Kim Phong Tế Vũ lâu,
Tôn Thanh Hà đang đứng bên song nhìn xa xa nơi có một mảnh phù vân bay qua,
Phía sau, tiếng nói đột ngột vang lên: “Long cô nương đã được Gia Cát tiên sinh phái người đưa về Lâm An, ngươi còn lo lắng cái gì?”
Không hề suy nghĩ, Tôn Thanh Hà vô ý thức trả lời: “Ta không phải lo lắng chuyện này…”
Thích Thiếu Thương giống như bỗng nhiên bừng tỉnh: “Thì ra, ngươi là đang nhớ nhung ‘hắn’?”
Ngữ khí có chút nghiền ngẫm.
Tôn Thanh Hà xoay người lại, nhướng một bên mày dài,
“Thì sao? Ta nhớ thương ai liên quan gì tới ngươi?”
Cười như không cười,
Thích Thiếu Thương phất phất tay, đồng thời cho gã một vẻ mặt: “Ngươi không cần giải thích, ta rất hiểu”.
Lần này,
Lông mày Tôn Thanh Hà hầu như nhíu lại,
Gã đang định trả lời lại một cách mỉa mai,
Lại nghe Thích Thiếu Thương đột nhiên nói: “Lần trước bị ngươi chém hư cánh tay giả, làm hại ta mấy ngày nay chỉ có thể làm đại hiệp một tay.”
Hắn vỗ ống tay áo bên kia, ngơ ngẩn xuất thần,
Tôn Thanh Hà thấy thế, có hứng thú nói: “Ta nghe nói, Vô Tình đã quay về kinh rồi.”
Thích Thiếu Thương vô cùng ngạc nhiên: “Ngươi nghe ai nói?”
“Kim Phong Tế Vũ lâu các ngươi từ trên xuống dưới đều là tinh anh… Vô Tình đã quay về kinh bảy ngày, lẽ nào Thích đại lâu chủ thật sự không biết?”
“Kỳ quái? Sao ngươi lại biết trước ta? Sao Dương tổng quản không nói với ta chuyện này?”
Lời còn chưa dứt,
Dương Vô Tà đã xuất hiện ở cửa, trên tay còn cầm một cái hộp.
“Lâu chủ đang nói ta?”
Thích Thiếu Thương nói: “Dương tiên sinh tới thật đúng lúc, vì sao ngay cả Tôn huynh cũng biết Thành đại bộ đầu đã quay về kinh chỉ có ta là không biết gì hết?”
Dương Vô Tà hỏi ngược lại: “A? Vậy sao? Nhưng mà hiện tại chẳng phải lâu chủ đã biết?”
Y không nhanh không chậm nói tiếp: “Nếu lâu chủ sớm biết tin tức này, nhất định sẽ bỏ bê sự vụ trong lâu, mượn cớ đến Thần Hầu phủ, lần nào đi cũng hơn nửa ngày, tam thôi tứ thỉnh cũng không về, đã như vậy, chẳng thà không biết tốt hơn.”
Thích Thiếu Thương nghe xong, lập tức cứng họng: “Ngươi không sợ hiện tại ta sẽ lập tức đi?”
Tôn Thanh Hà liếc nhìn Dương Vô Tà, giống như cũng đang đợi nghe xem y trả lời ra sao.
Ngoài dự đoán của mọi người, Dương Vô Tà lộ ra một vẻ mặt giảo hoạt rất hiếm thấy,
“Lâu chủ có đi lúc này, e rằng cũng không thể gặp được Vô Tình công tử… Sáng nay Thần Hầu phủ đã phái người tới tặng lâu chủ một phần hậu lễ.”
Y vừa nói, vừa mở nắp hộp đang cầm trong tay,
Trong hộp, là một cánh tay gỗ tinh xảo khéo léo, được chế tạo rất tỉ mỉ, trông sống động như thật,
Nếu như không cẩn thận quan sát kỹ, hầu như không nhận ra là thật hay giả.
Thế cho nên, hai người trong phòng vừa nhìn thấy nó, đều ngây ngẩn cả người.
***
Đường Thảm quả thật không hổ danh là đệ nhất cao thủ của Đường môn.
Đường môn cũng không hổ là truyền kỳ trong chốn giang hồ, trải qua trăm năm không ngã, trải qua gió mưa không đổi.
Đáng tiếc,
Bọn họ lại gặp phải Vô Tình,
– “Minh khí vương” Vô Tình.
Vô Tình đương nhiên không phải là thần,
Y chỉ là một thanh niên tàn nhược lại hoàn toàn không có nội lực,
Cho dù tránh được vô số ám khí, phá giải vô số cơ quan trùng điệp, nhưng mà Vô Tình không muốn thừa nhận cũng không được: cuối cùng y vẫn rơi vào một cái bẫy.
Một cái bẫy rất vi diệu,
Trên đời này có rất nhiều chuyện đều rất vi diệu,
Ví dụ như đương gia tân nhiệm của Đường môn là “Đường lão nãi nãi” có một nữ nhi vừa ra đời…
Lại ví dụ như Vô Tình vô luận như thế nào cũng không ngờ được, mình vì một chút tình cũ xông vào Đường môn, lại vì tình nghiệt dây dưa mà thiết hạ cơ quan, nhưng mà trong lúc vô tâm, vô ý đó, lại vây khốn một vị đại hiệp đỉnh thiên lập địa hơn mười năm ròng!
Đương nhiên,
Đó là chuyện sau này.
…
Không ai biết Vô Tình làm cách nào thoát ra được.
Cũng như không ai biết trận đánh Đường môn đó rốt cuộc kết quả như thế nào.
Thậm chí không ai biết, Đường môn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là từ nay về sau, giang hồ lưu truyền một truyền thuyết ‘lấy một người, địch một môn’.
Người đời đều biết,
Đường môn cơ quan trùng trùng, ám khí vô kể, dụng độc tinh thâm,
Nhưng vẫn không ngăn được, không vây được vị công tử trẻ tuổi này.
Như vậy, cơ quan trong kinh thành thì sao?
…
Quay về kinh, Vô Tình dĩ nhiên là tâm tình rất tốt,
Giống như, y chẳng qua chỉ đi du lãm một chuyến, viếng thăm phong cảnh tú lệ của Thục Trung.
Y thậm chí còn có thời gian làm lại một cánh tay giả khác cho bằng hữu.
Đối với việc này,
Đại Thạch Công có chút lo lắng nhìn Gia Cát tiên sinh,
Gia Cát tiên sinh chỉ vuốt râu mỉm cười,
– từ nay về sau,
– e rằng trên đời này sẽ không còn gì có thể vây khốn được Vô Tình nữa.