Nàng yêu cầu quay người lại đứng lên hai chân của Hoa Tứ Hải, để hắn ôm eo nàng từ phía sau, miễn cho nàng rơi xuống. Nàng sợ phải mặt đối mặt với Hoa Tứ Hải, lúc dùng thuật Truyền Tâm sẽ bị hắn nghe lén, nhưng đứng như vậy, cảm nhận cánh tay tráng kiện của hắn quấn ngang eo, lưng dán vào lồng ngực rắn chắc của hắn, một cô gái mê trai như nàng không khỏi lòng dạ rối bời, phải lấy sinh mạng của mình tự uy hiếp hết hồi lâu mới miễn cưỡng tịnh tâm lại.
Liều mạng truyền tâm cho Dung Thành Hoa Lạc, Trùng Trùng phải tốn không ít thời gian, mãi đến khi Hoa Tứ Hải cũng không chịu nổi nữa rồi, nàng mới thở ra một hơi dài, kết thúc thuật Truyền Tâm sơ cấp của mình. Nàng rất sợ hiệu quả sẽ không tốt, nhưng chưa tới một phút sau, một khối thịt đen hình cầu bỗng lao xuống từ cửa động, là con Husky nhỏ kia.
“Cún cưng, mi xuống đây làm gì?” Nàng mừng rỡ reo lên.
Cẩu cẩu không như Vạn Sự Tri, nó không biết nói, chỉ kêu lên hai tiếng ăng ẳng rồi hít hít mũi. Lúc này Trùng Trùng mới nhìn thấy trên lưng cẩu cẩu có buộc một chiếc hộp gỗ, bên cạnh còn treo một cái ống trúc. Thì ra sư huynh sư tỷ không đến gần miệng núi được, cho nên cử cẩu cẩu đi đưa đồ. Nhưng đúng là kỳ lạ, vì sao ở một nơi nóng như vậy mà cẩu cẩu này lại không sợ? Sau này nhất định phải mang nó về, để Vạn Sự Tri xem thử.
“Ngoan lắm, cám ơn mi, quay lưng lại đây để tỷ tỷ lấy đồ xuống nào. Sau đó thì mi mau đi lên, phải ghi nhớ rõ lời ta nói đó nha.” Nàng nháy nháy mắt hàm ý, bởi vì đứng đưa lưng về phía Hoa Tứ Hải, nên cũng không sợ bị hắn nhìn thấy. Con cún này là thần thú, thấu hiểu lòng người, nếu nó đã có thể xuống đây đưa đồ theo sự điều khiển của sư huynh sư tỷ, vậy thì chắc chắn cũng sẽ hiểu tâm âm của nàng, trở thành một thành viên trong kế hoạch tính kế Hoa Tứ Hải.
Không đợi cẩu cẩu quay lưng, Hoa Tứ Hải túm vào khoảng không, chiếc hộp gỗ đó lập tức xuyên qua vòng bảo hộ, lọt vào tay hắn. Trùng Trùng thấy sau khi bị phong ấn pháp lực mà hắn vẫn mạnh như vậy, nàng vừa điên cuồng nháy mắt ra hiệu với cẩu cẩu, bảo nó mau chạy, vừa nhảy lên giật chiếc hộp.
Tay trống không, chân cũng trống không, lúc này Trùng Trùng mới ý thức được bên dưới là biển lửa, trong lúc vội vàng thế mà lại làm được chiêu nhào lộn trên không một động tác khó như vậy, lúc rơi xuống lại lần nữa dùng tư thế gấu túi ôm cây để ôm Hoa Tứ Hải. Vòng bảo hộ này tuy có thể bảo vệ nàng khỏi bị hơi nóng làm bỏng, nhưng nàng vào được nó toàn bộ đều nhờ vào năng lượng của tên đại ma đầu này, tuyệt đối không được bất cẩn. Vừa ngẩng đầu, nàng phát hiện khoảng cách giữa hai người quá gần, má của cả hai cách nhau chưa tới một thước, hơi thở nhẹ nhàng thoải mái của hắn phả lên chóp mũi nàng, và thế là nàng rất mất mặt mà đỏ mặt tim đập.
Dựa vào cái gì chứ, hắn một người cổ đại sống ở thời nam nữ thụ thụ bất thân, còn ôm lấy nàng vậy mà không có phản ứng gì, nàng một hot girl thành thị đến từ thế kỷ hai mươi mốt, tuy chưa ăn qua thịt heo, nhưng đã thấy qua vô số con heo rồi[*], vì sao tim lại đập nhanh như sắp xông ra khỏi cổ họng vậy. Không được, không thể làm mất mặt người hiện đại được, phải đấu ánh mắt với hắn! Dùng ánh mắt giết chết hắn!
[*] Ý nói tuy chưa tự trải qua nhưng cũng không còn lạ đời nữa.
Nhưng ―― nàng thật sự rất vô dụng, mắt cứ liếc dáo dác, cuối cùng ngừng lại trên chiếc hộp gỗ. Nhưng cũng vì như vậy mà nàng đã thành công chuyển dời lực chú ý, biết được vì sao Hoa Tứ Hải lại phải mau chóng giữ lấy chiếc hộp.
Không biết cẩu cẩu là loại thần thú gì mà không hê hấn chút nào với sức nóng ở đây, nhưng chiếc hộp lại không thể. Sư huynh sư tỷ đã tăng thêm một lớp bảo hộ quanh nó, nhưng nếu như động tác chậm, lớp bảo hộ tan chảy đi, thì chiếc hộp chắc chắn sẽ bốc cháy. Hộp bị hủy, lẵng Băng Hàn bên trong nó sẽ rơi ra. Dưới tình huống bọn họ không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, chỉ e là sẽ làm hỏng lẵng Băng Hàn, còn không lấy được đá Chân Hỏa nữa.
Sư phụ có nói, chiếc hộp đó chỉ là loại gỗ cứng thông thường, hơi lạnh của lẵng Băng Hàn bị cản lại, toàn bộ đều nhờ vào thần lực của những chú văn khắc đầy bên trong hộp, trăm ngàn năm nay, chỉ có một người do tò mò mà đã mở nó ra, kết quả là lập tức bị đông thành băng. Hoa Tứ Hải không phải vì muốn cướp bảo bối của phái Thiên Môn, mà là đang cứu giúp, tất nhiên cũng không phải là hắn đột nhiên nổi thiện tâm, mà là sợ bị cái người mơ hồ là nàng đây liên lụy.
Nhưng mặc cho vậy, chiếc hộp ở trong tay hắn vẫn không thể khiến Trùng Trùng yên tâm, cho nên khi tay của Hoa Tứ Hải vừa hạ xuống, Trùng Trùng ngay lập tức giật chiếc hộp qua, nhìn cái ống trúc treo cạnh chiếc hộp, giả vờ vui vẻ mà reo lên: “Sư huynh đúng là thương mình, còn mang nước cho mình nữa. Đại ma đầu, ngươi muốn uống không.” Nàng rất sợ Hoa Tứ Hải sẽ uống, như vậy thì mưu kế thoát khỏi ma chưởng của nàng sẽ bị bại lộ, may là Hoa Tứ Hải hành động đúng như nàng dự liệu, căn bản là không có để ý đến nàng.
“Bổn vương có một chuyện thỉnh giáo.” Hắn khẽ cau mày hỏi.
“Mời nói mời nói.” Trùng Trùng vốn đã có tật giật mình, thấy Hoa Tứ Hải đột nhiên trở nên khách sáo, lại chủ động hỏi mình, nàng không khỏi âm thầm lo sợ.
“Đáy động nóng như vậy, ngươi ngay cả vòng bảo hộ cũng không tạo được, làm sao cho đá Chân Hỏa vào trong pháp bảo của phái Thiên Môn các ngươi được?”
Ây da! Trùng Trùng ngây ra, bởi vì căn bản là nàng không hề nghĩ tới vấn đề này. Nàng lại lần nữa tưởng bở, cho rằng đến gần đá Chân Hỏa, có lẵng Bằng Hàn thì có thể giải quyết vấn đề, hoàn toàn bỏ quên quá trình. Đó mới là chi tiết khó nhất, vì sao nàng lại không nghĩ tới chứ?!
Lúc nãy ở mảnh đất ngoài động, chẳng qua là nàng vươn tay ra ngoài vòng bảo hộ nửa giây để ném thịt cho cẩu cẩu thôi mà đã biến thành tay heo quay, bây giờ vẫn còn đau đến tận tim. Nếu như ở dưới đáy động, e là tay nàng vừa vươn ra ngoài ―― sau này nàng chỉ có thể làm thần một tay thôi.
“Vậy ―― làm sao đây?” Đại tiểu thư nàng vậy mà lại đi hỏi Ma Vương – kẻ thù không đội trời chung của mình, cái người mà lúc nào cũng có thể lấy đi mạng nhỏ của nàng.
Hoa Tứ Hải chưa từng có thiện cảm với người của tiên đạo, nhưng vào giờ khắc này, hắn có chút đồng cảm cho Bạch Trầm Hương. Có thể hắn sẽ giữ lại không tiến đánh phái Thiên Môn, dù sao thì khả năng nha đầu này chọc Bạch Trầm Hương tức chết khá là cao, có thể không đánh mà thắng, ai lại từ chối chứ?
“Để ta.” Hắn nói ngắn gọn.
Không phải là hắn muốn cướp hai vật đó, pháp bảo của người khác có tốt đến đâu đi nữa, Hoa Tứ Hải hắn cũng tuyệt đối không thèm vào, huống hồ hai vật này tuy được lưu truyền từ thời thượng cổ, nhưng lại không thể làm vũ khí, nhiều nhất cũng chỉ để bày trận, căn bản không giúp ích gì cho kế lớn của hắn. Hắn càng không phải là muốn giúp phái Thiên Môn, hắn chỉ muốn xem đá Chân Hỏa trên núi Tiêu Dao cùng lẵng Băng Hàn trên núi Vân Mộng khắc nhau ra sao. Quan trọng nhất chính là, phải áp chế đá Chân Hỏa để mau chóng ra khỏi động, hắn có quá nhiều chuyện lớn phải làm, không rãnh ở lại chơi cùng với đệ tử thấp kém của phái Thiên Môn.
“Ta không tin ngươi.” Trùng Trùng chớp chớp mắt, nói thẳng thừng: “Hơn nữa không có tâm pháp của phái Thiên Môn bọn ta thì chiếc hộp sẽ không mở ra đâu, ngươi không lấy lẵng Băng Hàn ra được.”
Hoa Tứ Hải cười lạnh một tiếng.
Trùng Trùng thấy mình đúng là ngốc, người phái Thiên Môn bọn họ xem chiếc hộp này với lẵng Băng Hàn như bảo bối, tất nhiên là sẽ cẩn thận, cho nên mới dùng tâm pháp gì đó để khống chế. Tên đại ma đầu này căn bản không quan tâm đến cái đó, trực tiếp ném chiếc hộp ra ngoài là được rồi, còn cần chi tâm pháp chứ! Nói theo một trình độ nào đó thì bây giờ tên đại ma đầu này ngay cả nàng cũng không cần nữa rồi.
May mắn là khi nãy hắn đã hứa rồi. Nhưng mà, hắn sẽ tuân thủ chứ?
Hai tay ôm lấy cổ hắn, kéo dài khoảng cách để nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo, không có ý giết người, lúc này mới yên tâm, e dè nói: “Ở vào tình huống này, thêm một người giúp vẫn tốt hơn.” Nói xong câu này, nàng lại hối hận đến muốn cắn lưỡi. Nàng giúp hắn? Đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ, nàng không liên lụy hắn là đã không tệ rồi.
Hoa Tứ Hải không nói gì, chợt đặt chiếc hộp gỗ vào tay Trùng Trùng, vươn ngón tay ra vẽ quyết, chia ra hơn nửa chân khí hộ thể, tạo thành một vòng sáng bạc dày cộm bọc lấy cả người Trùng Trùng, dính lấy Tỏa Lân Long, từ từ thả nàng xuống như đang thả cái giỏ.