Trên giang hồ,
Vẫn lưu truyền một câu nói,
– “Muốn giết Tô Mộng Chẩm, trước diệt Bạch Sầu Phi.”
Không ai biết,
Không,
Phải nói là rất ít người biết,
Người khởi xướng những lời này,
Thật ra là nàng.
Nghĩ đến đây, khoé môi nàng không khỏi gợi lên một nụ cười,
Khiến cho nàng càng nhìn càng đẹp hơn, càng tinh khiết hơn.
Nàng là Lôi Thuần.
Người ta khi đã trưởng thành,
Thường thường thích hồi tưởng một ít chuyện tình thời còn bé.
Nàng từ nhỏ đã có được thứ tốt nhất,
Y phục, đồ chơi, trang sức, châu báu…
Tất cả những thứ nàng sở hữu đều như thế…
Bao gồm cả… gã.
Khi đó cảm giác của nàng đối với gã chính là,
– gã thật rất giống một người.
Thế nhưng,
Nàng biết,
Trong mắt người nọ, trong ngực người nọ, căn bản không có mình tồn tại.
Có lẽ là bởi vì,
Từ trước khi gặp mình,
Đã có người chiếm trọn trái tim hắn.
Chỉ là,
Có lẽ ngay cả hắn cũng không biết,
Khi đó mê luyến của hắn đối với mình,
Sợ rằng chỉ là, vẫn là, đang đi tìm cái bóng của người kia.
Cho nên nàng cự tuyệt hắn.
Bởi vì nàng biết,
Mặc dù ngực hắn không có nàng,
Thế nhưng,
Cự tuyệt của nàng,
Vẫn sẽ trở thành vết thương nặng nhất trong lòng hắn.
Kiêu ngạo như hắn,
Tự hứa như hắn,
Tất nhiên không thể chịu được cự tuyệt như vậy, tổn thương như vậy.
E rằng,
Sẽ không thể gượng dậy nổi.
Thế nhưng xem tình hình bây giờ,
Không phải như vậy.
Hắn không những không bị thất tình phá huỷ,
Trái lại còn rực rỡ như mặt trời ban trưa.
Con người này,
Thật đúng là một nhân vật.
Nàng nghĩ như thế.
Nhưng đáng tiếc,
Hắn và nàng,
Cuộc đời này sẽ không có bất luận điểm nào chung.
Có lẽ nên nói,
Thật ra,
Hắn và nàng là cùng một loại người.
Nếu như không thể chiếm được thứ tốt nhất,
Thà rằng không cần,
Thà rằng huỷ diệt.
***
Tục truyền rằng,
Long Huyết châu là chí bảo của Ma Ni giáo.
Là một bảo vật độc nhất vô nhị có công hiệu đặc biệt đối với người luyện võ.
“Bác Cổ Chí” có viết: “Nếu đem châu này ngậm vào miệng, dung nạp hơi thở, dùng pháp thuật tu hành hỗ trợ, lập tức có thể nhìn thấy thiên đạo; nếu gặp máu, độc của nó lại có thể giết sạch ba đạo Thần Quỷ Tiên, có thể nói vạn năm khó cầu.”
Thế nhưng,
Vô Tình không thể tập võ.
Long Huyết châu đối với y mà nói,
Lại có ích lợi gì?
Người tặng hạt châu này cho y,
Lại có mục đích gì?
…
Thần Hầu phủ.
Gia Cát Chính Ngã nhìn viên Long Huyết châu trước mặt,
Nhíu mày,
Nhưng không nói gì.
Vô Tình ngồi đối diện với lão.
Một lát,
Gia Cát đặt câu hỏi:
“Là hắn?”
Vô Tình gật đầu:
“Là hắn.”
“Sao con biết chắc là hắn?”
“Bởi vì con rất hiểu hắn.”
“…Con vẫn không quên được chuyện năm xưa sao…”
“Nhai Dư… Không thể quên…”
Gia Cát thở dài.
“Năm xưa… Là ta trách lầm con… Cũng là… Nhìn lầm hắn…”
Vô Tình đột nhiên nói:
“Thế thúc đừng tự trách, sở dĩ Nhai Dư không thể quên, là bởi vì không dám quên.”
“Về phần Thiên Trùng…”
Vừa nghe đến tên này,
Sắc mặt Gia Cát buồn bã.
Vô Tình âm thầm thở dài,
Nhưng vẫn nói: “Nỗi khổ tâm của thế thúc đối với hắn, một ngày nào đó nhất định hắn sẽ hiểu.”
Lúc y nói lời này,
Giọng nói nhẹ nhàng,
Ánh mắt trong suốt.
Rất nhẹ,
Nhẹ như lông vũ bay.
Rất trong,
Trong như u mộng.
Đêm thu,
Một già một trẻ,
Một đèn hai chung,
Ngồi yên đối diện,
Nghe ngoài cửa sổ gió lùa qua tán cây,
Cùng nghĩ đến một người.