“Diệt Hồn Kiếm!”
Bởi vì người cầm kiếm đứng giữa đại sảnh, cho nên tự nhiên đối diện với Vô Tình.
Hai người đối mặt, đều giật mình,
– thế gian cư nhiên sẽ có một người giống mình như vậy?
…
“Phương Tà Chân?”
Vô Tình giãn mặt, mỉm cười.
Con người y rõ ràng là lạnh lùng.
Nhưng mà, nhìn nụ cười của y, trong lòng Phương Tà Chân lại cảm thấy có chút ấm áp.
“Ngươi là Vô Tình… Ta từng nghe Truy Mệnh nói về ngươi.”
Y nghiêng người ngoái đầu liếc Nhan Tiếu Hoa,
“Vì sao muốn bắt nàng?”
“Ta đang phá án.”
Phương Tà Chân thu kiếm, chậm rãi xoay người lại,
“Nàng có lẽ là người ta muốn tìm.”
Y cởi xuống chiếc khăn lụa màu lam cột trên cổ tay trái, một chiếc vòng ngọc lục bảo tinh xảo hiện ra.
…
Trong vòng một đêm,
Trong một khoảnh khắc,
Nàng cùng lúc gặp được Diệt Hồn kiếm và chiếc vòng ngọc lục bảo.
Thoáng như một giấc mộng,
Tâm tư trong nháy mắt quay về Giang Nam hơn hai mươi năm trước.
***
Trong đời người,
Nhất là trong cuộc đời của một nữ nhân,
Rốt cuộc có bao nhiêu giấc mộng để nhớ về?
…
Thuở thiếu thời, nàng cam tâm tình nguyện từ bỏ thân phận thánh nữ Ma Ni giáo để gả cho người mà nàng ái mộ,
Trượng phu của nàng, ở trong giáo là Quang Minh sứ giả dưới một người trên vạn người,
– Liệt Trường Hận.
Liệt Trường Hận anh tuấn, chỉ là tài năng quá lộ,
Mà hắn xử sự, càng thêm bảy phần cuồng ngạo không kiêng kỵ,
Bất luận nữ tử nào chỉ cần được hắn liếc nhìn, đều khó tránh trong lòng kinh hô một tiếng.
– trong mắt Nhan Tiếu Hoa và đa số mọi người, tất cả những điều này, đều là lẽ đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa.
– để gả cho Liệt Trường Hận, hy sinh tất cả đều đáng giá.
– hôn lễ của bọn họ, đã làm tan vỡ mộng đẹp của trăm nghìn thiếu niên trên giang hồ, cũng làm thương tâm vô số thiếu nữ trong võ lâm…
Một năm sau, bọn họ có con.
Tất cả đều rất hạnh phúc, rất viên mãn.
Nàng nghĩ như vậy,
– nếu như không phải một ngày nào đó,
– nếu như không có một ngày nào đó,
– nếu như tất cả có thể quay lại từ đầu…
Nhưng mà,
Không có nếu như.
Số phận, trong đêm hoa đào năm ấy, đã được định trước rồi.
…
Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên kia, nàng cúi đầu, tự đáy lòng khẽ thở dài.
– thiếu niên kia trong lúc lơ đãng toát ra phong tình, lại lộ ra mị hoặc điên đảo chúng sinh.
Y vẫn rất yên tĩnh,
– yên tĩnh như một đoá hoa cô độc nở giữa màn đêm.
Nhưng y cũng rất kiêu ngạo,
– kiêu ngạo như một đợt pháo hoa rực rỡ trong đêm khuya.
An tĩnh mà kiêu ngạo,
Giữa lúc bất tri bất giác, khuynh tẫn nhân gian,
– tất cả mọi người đều đồng loạt phát ra một tiếng tán thán kinh diễm.
Từ nay về sau,
Ma Ni giáo lại có thêm một vị Quang Minh sứ giả,
– Cố Tích Triều.
…
Nhan Tiếu Hoa nhìn ra được,
Trượng phu của mình rất thưởng thức thiếu niên mới vừa đôi mươi này,
Mà Cố Tích Triều bội phục Liệt Trường Hận đã tới mức gần như sùng bái.
– Nhan Tiếu Hoa lúc này, đã mang thai đứa con thứ hai của nàng và Liệt Trường Hận.
– đối mặt với Cố Tích Triều, nàng cảm thấy y tựa như một giấc mộng từ kiếp trước của mình.
– nàng cảm thấy mình là một nữ nhân dâm đãng.
Nhưng mà,
Khi nàng nhìn thấy, trên Tuý Linh đài, trượng phu của mình cường thế ôm vai y…
Mà y, ban đầu khước từ nhưng sau lại trở thành nghênh đón…
Tâm trạng bi cuồng mãnh liệt đã thay thế toàn bộ tự ti và tự oán…
***
“Ngươi là đệ tử của Liệt Trường Hận?… Phương… Tà Chân?”
Phương Tà Chân gật đầu,
“A Tịch nói, vòng tay này là thứ duy nhất phụ mẫu để lại cho nàng.”
“A Tịch…”
Khoảnh khắc đầu ngón tay run rẩy của Nhan Tiếu Hoa sắp chạm vào chiếc vòng ngọc lục bảo,
Nét mặt của nàng đột nhiên cứng đờ.
Một chỉ phong đã lẳng lặng không tiếng động bắn trúng nàng từ phía sau,
– không hề báo trước,
– xuyên thủng qua lưng.