Không có đồ đạc gì để dọn, Lăng Thịnh Duệ cái gì cũng không đem theo, những vật dùng hàng ngày đều là cái bệnh viện tư nhân cao cấp chi phí vô cùng tốn kém này cung cấp cho, cho nên Lăng Thịnh Duệ chỉ đơn giản thay quần áo xong liền có thể xuất viện.
“Anh rốt cuộc cũng khỏe rồi, tôi mỗi ngày đều ngửi phải mùi thuốc khử trùng nhiều đến nỗi sắp buồn nôn rồi đây.” Bước song song với Lăng Thịnh Duệ, Phương Vân Dật mỉm cười nói với hắn.
“Ha ha, phải vậy không?” Lăng Thịnh Duệ nhẹ cười, bất động thanh sắc kéo ra một khoảng cách nhất định với cậu ta.
Từ lúc Lăng Thịnh Duệ vào viện, thái độ của Phương Vân Dật đối với hắn thay đổi 180 độ, ôn nhu muốn chết luôn, đã vậy còn thường xuyên làm nũng với hắn.
Tuy rằng mỹ thiếu niên lúc làm nũng rất đáng yêu, nhưng lần nào cũng đều khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Đối với hắn mà nói, Phương Vân Dật hiện giờ giống như một con tiểu ác lang đang thu liễm móng vuốt của mình, tuy rằng bây giờ cậu ta ôn thuận như một chú cún, nhưng Lăng Thịnh Duệ lo lắng con tiểu ác lang này không biết khi nào sẽ vươn ra các móng vuốt sắc bén của nó lần nữa, nhân lúc Lăng Thịnh Duệ không chú ý mà cào cấu, tạo ra vô số vết sẹo cho hắn.
Lăng Thịnh Duệ bị cậu ta dọa sợ chết khiếp.
“Hết bệnh rồi thì quay về làm cơm, dạo gần đây tôi bỗng nhiên rất muốn ăn món cá luộc anh làm.” Phương Nhược Thần đứng bên cạnh Phương Vân Dật cũng rất hiếm khi nở nụ cười nhàn nhạt như thế này.
Hóa ra cái tên nam nhân như cái núi băng này cũng biết cười a, Lăng Thịnh Duệ nhất thời cảm thấy thập phần hứng thú, tâm tình đang buồn bực cũng thư giãn đi không ít.
“Ha ha, được được, tôi về nhà nấu cho hai cậu ăn.”
“Tốt quá rồi.” Phương Vân Dật nhảy lên vui sướng.
“Ừ.” Ý cười trên môi Phương Nhược Thần càng thêm sâu sắc, ánh mắt nhìn lấy Lăng Thịnh Duệ cũng trở nên phức tạp hơn.
Phòng bệnh của Lăng Thịnh Duệ là ở lầu chín, cũng là tầng lầu cao nhất của bệnh viện, ba người đi đến trước cửa thang máy, mà lúc này ký hiệu màu đỏ ở phía trên thang máy đang dừng lại ở lầu một.
Nhìn con số đang dần tăng lên, Lăng Thịnh Duệ có đôi chút thất thần.
Hắn đột nhiên nhớ tới lời ttv đã nói.
Người nọ có thực sự trở về không? Có thực sự sẽ đưa mình đi hay không? Nhưng, vì sao mình lại muốn đi cùng cậu ta chứ?
Lăng Thịnh Duệ cười khổ, con người này thật sự quá mức độc đoán tự cao, đều không hỏi ý kiến của người khác liền tự cho phép mình quyết định thay người khác…
Giữa lúc Lăng Thịnh Duệ đang kinh ngạc mà phát ngốc, sau lưng bất chợt bị vỗ một cái.
Lăng Thịnh Duệ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, khó hiểu nhìn về phía Phương Vân Dật: “Làm sao vậy?”
“Ngây ngốc cái gì? Thang máy tới rồi.” Phương Vân Dật có chút buồn cười nhìn hắn.
“Oh, lúc nãy đang suy nghĩ vài chuyện.” Lăng Thịnh Duệ đáp.
Phương Vân Dật cực kì không biết nói gì hơn mà chỉ hướng lên trời đảo mắt một cái.
Cửa thang máy mở ra trong phút chốc, Lăng Thịnh Duệ theo quán tính bước về phía trước, thế nhưng đầu ngón chân không cẩn thận vấp phải cái bậc cửa nho nhỏ.
Trạng thái tinh thần Lăng Thịnh Duệ lúc bấy giờ không được tốt lắm, lại đang suy nghĩ nhiều chuyện khác trong đầu, cho nên lúc chúi người ngã xuống mới có phản ứng trở lại, nhưng đã không kịp rồi, thân thể hắn không được ổn định, mất đi thăng bằng mà trực tiếp ngã về phía trước.
“A!”
Lăng Thịnh Duệ vô ý thức hét lên một tiếng, nhưng trái lại không hề mặt chạm đất, mà là rơi vào một vòng tay vô cùng rắn chắc của ai đó.