Lúc Vô Tình tỉnh lại, điều đầu tiên đập vào mắt y là Phương Ứng Khán đang dựa vào đầu giường.
Hai hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, hắn nhắm mắt, dường như đang ngủ, nhưng vẫn còn nắm chặt tay Vô Tình.
Vô Tình có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn.
Nhẹ nhàng rút tay ra, Phương Ứng Khán lập tức tỉnh dậy.
Khẽ dụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, Phương Ứng Khán hơi xấu hổ cười cười.
Cố nén chua xót trong lòng, Vô Tình ngẩng lên nhìn hắn.
“Sao ngươi còn chưa đi?”
“Ta không muốn đi.”
“Không muốn đi thì lăn!”
“Lâu này rất cao… Nhai Dư không sợ ta ngã chết sao?”
“…”
Đối mặt với một kẻ vô lại như vậy, Vô Tình thật không biết phải nói gì.
Y dùng hành động thay thế ngôn ngữ.
Một thanh phi đao màu bạc để lên cổ Phương Ứng Khán,
Lưỡi đao truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Phương Ứng Khán nhắm mắt,
“Có thể chết trong tay Nhai Dư, là may mắn suốt đời của ta, ngươi ra tay đi.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn bình thản nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vô Tình tức giận đến choáng váng, bàn tay cầm dao có chút run rẩy, cổ Phương Ứng Khán liền xuất hiện một vết máu.
Đột nhiên bị dao cắt, hắn cư nhiên cũng không rên một tiếng.
Máu tươi chậm rãi chảy qua lưỡi đao,
Mà Phương Ứng Khán thản nhiên cười hỏi: “Nếu như ta thực sự chết… Nhai Dư có đau lòng chút nào không?”
…
Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vô Tình có ánh sáng chợt loét,
Trong nháy mắt,
Một chút ấm áp đã từ lâu vắng bóng chợt lướt qua đáy lòng Vô Tình.
Y thở dài, rốt cuộc buông tay, lạnh nhạt nói: “Người muốn chết là ta… Ta chỉ muốn yên tĩnh một mình… Ngươi đừng đến làm phiền nữa.”
Phương Ứng Khán thận trọng nhìn gương mặt hao gầy tiều tuỵ của y.
Một lát,
Nhỏ giọng thì thầm: “Ngươi sẽ không chết…”
Vô Tình tựa vào đầu giường, hờ hững: “Thành mỗ bệnh tình nguy kịch, không ai có thể cứu được… Tiểu hầu gia cũng đừng phí tâm nữa.”
– vẻ mặt bình thản ung dung, phảng phất như đang đàm luận chuyện sống chết của người khác.
Phương Ứng Khán cảm thấy lòng đau xót,
– người này vẫn luôn luôn quật cường như vậy.
Mình sớm nên biết,
Với tính tình của Vô Tình, sau khi đã trải qua nhiều chuyện trước đây… vạn vạn sẽ không quay đầu lại, vạn vạn không có khả năng trở lại lúc đầu….
Mặc dù có thể trong lòng y không muốn… Nhưng vẫn sẽ ép buộc mình phải đạm mạc vô tình…
– kỳ thực, cho tới nay…
– kẻ thật sự vô tình… là mình.
Phương Ứng Khán nghĩ như vậy,
Nhưng hôm nay,
Hắn đã lún sâu vào,
Lòng này đã bất do kỷ.
***
“Phương Ứng Khán mỗi ngày đều đến Thần Hầu phủ?”
Nghe Tôn Ngư nói vậy,
Thích Thiếu Thương vốn đang uống một miệng trà nhất thời đều phun trở ra.
“Thiết Thủ bọn họ cư nhiên không có phản ứng gì? Vậy là sao? Còn Vô Tình thì sao? Vô Tình…”
Vừa nghĩ đến người nọ đã không còn nhiều thời gian, lời nói của hắn bỏ dở, nhất thời nói không ra.
Cả căn phòng chỉ còn trầm mặc.
Trong lúc nhất thời,
Tâm tư của mọi người đều hướng về vị chủ nhân thanh lãnh tuấn dật, phong hoa tuyệt đại của Tiểu lâu Thần Hầu phủ.
– một người ưu quốc ưu dân như vậy…
– tâm tư cẩn mật như vậy…
– kinh tài tuyệt diễm như vậy…
– rốt cuộc cũng trốn không thoát tạo hoá trớ trêu….
Lẽ nào thực sự đúng như câu nói kia “Từ xưa hồng nhan như danh tướng, chẳng hẹn nhân gian đến bạc đầu”?