Vậy thì hiện tại Phương tiểu hầu gia chính là hoàn toàn ngẩn người.
Hắn đang suy nghĩ,
Nghĩ một vấn đề,
– Vô Tình vừa nói cái gì?
Suy nghĩ của hắn nhanh chóng quay ngược lại,
Nhanh như chớp,
Hắn xác nhận mình không hề nghe lầm.
Cho nên,
Hắn chỉ có thể tiếp tục nghe thêm nữa.
“Trước đây, thánh thượng không để ý đến lời khuyên can của thế thúc và chư vị đại nhân, cố ý ký kết ‘Hải Thượng Chi Minh’ với Kim quốc, ước định cùng nhau chinh phạt nước Liêu.”
“Sau đó, Đồng Quán thống lĩnh hai mươi vạn quân tiến về phương Bắc phạt Liêu, tấn công Yến kinh, tự cho là xuất quân bất ngờ, không ngờ lại bị Liêu quân nghênh chiến, bị đánh cho tan tác, lại bị Liêu quân truy kích tới Lô Câu kiều, hai mươi vạn đại quân hầu như bị diệt sạch.”
“Năm ngoái, Kim chủ xuất binh công phá Yến kinh, vừa lúc Yến vương Gia Luật Thuần chết vì bệnh, Liêu quốc trên dưới vô lực chống lại xâm lược, Thiên Tộ Đế vì trận chiến này mà trốn vào trong núi, bởi vậy, Liêu quốc chỉ còn trên danh nghĩa, thực tế đã suy vong.”
Nói đến đây, Vô Tình ngừng lại một chút.
“Tuy rằng Liêu quốc diệt vong là kết cục đã định, nhưng hiện nay dù sao vẫn còn một hơi tàn. Chỉ cần một ngày Thiên Tộ Đế chưa đầu hàng, Liêu quốc xem như một ngày chưa bị diệt. Cho nên, ta muốn thế lực của ‘Hữu Kiều tập đoàn’ an bài tại vùng Yến Vân hãy ra sức đối phó với Kim quốc, ngăn cản Kim quốc diệt Liêu.”
Nói xong, Vô Tình nhìn vẻ mặt thay đổi không ngừng của Phương Ứng Khán.
“Thế nào? Không đồng ý?”
Phương Ứng Khán đau khổ nói: “Nhai Dư cho rằng ta là thần tiên hay sao? Có thể bất chấp núi sông cách trở khống chế Hoàn Nhan A Cốt Đả?”
Mặt Vô Tình sa sầm.
“Triệu Lương Tự đi sứ Kim quốc, Hoàn Nhan A Cốt Đả đột nhiên làm trái quy ước trước đó, kiên trì đem khu vực Yến kinh trả lại cho triều đình chúng ta, nhưng không đồng ý đem Doanh châu, Bình châu, Loan châu đồng thời trả lại.”
“Hoàn Nhan A Cốt Đả còn biện giải rằng ba vùng đó là do Lưu Nhân (cha con Lưu Nhân Cung, Lưu Thủ Quang thuộc nhà Hậu Lương) và Hậu Đường (nhà Hậu Đường 923-936 thời Ngũ đại Thập quốc) cung hiến cho Khiết Đan (nhà Liêu), chứ không phải là do nhà Hậu Tấn cắt nhường.”
“Kim quốc dĩ nhiên là đã mơ ước mười sáu châu Yến Vân từ lâu… Chẳng qua… Thứ lý luận sắc bén mà A Cốt Đả dùng để tiếp đãi Triệu Lương Tự thật ra rất giống phong cách của một người nào đó.”
“Việc đã đến nước này, tiểu hầu gia vẫn còn muốn diễn kịch hay sao?”
Phương Ứng Khán nghe một câu cuối cùng lạnh như băng, không mang theo chút cảm tình cũng không chút phập phồng, cảm giác như lòng bị kim đâm.
– Không ngờ Vô Tình đối với hành động của Hữu Kiều tập đoàn ở phương Bắc rõ như lòng bàn tay.
– dạo gần đây mình quá mức chuyên chú vào thế lực kinh thành, đã không để ý đến phương diện này.
“Bọ ngựa bắt ve, không biết phía sau còn có chim sẻ rình rập.”
Nhìn gương mặt như phủ hàn sương của Vô Tình, Phương Ứng Khán khẽ nghiêng mặt, tỏ vẻ thương cảm nói: “Từ trước tới nay Nhai Dư chưa từng nói với ta nhiều như vậy… Bản hầu thật hy vọng chúng ta lúc này là đang cùng nhau thưởng tuyết đối ẩm, đánh đàn ngâm thơ, chứ không phải bàn luận những thứ sát phong cảnh như thế này…”
Nói đến đây, ngữ khí của hắn chợt thay đổi, trở nên sắc bén,
“Thế nhưng ngươi mới vừa rồi chẳng phải đã nói trên đời này không có người nào là không bị ta phản bội, bán đứng? Ngươi không sợ ta lật lọng? Không sợ ta ‘minh tu sạn đạo, ám độ trần thương’?”
Vô Tình đang nhìn một tầng tuyết mỏng trên cành cây phía xa xa.
“Đương nhiên rất có thể, thế nhưng, lần này ngươi sẽ không như vậy.”
Phương Ứng Khán giật mình.
Hắn rất mong đợi những lời tiếp theo của Vô Tình.
Nhai Dư, trong lòng ta, ngươi khác với những người khác… Chính ngươi… cũng biết phải không?
“Hoãn lại thời gian Kim quốc diệt Liêu, đối với ngươi cũng không phải là hoàn toàn không có lợi. Dù sao đây cũng là vấn đề khiến ngươi lo lắng đã lâu.”
“Lấy tình thế hiện nay xem ra, vây cánh của Sái Kinh trải khắp triều đình và giang hồ, thế lực thâm căn cố đế, khó mà diệt trừ. Vùng đông nam lại thuộc về Khiếu Thiên vương, một khi Liêu quốc diệt vong, thế cục Tống Kim biến động, ngươi liệu có nắm chắc tuyệt đối, có thể đối phó hết thảy hay không?”
Nghe xong lời này Phương Ứng Khán nhất thời thật muốn cất tiếng cười to.
– đến tột cùng là mình đánh giá thấp Vô Tình, hay là Vô Tình đánh giá cao mình?
“Vô Tình công tử quả nhiên là nhân vật tuyệt thế, bản hầu tự cho là tính hết mọi sự, lại bị ngươi nhất nhất nói toạc ra.”
Phương Ứng Khán lạnh lùng nói,
“Cũng được. Bản hầu hứa với ngươi. Dù sao thì Liêu quốc sớm muộn gì cũng bị Kim tiêu diệt, không ngại kéo dài hơn tàn một đoạn thời gian.”
Lúc hắn nói như vậy, sắc mặt bất định, ánh mắt nhưng vẫn khoá chặt trong mắt, trên nét mặt Vô Tình.
“Vô Tình thay con dân Đại Tống đa tạ tiểu hầu gia.”
Sắc mặt y như nước lặng, ánh mắt như gương.
Phương Ứng Khán nhìn vào mắt y thật lâu,
– đều nói Phương Ứng Khán ta mây mưa thất thường, thay đổi thất thường,
– duy nhất chỉ có ngươi…
– ta hứa hẹn rồi, sẽ không đổi ý.
– ngươi rốt cuộc có hiểu hay không? Có biết hay không?
Nhìn một hồi,
Phương Ứng Khán đột nhiên không nói một câu, xoay người liền đi.
Khinh công của hắn rất tốt.
Hồng bào tung bay, trong nháy mắt đã cách xa hơn mười trượng.
Vô Tình thở dài một hơi.
Mắt thấy thân ảnh đỏ rực huyễn lệ kia đã đi xa khỏi tầm nhìn,
Đầu ngón tay trượt xuống,
Huyết ngọc nằm trong lòng bàn tay y.
Chỉ nghe được y thì thầm:
“Ta biết.”
Tình sâu nặng mấy phần, lòng đó đây tự hiểu.