Ủ tay chấm son mai,
Duyên hết hận người ly biệt,
Kẻ mày dáng núi xa xôi.
Mơ việc cũ,
Tiếc xuân trôi,
Dạ bời bời,
Chau mày cười gượng,
Muốn hát lại thôi,
Đứt ruột người ơi. (*)
(* Bài này là 诉衷情-”Tố trung tình” của 欧阳修-Âu Dương Tu, tả nỗi lòng ca nữ. Bản dịch mình sử dụng là bản dịch của Tần, cảm ơn Tần và Phi Thiên huynh rất nhiều.)
Thanh ca điệu vũ, là thứ thế nhân yêu thích,
Nhất là giọng ca êm ái, vũ điệu nhẹ nhàng của mỹ nhân,
Lại càng động lòng người.
Trong thiên hạ còn có cái gì so với son phấn trận, ôn nhu hương có thể bào mòn chí khí anh hùng?
Trong thiên hạ lại có ai có thể chống được mỹ sắc nhu tình vô hình tập kích?
Có.
Chí ít, Địch Thiên Trùng có thể.
Hắn tay nâng chén rượu, tựa vào lan can.
Nhìn như đã say, nhưng ánh mắt vẫn băng lãnh như trước.
Đây là yến hội do thiên tử thiết đãi.
Dự tiệc đều là hoàng thân quốc thích, quan to trong triều.
Ngay cả những người ngày thường rất ít tham gia triều hội, lần này đều có dự thính.
Chỉ duy nhất thiếu một người,
-Gia Cát Thần Hầu.
Trở về từ Điềm Sơn, Gia Cát Chính Ngã không hề xuất hiện ở những buổi tiệc tùng thù tạc.
Trừ phi là hoàng đế Triệu Cát hạ chiếu, bằng không lão rất ít khi vào triều.
Thậm chí trừ phi là nguy cơ trước mặt, bằng không dù là thiên tử có lệnh, lão cũng cáo ốm không đi.
Cho nên,
Đạo quân hoàng đế (*) luôn luôn chìm đắm trong thi tửu cầm kì, thư hoạ ca vũ, bên tai bớt một người lải nhải, cũng rơi vào thanh nhàn.
(* Tống Huy Tông rất sùng bái Đạo giáo, nên mới gọi là “Đạo quân hoàng đế”)
Nhưng ngày hôm nay bất đồng,
Ngự toạ thiên tử dường như nhớ ra chuyện gì,
Gã quay sang Mễ công công đang đứng hầu bên cạnh thì thầm.
Địch Thiên Trùng mắt lạnh nhìn qua,
Nở nụ cười.
Hắn nghiêng người liếc mắt nhìn Phương Ứng Khán ngồi cách đó không xa.
Phương Tiểu Hầu gia cũng bị giọng hát uyển chuyển, điệu múa dịu dàng của mỹ nữ mê hoặc, nhìn chằm chằm không chuyển mắt một nữ tử áo tím.
Địch Thiên Trùng âm thầm cười lạnh,
Đứng dậy rời khỏi.
Mọi người đều đang say sưa vui vẻ, không rảnh rỗi chú ý.
Phương Ứng Khán vốn đang hết sức chăm chú thưởng thức mỹ nữ,
Lại giống như cố ý vô tình mà liếc mắt về phía Địch Thiên Trùng vừa rời đi.
***
Rời khỏi cung Địch Thiên Trùng đi thẳng đến một chỗ,
Ở nơi đó có người đang đợi hắn,
Nơi hắn đến là Lục Phần Bán đường,
Người đợi hắn chính là Lôi Thuần.
Lôi Thuần tuyệt đối là một tuyệt đại giai nhân thế gian hiếm thấy,
Cho dù đối mặt với một người bí hiểm, hỉ nộ vô thường như Địch Thiên Trùng,
Nàng vẫn rất tự tin.
Khuynh quốc tuyệt sắc, điên đảo chúng sinh.
Nhưng Địch Thiên Trùng cũng không phải kẻ tuỳ tuỳ tiện tiện liền có thể khuynh đảo.
Hắn vừa xuất hiện đã hỏi: “Người nọ có khoẻ không?”
Lôi Thuần giật mình,
Gật đầu.
Sau đó Địch Thiên Trùng lại hỏi:
“Địch đại đường chủ vẫn chưa biết? Ngươi không nói với y sao?”
Lôi Thuần mím môi,
Cúi đầu,
Cho nên không thấy được vẻ mặt của nàng.
Nàng dịu dàng trả lời:
“Đến lúc, tự nhiên phải nói. Chỉ là hiện nay…còn chưa phải lúc.”
Không đợi Địch Thiên Trùng mở miệng lần nữa,
Lôi Thuần đã ngẩng đầu,
Nàng cười nói: “Thuần nhi còn chưa đáp tạ ân đức Thiên Vương đã giúp đỡ.”
“Nếu không phải Thiên Vương đúng lúc viện thủ, Thuần nhi chẳng qua chỉ là một nữ lưu yếu ớt, sao có thể thần không biết quỷ không hay, thuận lợi mà đem người nọ về đây?”
Địch Thiên Trùng ngưng mắt nhìn nàng một lát,
Đột nhiên nói: “Đã sớm nghe đồn Lôi tiểu thư băng tuyết thông minh, huệ chất lan tâm, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Hắn vẫn không hề tán thưởng sắc đẹp của Lôi Thuần.
Sau đó hắn lại nói. “Mang ta đi gặp người nọ.”
…
Bọn họ đi qua lầu các, tiến vào rừng mai,
Lôi Thuần mở cơ quan,
Cửa ngầm từ từ di động,
Phảng phất như là từ dưới đất mọc lên.
Một người xuất hiện trước mắt bọn họ.
Gã chỉ là một bệnh nhân.
Một người bệnh hoạn suy nhược.
Mắt của gã,
Đều là sương mù không xua đi được.
Mi của gã,
Tràn ngập cô tịch không tiêu tan.
Nhưng gã lại khiến cho người ta cảm thấy một loại thê lương diễm lệ.
Đao pháp rung động nhân tâm kia,
Ánh đao mỹ lệ đa tình kia,
Khiến cho gã gần như trở thành một truyền thuyết mà thế nhân vĩnh viễn mưu cầu.
Gã đương nhiên là,
– Bệnh Thần Long,
– Tô Mộng Chẩm!