Ở chỗ này, ban ngày vắng vẻ đìu hiu, nhìn không ra bất cứ thứ gì,
Nhưng mà một khi hoàng hôn buông xuống, nơi này lại trở nên rực rỡ nhộn nhịp, bóng hồng như mây, điểm trang lộng lẫy, ca vũ thái bình, vô cùng xa hoa.
Ngày hôm nay,
Kim Ngọc Mãn đường ở ngõ Tiểu Điềm Thuỷ lại có một vị khách không mời mà đến.
– nực cười!
– rõ ràng là thanh lâu sở quán, rõ ràng là mở cửa buôn bán, còn nói cái gì mời với không mời?
Nhưng mà nói y là khách không mời mà đến, thực ra cũng không phải ý này.
Mà chỉ là vì vị khách này rất đặc biệt.
…
Những loại khách làng chơi này nọ, Kim mụ mụ đã thấy nhiều lắm.
Nàng sống hơn bốn mươi năm, ở trong kinh thành cũng gần hai mươi năm.
– Kim Minh Diễm treo bảng hiệu hành nghề cũng được hai mươi năm.
– dạng quan to quyền quý, ăn chơi trác táng gì nàng chưa thấy qua?
– nhưng còn chưa thấy qua cái dạng này!
Cho nên,
Ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy thiếu niên kia, nàng đã biết y cũng không phải khách làng chơi.
– ít nhất, ngày hôm nay không phải.
Nàng thờ ơ lạnh nhạt,
Nhìn thiếu niên kia từ lúc vào cửa đến lúc rời đi,
Vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Một nam tử tuấn tú như vậy, hầu như có thể nói là đời này hiếm thấy… Không đúng, hình như có hơi quen mặt…
Nhưng người này rốt cuộc là từ đâu ra?
– ngông cuồng cao ngạo cũng không phải hiếm lạ,
– ung dung bình thản nàng cũng đã gặp qua.
Chỉ là thiếu niên này ngạo mạn mà lại mang theo vài phần ưu sầu…
Vì vậy bề ngoài thản nhiên lại có thêm một chút tịch mịch…
Vào cửa không gọi cô nương cũng không chọn khúc đàn, khiến người ta đoán không ra rốt cuộc y đến đây làm gì?
…
Thiếu niên áo trắng ngồi trong kỹ viện đợi nửa ngày,
Kim mụ mụ cũng sẽ quan sát y nửa ngày.
Đương nhiên,
Đó là lúc những người xung quanh không để ý.
***
“Mộng Ký Giang Nam? Đệ nói đó là tên của loại hương này?”
“Đúng vậy.”
Truy Mệnh gật đầu,
“Loại hương này vốn được sản xuất ở Hàng Châu, năm Tuyên Hoà thứ nhất từng là cống phẩm tiến ngự. Trong hoàng cung tuy cũng từng dùng vài năm, nhưng lượng dùng rất ít, số lượng dự trữ cũng không nhiều…”
Vô Tình nhìn Truy Mệnh, ý bảo y nói xong.
“Trong cung tuy rằng không hay dùng, thế nhưng theo như đệ điều tra được, trong kinh thành có một chỗ dùng rất nhiều, số lượng rất lớn.”
Đôi mày thanh tú của Vô Tình nhíu lại.
“Kim Ngọc Mãn đường?”
Truy Mệnh ngẩn người,
– đại sư huynh từ lâu không ra khỏi cửa, sao lại nắm rõ tin tức như vậy?
Vô Tình cầm chén thuốc, cảm nhận được thuốc trong chén đang nguội dần.
– y không thích uống thuốc.
– thế nhưng gần đây, số lần y uống thuốc càng ngày càng nhiều, số lượng thuốc càng ngày càng tăng.
– thật là phiền phức.
Lúc y nghĩ như vậy,
Tam sư đệ Truy Mệnh vẫn đang quan sát y từ đối diện, suy nghĩ, sầu lo.
Vô Tình biết Truy Mệnh sầu lo điều gì,
Cho nên,
Y cảm thấy khổ sở,
– anh hùng bại vì tình nghĩa,
– nam tử hán dù có kiên cường thế nào, cũng sẽ có mặt yếu đuối.
Mũi Truy Mệnh hơi cay cay,
Y cố gắng che giấu bằng cách nói một câu: “Có cần phái người đến Kim Ngọc Mãn đường điều tra không?”
Vô Tình buông mi mắt, chậm rãi nói: “Không cần… Chỉ phải làm phiền tam sư đệ phái người đến Phong Vũ lâu thỉnh Thích lâu chủ đến đây một chuyến.”
Truy Mệnh kinh ngạc: “Thích Thiếu Thương? Chẳng lẽ việc này thực sự có liên quan tới hắn?”
Lúc nói những lời này, y rõ ràng cảm giác được Vô Tình khẽ cười thầm.
Quả nhiên,
Vô Tình cười nói: “Có quan hệ hay không, đệ cứ mời hắn tới đây sẽ biết.”
Nói xong,
Ý cười bên môi y dần dần đọng lại, kết thành một đoá hoa cô độc băng lãnh,
“Ta thật hy vọng không liên quan gì tới hắn.”