hạt gì đó đen đen về phía mèo yêu.
Pháp bảo gì vậy? Ông chủ kinh ngạc, mau chóng đuổi theo, thầm nghĩ chắc là mèo yêu sẽ không sợ đâu, vì dù sao nó cũng đã tu thành hình người rồi.
Pháp bảo đó bay chéo qua, chính xác bay tới hướng chạy của mèo yêu, chỉ nghe “meo” một tiếng, con mèo con đen trắng kia bỗng thay đổi hướng chạy, tung thân nhảy lên đớp lấy món pháp bảo đó. Thân thể nó mạnh mẽ, pháp bảo bị đớp trúng, nhưng lúc nó đáp đất, cẩu cẩu cũng đã đuổi tới nơi, nhảy lên một phát cắn vào mông nó.
Lại một tiếng meo kêu lên, nghe cực kỳ tội nghiệp, kế đó tầm mắt của mọi người hoa lên, một con mèo con dài nửa thước bỗng hiện ra hình người, làm Trùng Trùng và cẩu cẩu không biết nội tình giật nảy mình. Trùng Trùng lui về sau một bước, phát ra một tiếng “woa” kinh ngạc. Cẩu cẩu vốn đang cắn chặt mông của thiếu niên này không buông, lúc này đây cũng nghi ngờ “ẳng” lên một tiếng, trực tiếp ngã thẳng xuống từ trên người của người ta.
Thảo nào nàng luôn cảm thấy con mèo con này có một gương mặt mỹ nam, thì ra vốn chính là mỹ nam. Trùng Trùng ngây người nhìn nam tử trẻ tuổi trước mắt, nói chính xác thì là mỹ thiếu niên.
Tầm mười sáu, mười bảy tuổi, thân hình thon dài, hơi có chút yếu đuối, mái tóc đen nhánh ngắn gọn có vài chỗ trắng như là nhuộm highlight, quần áo cũng là đen trắng xen kẽ, gương mặt trái xoan trắng nõn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào, hai hàng mày dài, đôi mắt bi thảm đáng thương, cả người tuy còn đẹp trội hơn cả tuyệt đại giai nhân, nhưng rõ ràng lại là mỹ nam tử, à ―― hoặc có thể nói rõ ràng là một con ―― mèo đực xinh đẹp!
Hồ ly không đủ đạo hạnh sẽ lòi đuôi, mèo yêu tu luyện chưa đủ chắc là sẽ lộ râu nhỉ? Một mỹ nam tử tuyệt thế như vậy mà trên mặt lại có vài cọng râu chưa giấu đi được, giống như là lúc rửa mặt chưa rửa sạch vậy, nhìn chẳng ra sao cả. Vốn là khuôn mặt khiến con người thương yêu, bây giờ lại làm Trùng Trùng sinh ra tính ác của loài người, rất muốn giày vò y một phen, nghe y kêu meo meo, nhìn y tức dựng hết râu.
“Cửu Mạng, giả ngay thẳng cái gì vậy, mau dụ con chó này đi!” Thấy rõ thứ mà mèo yêu đang nhai, ông chủ thở hổn hển nói, không ngờ trong người nha đầu tóc đỏ này còn cất giấu khô cá, thật không biết nàng còn có thủ đoạn nào chưa xuất ra nữa hay không.
Mà Trùng Trùng thấy mình một chiêu đã hạ địch, vui vẻ tới mức suýt nữa ngửa đầu cười to.
Ai, đúng là người có phúc không cần vội, những hành động thừa thãi đến cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng cực lớn, xem ra Diêu Trùng Trùng nàng đúng là phúc tướng trời sinh. Vì để che mắt người khác, sư huynh muội ba người họ sau khi xuống khỏi núi Tiêu Dao thì cứ luôn ẩn thân trong quán trọ cũ nát nhất, căn bản không có món ngon nào vào bụng, cho dù lén lút kêu tiểu nhị ra ngoài mua thì cũng chỉ có chút khô cá mà thôi.
Hơn nữa những con khô cá này vô cùng tanh, hoàn toàn không thể cho vào miệng, Trùng Trùng muốn vứt đi, mà Yến Tiểu Ất cứ khăng khăng không cho nàng lãng phí, vì để tránh xảy ra nội chiến, nàng chỉ đành gói từng lớp từng lớp giấy dầu ngoài những con khô cá này, xem như là vật bổ khuyết nhét vào trong ngực, ai bảo dáng người nàng tốt quá làm chi, không giả thành tên mập tròn vo thì không thể nào che giấu được!
Chó thích đuổi mèo là bản tính trời sinh, mèo thích ăn cá cũng là bản tính trời sinh, lợi dụng bản tính trời sinh của đối thủ để tấn công, loại chiêu thức tà ác này nàng cũng biết!
Từ lúc xuống thuyền là họ đã phải chiến loạn, nàng nhất thời quên mất “pháp bảo” này, bây giờ xem ra đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, pháp bảo không phân đắt rẻ, có tác dụng thì chính là pháp bảo tốt!
“Cửu Mạng!” Ông chủ quán trọ gần như là gầm lên, điều khiển bàn tính, muốn nhốt Trùng Trùng trong đó.
Nhưng Trùng Trùng rất cơ trí, đã chạy ra sớm hơn hắn một bước, vừa chạy vừa gọi con chó một chút ý thức nguy hiểm cũng không có, bây giờ mới nhớ tới sự tồn tại của chủ nhân, ngồi dưới đất vẫy đuôi với nàng kia: “Con chó ngốc, phun lửa đốt thuyền đi!”
“Cửu Mạng, dụ con thần thú kia đi!”
“Lão Độ, cẩn thận thuyền của ngươi!”
“Binh binh bốp bốp!”
“Ngư tẩu không sao chứ!”
Mấy giọng nói kiêm âm thanh đồng thời vang lên, phút tạm dừng của trận đại chiến đạo ma này vô cùng ngắn ngủi, đi kèm với tiếng chỉ huy cẩu cẩu phun lửa của Trùng Trùng, người nên đánh thì tiếp tục đánh, người nên đuổi thì tiếp tục đuổi, người nên bảo hộ thì tiếp tục bảo hộ, người đứng trợ oai thì tiếp tục reo hò, màn dừng hình ảnh lúc nãy giống như là ti vi bị ngắt điện vậy, bây giờ điện lại được cung cấp, tất cả đều tiếp tục diễn theo lệ thường.
Trừ con mèo tên Cửu Mạng kia.
Y đứng ngẩn ra ở kia, trong miệng ngậm con khô cá, cũng không biết là đang nghĩ gì, thậm chí không chú ý tới Trùng Trùng đang ghé sát qua, giơ tay giựt râu y một phát.
“Chà, là râu thật, của ta cũng vậy.” Trùng Trùng sờ sờ mặt mình, rất ngạc nhiên khi mười móng tay màu kim đã biến mất, mà râu trên mặt vẫn còn, “Xem ra chúng ta là đồng loại rồi, đừng để cho tên ẻo lả kia lợi dụng, hắn không phải người tốt.” Nàng lâm trận chiêu hàng, chính khí lẫm liệt, trốn sau lưng con mèo ngốc này, tránh được một cái bàn tính.
Râu của Cửu Mạng suýt nữa bị Trùng Trùng giựt đứt, đau đến nước mắt lưng tròng, trong tầm mắt mơ hồ, thấy trên khuôn mặt không còn rõ màu sắc vốn có do thoa thuốc lên kia cũng có vài cọng râu, nên y vui vẻ há miệng, nhổ khô cá ra, cúi đầu liếm chóp mũi Trùng Trùng một cái.
Ừm, có chút thuốc, có chút mồ hôi, nhưng cảm giác cũng không tệ.
“Ây da, dám đùa bỡn tỷ tỷ!” Trùng Trùng kinh hãi vì hành động bất thình lình của Cửu Mạng, đầu lưỡi ấm áp mềm mại đó tuy vừa liếm xong đã rụt về, nhưng Trùng Trùng lại thấy như có một thỏi than rơi xuống mũi vậy, nóng tới cả mặt nàng đỏ ửng.
Vì sao nàng luôn thất bại nặng nề mỗi khi tiếp xúc với nam nhân ở cự ly gần? Chọc không nổi Hoa Tứ Hải cái loại đại ma đầu thì thôi, bây giờ ngay cả một con mèo shota cũng làm không được sao? Trong cơn xấu hổ, nàng lại véo mạnh cánh tay của Cửu Mạng, đau đến Cửu Mạng lại meo một tiếng kêu thảm lên.
Thì ra y vẫn không biết nói tiếng người!
Trùng Trùng ngây người, không có đề phòng ông chủ vẫn luôn đuổi theo nàng đột ngột ra tay, thấy tia sáng màu đen như phi đao bắn ra từ bàn tính sắp xuyên thấu ngực nàng, ông chủ vội vàng ngừng tay, ngược lại làm mình suýt nữa té ngả ngửa.
Ha ha, thì ra bọn chúng thật sự không dám giết nàng, vậy thì nàng còn sợ gì chứ!