Lẳng lặng nhìn,
Người của y cũng như tấm áo trắng y đang mặc, đều tinh thuần như tuyết.
Bên kia đường,
Phương Ứng Khán áo trắng đứng thẳng, tay áo nhẹ nhàng tung bay trong gió đêm, phong lưu vô hạn, rất giống thần tiên.
Hắn vừa giết người,
Một người có thể coi là thuộc hạ của hắn,
Thế nhưng hắn vẫn rất thong dong tự tại, cười nói thản nhiên,
“Nhai Dư, rốt cuộc ngươi cũng tới.”
Trong bóng đêm,
Ánh mắt của Vô Tình rất tĩnh, rất yên, cũng rất định.
“Truy bắt tội phạm là chức trách của Vô Tình, nếu tiểu hầu gia có thể ở trước mặt Vô Tình ra tay giết người, hẳn là đã sớm có chuẩn bị.”
Phương Ứng Khán nhướng mày, vẻ mặt vô tội,
“Bản hầu nhờ long ân của thánh thượng, tối nay việc trong phủ đã xong, cố ý ra ngoài hóng mát. Thấy Nhai Dư phá án vướng tay chân, nên mới ra tay tương trợ… Không ngờ lại bị hiểu lầm…”
Hắn lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ, tinh thuần như xử nữ, có chút oan uổng nói: “Thật đúng là làm người tốt không dễ chút nào.”
Vô Tình nở nụ cười.
Nụ cười của y xa cách lạnh lùng, lại mang theo vẻ thản nhiên chế nhạo.
Bởi vì lúc này sắc mặt của y vô cùng tái nhợt, cho nên ngay cả nụ cười nhạo của y cũng nhợt nhạt thiếu sinh khí.
Ánh đèn trên đầu đường vẫn chưa cháy hết, nhẹ nhàng rơi trên áo y,
Mang theo hàn ý bất tận, giống như sương sớm đầu đông.
“Kho báu vốn cất giấu trong Kim Ngọc Mãn đường đã được vận chuyển đi… Tiểu hầu gia đương nhiên có thể yên tâm giết Nhan Tiếu Hoa… Chẳng qua, với tính tình vô tín vô nghĩa của các hạ, cho dù có được toàn bộ của cải trong thiên hạ, e rằng cũng khó có được lòng thiên hạ!”
…
Đêm đã khuya,
Phương Ứng Khán ngửa đầu nhìn trăng, lại quay nhìn Vô Tình đang ngồi yên tĩnh,
– sắc mặt của y trắng như vậy, e rằng bệnh tình đã rất nặng, đúng như lời đồn?
– vậy mà mỗi chữ mỗi câu y nói ra, lại vẫn quật cường như vậy, vô tình như vậy.
Hắn nhìn y, tâm tình phức tạp,
Trong một khoảnh khắc, hầu như ngẩn ngơ.
Trong một khoảnh khắc, Phương Ứng Khán rất muốn tiến lên ôm lấy con người cô tịch mỏi mệt kia.
Vô Tình cũng đang nhìn hắn,
Hai mắt nhìn nhau.
Một lát,
Phương Ứng Khán rốt cuộc buồn bã nói: “Xem ra, chúng ta cuối cùng cũng phải thực sự cáo biệt.”
Ngữ khí rất ôn nhu, giống như tràn đầy thương tiếc và không nỡ.
Vô Tình không nói,
Ánh mắt trong trẻo, khuôn mặt thanh tú.
Lạnh lùng mà bình thản.
Nhưng mà,
Lòng của y, phải chăng cũng lạnh lùng như vậy? Bình thản như vậy?
– chúng ta vốn là hai kẻ không chung đường,
– kiếp này đã định, chỉ có thể xa xa tương vọng.
– thứ mà ngươi muốn có… Lại là thứ ta muốn bảo vệ… Thân giữa hồng trần… Từ lâu đã là thân bất do kỷ.
Thấy Vô Tình không có động tĩnh,
Phương Ứng Khán lại nhẹ giọng nói: “Nghe nói gần đây Nhai Dư bệnh nặng… Bản hầu có tính là giậu đổ bìm leo không?”
Hắn giống như đang nói với Vô Tình, lại như đang tự nói với mình.
Trong lúc nói, hắn nhẹ nhàng xuất chỉ,
– chỉ pháp ôn nhu,
– chỉ lực như gió.
Một chỉ này,
Giống như xuyên quan nghìn vạn thâm tình và thâm oán, từ xa xa ập về phía Vô Tình.
Một khắc đó,
Trong mắt Phương Ứng Khán đột nhiên hiện lên vẻ thê lương,
Một chỉ này, Vô Tình có thể tránh được hay không?
***
Mắt thấy Phương Ứng Khán đã xuất chỉ,
Thân hình Vô Tình đột nhiên nhẹ nhàng bay lên.
Áo trắng phần phật tung bay trong gió.
Mắt mi khi đó, đều là sát khí lãnh liệt sắc bén.
Tay phải y giương lên, hơn mười mũi nhọn bay ra, nghênh đón một chỉ kia.
Mũi nhọn giữa không trung gặp phải chỉ phong, lại bị đánh văng ra,
Mà chỉ lực trên đường bay tới, từ một chỉ phân thành nhiều chỉ,
Góc độ bất đồng, nhất tề ập về phía Vô Tình.
Cả người Vô Tình đang ở giữa không trung, tư thế không thể dùng sức, mắt thấy sắp bị một chỉ kia bắn trúng.
Vô Tình bỗng nhiên cúi đầu,
Một tia sáng từ phía sau y bắn ra,
– nhanh đến mức không thể nghĩ bàn.
Tia sáng bay sát qua chỉ lực.
Trong chớp mắt,
Tất cả biến mất.
…
Mắt thấy Vô Tình hoàn toàn triệt tiêu “Huyết Hà Thần Chỉ” của mình,
Vẻ mặt của Phương Ứng Khán vẫn rất tao nhã bình thản.
– đúng như dự liệu.
– cho dù là bệnh nặng chưa khỏi, trọng thương chưa lành, nhưng Vô Tình dù sao cũng là Vô Tình, sao có thể dễ dàng bị giết như vậy?
– mà mình… lại nhất định phải giết y.
– không biết lúc này, trong lòng y… có đang hận mình tuyệt tình hay không?
– sẽ không, nhất định sẽ không!
– cho tới bây giờ y chỉ biết vì giang sơn xã tắc, vì lê dân bá tánh mà chấp nhất ái hận… Nếu có thể nghĩ cho bản thân nửa phần… Như vậy đã không còn là Vô Tình nữa…