Chỉ còn một ngọn đèn đang cháy,
Ánh sáng chập chờn, khiến cái bóng người ngồi trong phòng bị kéo ra thật dài, chiếu lên vách tường, tịch mịch cô đơn không sao tả xiết.
Phong Vũ lâu chủ oai phong một cõi, lúc này đây lại cầm trong tay một cây quạt đàn hương nho nhỏ,
Đây chính là vật mà ban ngày Lôi Thuần ước để gặp riêng hắn, Dương Vô Tà chính tay đưa cho hắn.
Người ngoài nhìn vào,
Đây chỉ là một cây quạt đàn hương rất phổ thông.
Mặt trước viết bốn chữ ‘anh hùng mỹ nhân’, mặt sau viết ‘thiên hoa loạn truỵ’, mỗi một nét chữ đều là hào khí bức người, mỗi nét chữ đều là xinh đẹp nhu lệ.
Nhưng mà,
Lúc Dương Vô Tà đem cây quạt giao tới tay hắn, chỉ có Thích Thiếu Thương nghe được tiếng sụp đổ từ đáy lòng mình vọng lại.
Tiếng đổ nát đến từ nỗi hoảng hốt và chấn kinh trong lòng hắn.
Chấn kinh chính là,
– người kia cư nhiên vẫn còn sống!
Hoảng hốt chính là,
– mình cư nhiên sẽ vì chuyện này mà kích động như vậy!
Vốn tưởng rằng, đã hoàn toàn quên mất dĩ vãng trước kia…
Vốn tưởng rằng, hình bóng của y trong ký ức đã sớm xoá nhoà…
Ai biết đâu, tâm tình lúc này, vẫn cứ phức tạp nan giải như vậy.
Mà quan trọng hơn là,
Lẽ nào bí mật đã bị hắn chôn rất sâu, tuyệt đối không nói ra, lại có người ngoài vừa nhìn đã hiểu ngay sao?
Lại có thể dễ dàng bị người ta lợi dụng đem ra để áp chế chính mình như vậy sao?
…
Nếu đã thân trong giang hồ, chỉ có thể thân bất do kỷ,
Có rất nhiều sự việc, nhất định phải làm,
Có rất nhiều sự việc, nhất định phải quên đi.
Thế nhưng,
Thực sự có thể quên được hay sao?
…
Giang hồ, vĩnh viễn là không thể yên tĩnh,
Vĩnh viễn là hay thay đổi,
Hơn nữa, vĩnh viễn là mang theo huyết vũ tinh phong…
Chí ít,
Một khắc nhìn thấy cây quạt kia,
Thích Thiếu Thương dường như thực sự nghe được mùi máu tanh.
– đó là máu của huynh đệ hắn,
– đó là máu đã vì hắn mà chảy.
…
Thật ra,
Thích Thiếu Thương cũng biết,
Mình không phải là một kẻ giỏi lừa mình dối người.
Có rất nhiều chuyện của năm xưa, hắn đều nhớ rất kỹ, rất rõ ràng,
Bởi vì,
Đó là tình cảm khắc cốt ghi tâm,
Bất kể là ái,
Hay là hận.
Hắn vẫn nhớ khoảng không mênh mông của dòng sông Dịch Thuỷ Hàn.
Nhớ Liên Vân trại,
Nhớ những huynh đệ, bằng hữu đã chết đi,
Càng nhớ đêm Trung thu năm đó,
– đêm đó toàn bộ huynh đệ Liên Vân trại uống máu ăn thề,
Cùng với,
Lời thề son sắt của người kia,
– Trung thu trăng tròn, uống máu ăn thề, sinh tử đồng tâm, cộng độ nguy nan, nếu có giả dối, máu rửa cửa trại…
Thật đáng hận!
Vì vậy,
Hồi ức lại bị bỏ qua một đoạn,
… Đó là một buổi chiều trăng non, bóng cây la đà,
Người nọ dựa vào một gốc anh đào,
Vẫn mỉm cười như cũ…
Đồng thời,
Giọng nói có chút lạnh lùng, rồi lại mang theo chút cám dỗ của y vang lên bên tai,
– “nếu như không có đại ca, thực sự là sống không bằng chết, ngày cũng không biết sẽ trôi qua như thế nào.”
Thật nực cười.
…
Hắn càng nhớ rõ,
Một đêm cuối cùng kia,
Đối mặt với kẻ khiến mình phải lưu vong thiên lý, trải qua hơn mười trận chiến, bằng hữu bị hại, bản thân chạy trốn, gia tán nghiệp huỷ,
Dưới ánh trăng mình chậm rãi rút ra trường kiếm,
Lưỡi kiếm phát ra một tiếng vang trong trẻo,
Lúc đó mình đã nói gì?
– chúng ta vừa lúc có thể quyết tử một trận, tính toán một lần?
Nghĩ tới đây,
Thích Thiếu Thương cười khổ,
Tính toán?
Ai có thể tính cho rõ ràng?
…
Cây quạt ở trong tay Thích Thiếu Thương nhiều lần khép mở, cũng không biết đã qua bao lâu,
– ngày mốt, giờ Thân, đỉnh Xuyên Sơn, Minh Nguyệt lâu, Thập Bát Nãi Nương miếu.
Ngày mốt? Ngày mốt chẳng phải là Trung thu sao?
Trung thu,
Ngày này đối với hắn mà nói, chính là một hồi sinh ly tử biệt xé ruột xé gan.
Lúc này,
Điều duy nhất quanh quẩn trong đầu hắn, chỉ là một câu nói,
– ngày mai ngươi có còn hận ta như cũ, yêu ta như cũ?