Vùng phía nam, chính là Long Trung sơn vang danh thiên hạ.
Long Trung sơn năm xưa là nơi Gia Cát Lượng cư ngụ, vì vậy cũng có tên là Ngoạ Long cương.
Mà một thôn trang nho nhỏ có chừng mấy trăm hộ gia đình này, cũng bởi vì lấy chữ “Minh” trong tên Gia Cát Khổng Minh, nên gọi là Nhật Nguyệt hương.
Thôn dân đều sinh sống bằng nghề nông, nam ra đồng trồng trọt, nữ nuôi tằm dệt vải.
Ngày thường đều chăm chỉ làm việc, xóm giềng hoà thuận, vui vẻ ấm áp,
Ngày lễ thì tụ họp vui chơi, không câu nệ lễ tục, chất phác giản dị,
Hoàn toàn là một vùng quê thanh bình.
Nhưng mà,
Trong một sân nhỏ góc đông bắc thôn,
Lại thường xuyên vang lên tiếng tiêu đàn du dương,
Thanh âm trác việt, giống như tiếng trời,
Khiến người nghe như lạc vào tiên cảnh.
…
“Rầm!”
“Xoảng!”
Theo thanh âm vỡ nát của đồ vật,
Hai cái bóng một lớn một nhỏ cấp tốc biến mất.
Vương Tiểu Thạch ngây người như tượng gỗ nhìn phòng khách nhà mình giống như vừa bị quân Kim tàn phá cướp bóc xong,
Khóc không ra nước mắt.
Thời gian năm năm,
Cũng đủ để một nữ hài tử từ một người vợ trở thành một người mẹ đảm đang.
Nhưng mà đáng tiếc,
Thời gian trôi qua đối với tiểu thư Ôn Nhu mà nói, hầu như không có tác dụng.
Ôn Nhu trở thành mẹ,
Vẫn rất là không ôn nhu.
Nàng vẫn chẳng khác khi xưa ngày ngày ồn ào đểnh đoảng, nhún nhảy không yên…
Điều khác biệt duy nhất chính là… Hiện tại phía sau còn có thêm một tiểu quỷ chỉ e thiên hạ bất loạn.
Thế cho nên Vương thiếu hiệp năm xưa của chúng ta, hôm nay đã là Vương đại hiệp, mỗi ngày đều ôm đầu ngồi xổm trong sân khóc rống… Năm xưa nếu biết như vầy đã không…
Nhưng mà,
Ngày vẫn phải trôi qua.
Vả lại,
Ngay lúc Vương Tiểu Thạch quét dọn sạch sẽ phòng khách xong,
Một cái bóng nhỏ xíu giống như lốc xoáy bay, xông, quét vào nhà.
Không đợi hắn phản ứng,
Liền nhào vào lòng hắn,
“Cha cha! Cha cha!”
“Chuyện gì vậy?… Chẳng lẽ mẹ của ngươi lại gây hoạ nữa??!! Lần này là độc chết gà hay là để xổng dê???”
“… Không phải mẹ… Mẹ đã đi lên núi hái hoa rồi.”
“…Vậy nhất định là ngươi! Nói mau!! Lại đánh con cái nhà ai rồi?? A Mao hay là Tiểu Ngọc???”
“…”
Tiểu cô nương trong lòng bất quá chỉ chừng bốn tuổi,
Lúc này đang chớp chớp đôi mắt thật to nhìn cha mình sắp sửa phát điên,
Lắc đầu.
“Tâm Nhi không gây hoạ… Mẹ cũng không gây hoạ…”
“Không gây hoạ?… Các ngươi??… Không có khả năng!!…”
Tiểu cô nương Tâm Nhi rất nỗ lực nhảy ra khỏi vòng tay của phụ thân,
“… Tâm Nhi vừa gặp một người rất… rất thúc thúc!!!!!”
“Rất… thúc thúc? Rất cái gì?”
“… Rất… Tâm Nhi không biết… A! Giống như Thành thúc thúc vậy đó!!! Nhưng mà… Có chút không giống…”
Tuy rằng lời miêu tả lộn xộn, lắp ba lắp bắp, nhưng Vương Tiểu Thạch lại thấy ánh mắt con bé sáng long lanh một cách kỳ lạ,
Trong lòng đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ,
– sẽ không… sẽ không phải là hắn đâu?
– nếu thật sự là hắn…
Hắn lại nghiêm trang hỏi con gái: “Hắn có nói chuyện với ngươi không?”
Đỏ mặt gật đầu,
Vương Tiểu Thạch cảm thấy rất ngạc nhiên: nói đã nói xong rồi, đỏ mặt cái gì?
“Nói cái gì vậy?”
“Tiểu mỹ nhân.”
“Cái gì?!?!?!”
“Thúc thúc đó… gọi con là tiểu mỹ nhân.”
Vương Tiểu Thạch đầu đầy gân xanh nhìn nữ nhi không nên thân nhà mình,
Thuận tiện đưa tay lau đi khoé miệng đã chảy không ít nước miếng của tiểu nha đầu: “Hắn còn nói gì nữa?”
“Thúc… thúc thúc đó hỏi con nhà của Thành thúc thúc ở đâu…”