Nhà người đó dường như ở ngoại ô kinh thành.
Ở nơi đó, hắn gặp được một đứa trẻ hầu như cùng tuổi với mình.
Hắn khi đó, còn chưa biết hẳn là nên dùng loại từ ngữ gì để hình dung đối phương.
Mỹ lệ? Khả ái? Hoạt bát? Hay là…
Hắn chỉ cảm thấy dường như đã từng ở nơi nào gặp qua, nhưng mà nhất thời lại nhớ không ra, vô ý thức nắm chặt vạt áo của phụ thân, cho đến khi phụ thân đem tay hắn gỡ ra.
Mà đứa trẻ kia đứng ở trong đình viện nhà mình, dùng một đôi mắt trong suốt không gì sánh được nhìn hắn, thỉnh thoảng lại trộm liếc nhìn vài đoá hoa sen đang nở trong ao.
Ngây thơ rực rỡ.
Năm đó hắn chính là… Bốn tuổi? Hay năm tuổi?
***
Một đêm kia, mẫu thân bởi vì chuẩn bị sinh nhật cho y mà may một bộ áo mới.
Tơ lụa mềm mại trơn mượt, sáng bóng dưới ánh trăng, giống như mộng cảnh mê người, khiến cho một khi đã rơi vào liền không muốn thoát ra.
Y ngủ trong lòng nhũ mẫu, đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.
Nhưng mà giấc mơ đột nhiên bị cắt đứt, bỗng chốc trở thành địa ngục kinh khủng.
Giết chóc cùng biển lửa, nuốt chửng toàn bộ những gì y có, bao gồm phụ thân của y, mẫu thân, cùng với bộ xiêm y vĩnh viễn cũng không thể hoàn thành…
Chỉ trong nháy mắt, máu tanh nhuộm đỏ toàn bộ thế giới.
***
Vô Tình thích thổi tiêu, đồng thời gọi tiêu của mình là “Tiểu Vẫn”.
Bởi vì thổi tiêu, y kết bạn với một nữ tử, Đường Liệt Hương.
Y rất thích nàng, đồng thời cũng thích ăn món mề gà mà nàng nướng.
Đối với Vô Tình, Đường Liệt Hương giống như một tiểu thư tỷ tỷ.
Thiết Thủ từng trêu chọc y vì việc này, kết quả bị Vô Tình trừng mắt.
Có lẽ bởi vì còn nhỏ đã không còn chỗ dựa, y dường như đặc biệt có duyên với những nữ tử lớn tuổi hơn mình.
Vô Tình tự giễu mà nghĩ như vậy.
Mặc dù đã có sự quan tâm ấm áp của thế thúc và các sư đệ, nhưng y vẫn vĩnh viễn không thể dễ dàng tìm được hạnh phúc như người bình thường.
Chí ít, so với đứa trẻ bên người Phương Cự Hiệp năm đó, hạnh phúc hơn chính mình nhiều lắm.
Vô Tình không phải là một người thích hồi ức, bởi vì hồi ức của y luôn luôn là ác mộng kéo dài, dây dưa không dứt, khiến y không muốn, cũng không dám, nghĩ tới hồi ức.
Đứa trẻ năm xưa chăm chú túm lấy vạt áo của phụ thân, hôm nay đã trở thành phượng hoàng bay lượn trên chín tầng mây.
Mà y, lại bị buộc phải mặc vào một kiện áo khoác ‘vô tình’, trong tiếng trầm trồ của người đời, trong tiếng tán thưởng của quần hùng, trong tiếng nghiến răng của gian nịnh, từng bước từng bước tiến vào trong bóng tối băng lãnh vô biên.
Trong vô biên vô tận bóng đêm, trong vô cùng vô bờ lạnh lẽo, y, chống lại số phận.
Y không thể, không được phép, quay đầu lại.
Bởi vì, y vốn đã không có đường lui.
Một con chim nhỏ không chân, phải chăng chỉ có thể, vĩnh viễn, không ngừng, bay tới?