Lúc thất sư muội đề xuất kế hoạch, ta kiên quyết phản đối.
Với ta, nam tử hán đại trượng phu làm việc phải quang minh lỗi lạc, không nên làm những chuyện mưu kế hèn hạ thế này, bởi người ta hay nói chết vinh còn hơn sống nhục mà.
Nhưng vị sư muội rơi từ trên trời xuống này của ta có một bản lĩnh rất đặc biệt, đó chính là có thể đảo ngược trắng đen, ăn nói khéo léo, cuối cùng làm người ta bất giác phải nghe theo, còn cảm thấy muội ấy nói rất đúng nữa.
Muội ấy nói đây gọi là hoạt động gián điệp, là kết tinh của trí tuệ chứ không phải chịu sỉ nhục, cúi đầu chịu nhịn mới là bị sỉ nhục, mà đây gọi là lợi dụng chỗ trên người mình mà kẻ địch thèm thuồng, dùng phương pháp đơn giản nhất để đạt được hiệu quả mạnh nhất.
”Không phải là huynh muốn trực tiếp lật mặt với Ẩn Lưu chứ? Không phải là huynh muốn phá hỏng liên minh Tiên đạo chứ? Không phải là huynh muốn thân là một đệ tử phái Thiên Môn kiêu ngạo mà bị ép buộc xóa đi ký ức dưới sự dâm uy của đảo chủ Lan Trúc chứ? Lẽ nào huynh không biết chúng ta có quyền giữ lại tất cả những gì của chúng ta như da thịt, cơ thể, bao gồm cả ký ức hay sao? Huynh muốn phái Thiên Môn mất mặt phải không?”
Từng câu của muội ấy cứ hỏi liên hồi, một chiếc mũ to chụp vào đầu ta, quả thật ta có chút chống đỡ không nổi. Hơn nữa, ta cũng thấy thất sư muội nói đúng, ta rất muốn phái Thiên Môn không chiến mà thắng nhưng vẫn không làm tổn tại đến hòa khí giữa Thiên Môn và Ẩn Lưu.
Cho nên, vẫn là nên ứng phó Thảo Thảo một chút đi? Hơn nữa ta cũng rất tò mò vì sao muội ấy lại mến mộ mình đến như vậy.
Thật ra ta cũng đã quen với việc được nữ nhân mến mộ rồi.
Mỗi lần phụng mệnh sư phụ xuống núi đến dân gian hoặc những môn phái khác của Tiên đạo, cứ luôn có cô nương nhìn ta bằng ánh mắt mê muội, là bởi ta có gương mặt không tệ sao? Ta không biết, ở trong núi sâu suốt trăm năm, ta một lòng nghĩ đến pháp thuật, một lòng cầu được thanh tịnh bình yên, một lòng yêu bá tánh thiên hạ, vốn chẳng hề bận tâm đến sắc đẹp của xác thịt.
Có lần thất sư muội nói: Nhị sư huynh, huynh là một công tử cốt cách phong nhã hào hoa chốn trần tục, rất có phong độ của người trí thức, rõ ràng chính là một chàng trai đẹp đẽ nhã nhặn, cái hiếm hoi chính là ngoài mềm trong cứng, rất quân tử. Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, chắc chắn huynh sẽ là một người mẫu nam mỹ mạo tuyệt thế, là thần tượng của vạn cô gái, là người yêu của tất cả mọi người.
Những gì muội ấy nói, ta nửa hiểu nửa không, đứa sư muội này cứ hay nói những câu khó hiểu, nhưng ta cũng đã quen rồi, người của cả phái Thiên Môn cũng quen rồi, bao gồm cả vị sư phụ nghiêm túc của ta, tất cả mọi người đều khuất phục dưới tư tưởng quái lạ và hơn người của thất sư muội.
Muội ấy nói đấy gọi là “lạc loài”.
Muội ấy nói ta cũng lạc loài, bởi vì ta đẹp kiểu như vậy mà trong lòng lại không dục không cầu, còn nói ngoại trừ ai đó ai đó với ai đó, ở mười châu ba đảo, tướng mạo của ta có thể xếp thứ tư, cho dù cả sư phụ thời trẻ cũng chỉ xếp thứ năm là cùng.
Tóm lại, ta không quá để tâm, nhưng thỉnh thoảng ta cũng hơi kiêu ngạo vì có thể hấp dẫn ánh nhìn của các cô nương, nhưng sau đó sẽ lập tức bị tâm đ*o quở trách. Bởi vì việc quan tâm đến vẻ ngoài này quả thật quá nông cạn.
Tuy bổn phái không cấm thành thân, Đông sư thúc Đao Lãng và Nam sư thúc Mặc Vũ cũng đã có thê tử rồi, nhưng ta không muốn trái tim mình cứ mãi nhớ nhung về ai đó. Thân là đệ tử bát kiếm, ta phải nâng cao pháp lực và đạo học, thần kiếm mạnh mà bọn ta thì yếu, cần toàn tâm toàn ý tu luyện mới phải.
Nhưng lần này đến Ẩn Lưu, vừa đặt chân lên đảo thì đã cảm nhận được một ánh nhìn nóng bỏng dõi theo mình. Không như những lần trước, ta không bình tĩnh được, cũng không thấy phản cảm, ngược lại là cảm thấy kỳ lạ, tim lúc nóng lúc lạnh.
Một nữ tử áo lục xinh đẹp.
Ta đã phát hiện từ trước khi thất sư muội và bát sư đệ điều tra rồi, thất sư muội gọi hành động điều tra của muội ấy là “tám chuyện”, còn nói tinh thần tám chuyện vạn kiếp không phai, muội ấy phải nghe ngóng xem người mến mộ nhị sư huynh của mình là ai, còn nói thế đạo hiểm ác, không thể để nhị sư huynh lọt vào tay của nữ lang một cách dễ dàng được.
Nhưng khi họ vô tình gây ra một cái họa to thì dường như thất sư muội lại không hề bận tâm gì mà ném sư huynh của mình cho nữ lang.
Nghe nói nữ lang, không phải không phải, là nữ tử áo lục ấy là đường chủ trung đường của Tam Đại Đường, pháp thuật và tu vi đều rất cao thâm, điều ta không hiểu là một nữ tử như vậy cớ sao lại cảm thấy có hứng thú với ta chứ.
Vẻ đẹp của nàng rất khác so với bình thường, nàng không hề nghiêng nước nghiêng thành cướp đoạt trái tim của người khác, mà vẻ đẹp của nàng toát lên luồng tiên khí siêu phàm thoát tục, tất cả các sư tỷ sư muội ở Ẩn Lưu đều mang một cốt cách giống như vậy, nhưng trong cốt cách ấy của nàng còn xen lẫn một sự thẳng thắn và sảng khoái, tựa như dòng chảy trong suốt, vừa nhìn đã thấy đáy, khiến lòng người trở nên tươi tắn và thanh thản.
Nàng tên là Thảo Thảo.
Vốn cứ tưởng đã từng tiếp xúc với cô nương thẳng thắn đáng yêu như thất sư muội thì sẽ tập quen được thói bộc trực của con người, nào ngờ sự bộc trực của Thảo Thảo còn tăng thêm chút áp bức và gan dạ, cứ như tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều trở nên đơn giản, chỉ có hai lựa chọn là phải hoặc không phải, cho dù là chuyện nam nữ cũng tự nhiên hệt như vậy.
Nàng thích gì thì sẽ trực tiếp lấy đi, ngươi thích gì của nàng cũng có thể trực tiếp lấy đi. So với thất sư muội thì nàng càng trực tiếp hơn, càng làm nổi bật tính quái gở nghịch ngợm của thất sư muội hơn.
Ánh mắt của nàng khiến ta cảm thấy lo lắng bất an, và còn một cảm giác lạ lùng khác nữa, ta không biết đó là gì, mặc dù có lúc sẽ hơi hoảng hốt, nhưng ta không cảm thấy ghét cảm giác này, cho đến khi nàng bỗng nói: Sinh một đứa con với ta đi!
Thật xấu hổ quá đi! Đường đường một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất mà lại bị dọa tới phải hốt hoảng bỏ chạy, thất sư muội và bát sư đệ dốc sức đuổi theo sau, ta nghe tiếng kêu của Thảo Thảo và tiếng cười hi hi ha ha của thất sư muội mà thấy lúng túng đến muốn độn thổ, chỉ mong sao được rời khỏi đây ngay tức thì, nếu không phải vì còn đang ở trên đảo Thương Hải, bay bằng pháp thuật là một hành động bất lịch sự thì ta chỉ mong sao mình lập tức bay đi thật xa thôi.
Sau đó bọn ta gây ra họa, nhìn thấy dòng suối mà Ẩn Lưu không muốn cho người ngoài nhìn thấy.
Trong mắt ta thì dòng suối ấy chẳng có gì hiếm lạ cả, nhưng nếu Ẩn Lưu người ta đã trách tội thì ta cũng đành phải nghe theo. Nhưng cũng là do ta đã liên lụy thất sư muội và bát sư đệ rồi, cho nên khi thất sư muội muốn ta lợi dụng sự thiện cảm mà Thảo Thảo dành cho ta để cầm chân nàng (thật ra là hy sinh sắc đẹp) cho mọi người bỏ trốn thì ta đã đồng ý.
Nhưng ta không ngờ rằng đêm ấy Thảo Thảo lại chủ động đưa ta đến căn phòng xa nhất về hướng Tây.
Tim ta cứ đập thình thịch, lại hèn nhát mà muốn bỏ chạy, nhưng ta ép mình phải chịu đựng. Cho dù ta có bị bắt, bị nhốt, thậm chí là bị giết cũng không sao, chỉ cần thất sư muội chạy thoát.
Ta nhận ra được, muội ấy là một ngọn gió tự do, nhốt muội ấy lại chính là lấy mạng của muội ấy.
Vị sư muội này rất đáng yêu, bản tính thật của muội ấy đã thành công giành được thiện cảm của đệ tử bát kiếm bọn ta và bốn đại sư thúc, cho dù là sư phụ bây giờ cũng xem nàng như sinh mạng của mình vậy.
Tuy muội ấy gây ra rất nhiều tai họa, nhưng lần này là do ta chạy lung tung gây ra. Thân là một nam nhân và là một sư huynh, ta có nghĩa vụ gánh vác mọi trách nhiệm và hậu quả mình đã gây ra, dù cho có phải làm chuyện ta không muốn đồng thời cũng làm không được.
”Yến sư huynh của phái Thiên Môn.” Sau khi đưa ta vào phòng, Thảo Thảo nói: “Cho dù ta có làm gì đi nữa, cũng mong huynh tha thứ cho ta, có chăng cũng là do có nỗi khổ khó nói, xin huynh đừng cho rằng ta là nữ nhân dâm đãng, huynh có đồng ý với ta không?”
Nhìn vào đôi mắt trong veo như nước của nàng, ta bất giác gật đầu, một đôi mắt như vậy thì sao có thể là loại nữ nhân dâm đãng được chứ, cho dù nàng có gì đó gì đó thật thì cũng sẽ không mang lại cảm giác dơ bẩn cho người khác.
”Nhưng ――” Nàng lại nói, “Ta thật lòng thích huynh. Trước đây ta chưa từng tơ tưởng đến tình yêu phàm tục, từ lúc xảy ra chuyện ấy, ta biết rằng ta buộc phải tìm một nam nhân. Song ta đã đi khắp mười châu ba đảo mà vẫn không tìm thấy người mình ưng ý, cho đến khoảnh khắc huynh đặt chân lên đảo, ta đã biết, huynh chính là phụ thân của con ta. Ta thích huynh, không vì lý do nào cả.”
Ta không nói được lời nào, ngay cả một câu nói khách sáo cũng không thốt ra được, trông hệt như một đứa ngốc chẳng hiểu gì. Ta thích nàng không? Ta không biết, tuy rằng từ lúc lên đảo, ta đã chú ý đến sự tồn tại của nàng rồi, nhưng thích là gì, ta không hiểu.
Ta nghĩ chắc chắn nó không giống với tình yêu thương mà ta dành cho thất sư muội, không giống với sự yêu thích mà ta dành cho Đoạn Thủy Kiếm, không giống với sự tán thưởng mà ta dành cho những đóa Lan Hồ Điệp trong Tử Trúc Lâm, chắc chắn nó là một cảm xúc có thể làm tan chảy trái tim con người.
Ta đang tan chảy sao? Ta không biết, cảm giác lúc nóng lúc lạnh lại đến rồi.
”Ta vốn không muốn ép huynh, nhưng ta biết huynh không ghét ta, đừng hỏi ta vì sao, ta cứ biết như vậy đấy. Cho nên chỉ cần như vậy là đủ rồi, đủ cho huynh làm phụ thân của con ta rồi.” Thảo Thảo đột nhiên đỏ mặt, làm nổi bật lên nét xinh đẹp khác thường của mình, làm tim ta cũng bắt đầu đập loạn nhịp.
Thất sư muội muốn ta cầm chân Thảo Thảo, ta nghĩ ta làm không được, bởi vì ta không biết phải làm thế nào. Nhưng toàn bộ tinh thần của Thảo Thảo đều tập trung trên người ta, ta nghĩ đây cũng được xem là “cầm chân” một cách bị động chứ, mặc dù hiện giờ ta đang rất muốn bỏ chạy.
”Bây giờ, ta muốn huynh cho ta một đứa con.” Trong mắt nàng bùng lên hai ngọn lửa, thật mê người.
Cả người ta như bị đôi mắt nóng bỏng của nàng dán vào vậy, bèn niệm tâm pháp bổn môn giữ người tỉnh táo.
Đạo học bổn môn bác đại tinh thâm, ta vừa niệm đã thấy có hiệu quả, tâm trạng đã bình phục lại rất nhiều, đầu óc cũng bắt đầu xoay chuyển, nghĩ cách đối phó với nàng, làm sao để nói những chuyện khó hiểu vừa có tác dụng kéo dài thời gian, vừa thu hút được tinh thần của nàng đây.
Đồng thời ta còn mong ngóng bên thất sư muội nhanh chóng xong việc để mau cho Tiểu Bát đến đây cùng ta nhốt Thảo Thảo lại. Ta cảm thấy sợ một cách khó hiểu, mà bên thất sư muội lại cứ bặt vô âm tín, như đã xảy ra chuyện gì vậy.
Mà chính vì đang suy nghĩ nên ta không nhận ra Thảo Thảo đang từ từ đến gần, đưa tay ra, một quả cầu sáng bao bọc lấy người ta, sau đó ta kinh ngạc nhìn quả cầu đang mau chóng thâm nhập vào trong cơ thể mình.
Ta phát hiện mình không cử động được nữa, hơn nữa dục niệm trong tim đang bạo phát.
”Ta đã hạ Thôi Tình tán lên người huynh, chỉ cần huynh cho ta một đứa con, nó sẽ mất đi công hiệu. Nó không phải là thuốc, mà là pháp thuật, sẽ không tổn hại đến cơ thể.”
Ta nổi giận, mặc dù dục niệm đang rất mãnh liệt, nhưng ta không cho phép việc mình bị một nữ nhân làm nhục được, huống chi cả hai gần như không quen biết nhau.
Thảo Thảo hiểu được ý của ta, chỉ cười khổ, “Ta không giải thích được gì, nhưng nếu như có một ngày huynh biết được tất cả, thì sẽ hiểu những gì ta làm chỉ là bất đắc dĩ. Nhưng huynh phải nhớ một điều, đó là ta thích huynh.”
Đôi mắt là thứ không gạt được ai, trong phút chốc ta suýt nữa đã tha thứ cho nàng. Nhưng ta không muốn khoanh tay chịu trói nên đã ra sức giãy dụa, song ta vốn chẳng thể cử động được, sau đó thì bị một sức mạnh nhẹ nhàng đẩy nằm xuống giường.
Ta muốn kêu lên mà Thảo Thảo đã giăng sẵn kết giới. Một chiếc giường ngăn cách với thế giới bên ngoài, dường như cả thế gian chỉ còn lại hai chúng ta vậy. Đến lúc này ta mới phát hiện ra, ta chỉ là một nam tử trẻ tuổi, còn đang mang trong người dòng máu của sự hoang dã, trước mặt là một nữ tử xinh đẹp có chút ít tình cảm với mình, muốn xoay người bỏ đi hoàn toàn là chuyện không có khả năng xảy ra.
Nàng khẽ nhướng mày, mở to đôi mắt đẹp đẽ giờ phút này đang tràn ngập lửa tình, “Ta thích huynh, ta muốn có con của huynh.”
Ta nuốt một ngụm nước bọt, quên cả giãy dụa.
”Thảo Thảo, đừng như vậy.” Ta đưa ra lời khuyên ngăn cuối cùng.
”Đã không kịp nữa rồi, ta cũng đã hạ Thôi Tình tán lên bản thân mình rồi, bởi vì ta sợ mình sẽ không thể hạ quyết tâm được.” Thảo Thảo đỏ mặt thấp giọng nói: “Huynh thật sự không thích sao?” Nàng cởi bỏ áo của ta, bàn tay nhỏ nhắn cố ý lưu luyến trên vùng ngực và bụng.
Ta cắn răng không lên tiếng, nhưng âm thanh rên khẽ vẫn bật ra khỏi miệng, từng giọt mồ hôi nóng rực bắt đầu trào ra từ khắp các lỗ chân lông.
Nàng nháy mắt với ta rồi chậm rãi kéo quần ta xuống. Ta không cử động được nhưng có vài bộ phận lại có thể, hơn nữa còn rất dâng trào sức sống, tình hình vượt khỏi sức tưởng tượng này làm nàng giật mình, sau đó cứ ngơ ngác nhìn vào nó.
Sau đó thì nàng ra tay, mang theo ba phần tinh nghịch, bảy phần tò mò, cuối cùng ta cũng không còn khống chế được bản năng vốn có mà thở dốc. Hành động này khiến nàng hiểu được rằng nàng đã mang lại sự thoải mái cho ta, cũng chính nó đã động viên nàng tiếp tục những bước tiếp theo.
Ta không nhịn được suýt nữa đã van xin nàng cũng nằm xuống, chỉ đành vừa thở hổn hển vừa nói: “Thảo Thảo dừng tay ―― đừng tiếp tục giày vò ta nữa ――”
”Bất kể sau này huynh có hận ta hay không đi nữa thì bây giờ huynh cũng phải nghe ta.” Nét ngượng ngùng hiện lên trên gương mặt, Thảo Thảo rút một quyển sách từ trong ngực ra.
Ta vô cùng kinh ngạc không biết đó là gì, lồng ngực lên xuống phập phồng dữ dội, dục vọng không được phát tiết khiến ta cảm thấy rất đau khổ.
”Đây là Xuân Cung Đồ bậc nhất mười châu ba đảo, ta tìm thấy trong gói hành lý của thất sư đệ của huynh. Đệ ấy đúng là xấu xa, không biết giấu thứ này để làm gì, vừa khéo có ích cho ta.” Nàng cúi đầu, “Ta không biết gì cả, nhưng mà ―― ta đã thuộc lòng quyển sách này rồi.” Nàng quyến rũ đứng bên thành giường, chậm rãi cởi bỏ váy áo ngay trước mặt ta, đến khi nàng trút bỏ chiếc yếm để lộ ra hai mảng tuyết trắng tuyệt diễm, ta muốn nhắm mắt lại nhưng chẳng làm được, kế đó cảm thấy phía dưới của mình như sắp phải vỡ bờ vậy.
”Chuyện này ―― không hợp lẽ thường ―― dừng tay lại! Sau này ta có thể cưới muội, lúc ấy ―― mới ――” Ta nói không thành lời, miệng thì nói vậy mà cơ thể lại mong được ôm lấy nàng.
Thảo Thảo cười ngọt ngào, vươn lưỡi liếm cánh môi khô khốc rồi run rẩy nhấc tay lên rút cây trâm trên tóc ra, để mái tóc dài chạm mông xõa tự do xuống, nửa che nửa lộ trên cơ thể không mảnh vải che đậy, tư thái phong tình ấy đã làm mê muội trái tim của ta.
”Muội thật đẹp!” Ta đã không còn điều khiển được mình nữa, cũng không biết vì sao mình lại nói ra những câu từ như vậy.
”Tiểu Ất, đừng ghét ta.” Thảo Thảo nói một cách bi ai, sau đó bò lên giường, ngồi dạng chân trên người ta, và không quên mang theo quyển sách mà nàng đã tuyên bố rằng mình đã thuộc lòng ấy.
”Ta không ghét muội.” Ta cắn răng, chỉ nói được bốn chữ này.
”Cám ơn huynh, có câu nói này của huynh là đủ rồi. Ít nhất thì trong khoảnh khắc này, huynh không hận ta.”
Ta ngay cả hít thở cũng khó khăn, không biết vì sao mình lại dậy lên phản ứng như vậy, mặc dù rất lạ lẫm, nhưng lại rất thấu hiểu cảm giác nóng rực muốn được phát tiết đó.
”Muốn ta rồi sao?” Nàng bỗng nháy mắt cười nói.
Ta vươn cánh tay ra quấn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng và nhiệt tình đáp trả nàng mà không hề ý thức được rằng phép cấm nàng hạ trước đó đã tự động phá giải trong cơn nóng rực khắp toàn thân của ta rồi, nhưng cả người ta cũng đã hoàn toàn trầm mê vào bể tình do nàng tạo ra, không còn ngừng lại được nữa.
Cảm giác, tất cả chỉ dựa vào cảm giác, cả hai ta đều không có kinh nghiệm, toàn bộ đều nhờ vào cảm giác. Ta cảm nhận được sự ướt át ấm áp của nàng, sau đó đi vào, tìm kiếm nơi có thể giải tỏa sự đau khổ của mình mà không một chút do dự, cũng không một tiếng báo trước.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng bật thở, “Tiểu Ất ——“ Nàng ném quyển sách sang một bên để phủ người trên cơ thể ta.
Ta nói không nên lời, hai tay siết chặt vòng eo nàng, không ngừng cử động theo bản năng, tạo ra từng đợt khoái cảm cao trào.
Đi kèm với tiếng thở nặng nề của ta là tiếng rên yêu kiều của Thảo Thảo, nàng hất tóc ra sau, từng đợt kích tình khiến nàng say mê, mười ngón tay túm chặt lấy bờ vai của ta, vòng eo thon thả cử động lắc lư, qua một lúc sau, nàng thở hổn hển, “Ta hết sức rồi, Tiểu Ất, ta không được nữa ——”
Ta đã quên hết tất cả mọi thứ, trong tim chỉ có nàng, bèn ôm lấy nàng lật người lại, ấn nàng xuống giường, “Muội muốn con của ta, ta cho muội.” Ta rít từng chữ qua kẽ răng rồi nhấn mạnh người vào, bây giờ ta chỉ còn biết đắm chìm trong cơn tê dại của hai người, cả kế hoạch bỏ chạy cũng quên sạch.
Ôm nhau, hơi thở hòa vào nhau, ta không biết mình đã làm gì, nhưng ta không hề hối hận.
Ta rất muốn cứ vậy ôm nàng mãi thôi, nhưng ta nghe thấy tiếng gà kêu của Tiểu Bát.
Thảo Thảo dù đang sung sướng và mệt mỏi vẫn phát giác ra, nhưng ta nhanh hơn nàng một bước, dùng pháp lực định thân nàng, còn phong cả giọng nói của nàng.
Nàng cả kinh, nhưng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể nhặt một chiếc áo đắp lên cơ thể của nàng trước.
Ta rất hiểu Tiểu Bát, đứa bé này đi đến đâu cũng lỗ mãng, chắc chắn một lúc sau sẽ xông vào đây cho xem, ta không muốn vẻ đẹp của Thảo Thảo bị người khác nhìn thấy.
Quả nhiên, nhìn thấy cơ thể trần truồng của ta, cho dù là đứa trẻ ngây thơ cũng biết được là chuyện gì, huống chi là Tiểu Bát, sau vài giây ngẩn người, đệ ấy đã gần như là vừa thét lên vừa bỏ chạy ra ngoài.
Ta vội vã mặc xong quần áo rồi đuổi theo, trước khi đi đã quay đầu nhìn Thảo Thảo đang nằm trên giường.
Xin lỗi, Thảo Thảo! Sức tự chủ của ta không tốt, cơ thể còn trung thật hơn tâm hồn, nhưng ta không thể ở lại đây với muội được.
Lúc nãy ta không ghét muội, cũng mong giờ phút này, muội đừng ghét ta!
Ta đi khỏi.
Đầu cũng không quay lại.
Nhưng trái tim đã ở lại.