Cửa vừa được mở, thì đứng bên ngoài là một thanh niên người ngoại quốc cao lớn, tóc vàng mắt xanh ngọc bích, Chu Tường ngây ngốc cũng không nhận ra hắn, hơi kỳ quái hỏi: “Xin hỏi anh tìm ai?”
“Xin hỏi Lăng Thịnh Duệ có ở đây không?” Thanh niên hỏi, một tràn Hán ngữ nói rất lưu loát.
“Anh tìm anh ta có chuyện gì không?”
“Có chuyện gấp.” Thanh niên mỉm cười.
Chu Tường nhíu mày, kỹ lưỡng đánh giá người ngoại quốc này một chút, lớn lên phải nói là….. quá mức đẹp trai, khí chất cũng sáng sủa nữa.
Chu Tường liền cảnh giác, nghĩ định nói rằng chỗ này không có người đó, ấy vậy mà thanh niên không chút khách khí nào lách qua người cậu tiến vào phòng khách, Chu Tường muốn ngăn hắn lại, nhưng không kịp nữa.
Cậu thấy hơi buồn bực, tại sao gần đây luôn xuất hiện không ít những vị khách không mời bất lịch sự tới nhỉ.
Vừa lúc thanh niên đi vào liền nhìn thấy Lăng Thịnh Duệ đang ngồi ăn cơm, mà Lăng Thịnh Duệ cũng đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, khiến Lăng Thịnh Duệ ngây ngẩn cả người.
“Lăng thúc…..” Đức Duy Hoàn kích động lên tiếng.
Lăng Thịnh Duệ cúi thấp đầu: “Đức Duy Hoàn, sao cậu lại ở đây?”
Đức Duy Hoàn đi qua chỗ anh, rồi nhìn đến Trình Trí Viễn đang ngồi bên cạnh, không khỏi nhíu mày: “ Cậu tới đây làm gì?”
Trình Trí Viễn mặt không đổi sắc, đáp lại: “Vậy cậu cũng tới đây làm chi?”
“Tất nhiên là tới tìm anh ta rồi.” Đức Duy Hoàn nói.
“Tôi cũng tới đây tìm anh ấy.”
“Không phải cậu đang ở chung với cái cô gái gì đó sao, chạy tới đây làm gì?” Đức Duy Hoàn lạnh lùng hỏi: “Trước đây cậu đẩy anh ta tới thảm cảnh đó, mà còn dám chạy tới?”
Sắc mặt Trình Trí Viễn thay đổi: “Lúc đó tôi vốn không nhớ anh ấy là ai.”
“Vậy sao bây giờ lại nhớ?”
Đức Duy Hoàn cười lạnh, ngữ khí tràn đầy chế nhạo.
“Chuyện này không cần cậu lo.” Trình Trí Viễn không khách khí phản bác lại.
Hai người vừa gặp nhau đã định gây chiến, bầu không khí bất chợt khẩn trương hơn, Lăng Thịnh Duệ không còn cách nào khác vội vàng đi cản lại: “Các cậu bình tĩnh lại chút đi, có gì từ từ nói, đừng cãi nhau.”
Hai người trừng mắt liếc nhau, đều bình tĩnh lại.
Đức Duy Hoàn đi tới trước mặt Lăng Thịnh Duệ, hai tay chống trên mặt bàn, cúi đầu nhìn anh, chất vấn: “ Tại sao lúc đó anh canh lúc tôi sơ hở lại trốn mất?”
Lăng Thịnh Duệ không lên tiếng.
“Một câu nhắn anh cũng không để lại, anh biết tôi lo lắng lắm không? Tôi đào hết thành phố G lên, cũng không hề phát hiện dấu vết gì của anh, tôi luôn lo lắng anh xảy ra chuyện gì, nếu không phải hai ngày trước tôi vô tình nhìn thấy tấm ảnh chụp của anh trên tờ báo mạng online, thì đã không biết đào ở cái chốn nào tiếp tục tìm anh rồi, anh đối xử với tôi như vậy là có ý gì?”
Lần đầu tiên Đức Duy Hoàn dùng ngữ điệu cự kỳ nghiêm khắc nói, khiến anh tự biết mình có tội, đầu cúi xuống càng thấp hơn.
“Xin lỗi….”
“Anh tưởng một câu xin lỗi của anh là tôi có thể tha thứ được sao?” Đức Duy Hoàn hừ lạnh.
Lăng Thịnh Duệ im lặng.
“Anh ta vì cái gì cần cậu tha thứ?” Trình Trí Viễn ngồi một bên nhịn không được nữa: “Cậu với anh ta có quan hệ gì? Dựa vào đâu phải ở bên cạnh cậu?”
Đức Duy Hoàn cười lạnh: “ Tôi với anh ta có quan hệ thế nào cần cậu quản sao?”
“Tất nhiên là tôi phải quản rồi.” Trình Trí Viễn cũng cười lạnh: “ Anh ấy là người của tôi, tại sao tôi không thể quản?”
Lời hắn nói khiến Đức Duy Hoàn cực kỳ chói tai, tức giận nhìn hắn: “ Lúc trước cậu làm ra loại chuyện kia, vậy mà giờ còn dám ở đây nói anh ta là người của cậu?”
“Sự thật là thế.”
“Là người của tôi, anh ta đã sớm lên giường cùng tôi rồi.” Đức Duy Hoàn có chút kích động nói.
Trình Trí Viễn bất ngờ, quay đầu nhìn Lăng Thịnh Duệ.
Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ tái xanh.
“Cậu ta nói là sự thật?” Trình Trí Viễn hỏi.
“Còn thật hơn cả châu ngọc nữa.” Đức Duy Hoàn trả lời thay anh, lộ ra một nụ cười lạnh.
Biểu tình trên mặt Trình Trí Viễn có chút bùng phát, nhưng tất nhiên sẽ không bùng nổ ngay, mà cười lạnh nhìn Đức Duy Hoàn: “Cậu làm anh ta rồi, chẳng lẽ tôi chưa? Có muốn kiểm chứng xem ai làm nhiều hơn không? Tôi thấy anh ta tốn bao nhiêu công sức trốn từ chỗ cậu ra, chắc hẳn là không chịu được kỹ thuật kém cỏi của cậu rồi.”
“Kỹ thuật tôi kém cỏi, nhưng so ra vẫn tốt hơn cậu.” Đức Duy Hoàn không chịu yếu thế phản lại.
Nội dung tranh luận của hai người càng lúc càng sỗ sàng, Chu Tường đứng một bên thật sự không nghe được nữa, không chờ Lăng Thịnh Duệ lên tiếng đã nhịn không được cắt đứt lời họ: “ Mấy người nói gì tôi không hiểu! Sao anh ấy lại thành của của các người rồi? Lăng thúc ngồi nghe hết cả, mấy người một chút lễ phép cũng không có sao?”
Cuộc nói chuyện của hai người vào tai Chu Tường không sót một chữ, không khỏi tức giận.
Cậu vốn tưởng rằng Lăng Thịnh Duệ chỉ ở chung với một mình Chu Dực thôi, không ngờ đâu ra lại xuất hiện hai người này và mối quan hệ không rõ ràng nữa, thậm chí còn có vẻ hai người này còn quen biết nhau nữa?
Không phải là quá đáng lắm rồi sao!
Chỉ là người kia một câu phản bác cũng không có…..
“Thằng nhóc chết tiệt, cút qua một bên uống sữa đi!” Trình Trí Viễn nỗi sùng liếc mắt qua cậu.
Chu Tường nổi giận, thiếu điều muốn nhảy dựng lên: “Anh nói ai là thằng nhóc? CMN anh mới là thằng nhóc đó, đồ quái vật mắt tím!”
Sắc mặt Trình Trí Viễn đen lại: “ Cậu nói ai là quái vật?”
Chu Tường khinh thường liếc mắt nhìn hắn: “ Anh thấy tôi đang nói tới ai?”
“Tôi thấy hình như cậu chán sống rồi!” Trình Trí Viễn đứng lên đi lại.
“Cậu ta nói đâu có sai, cậu đúng là quái vật mà.” E sợ thiên hạ không loạn Đức Duy Hoàn không ngại châm thêm tý dầu.
Trình Trí Viễn nổi máu xung thiên phát tiết ra: “Cậu không có tư cách nói tôi, cặp mắt giặc Tây đó thì đẹp hơn mắt của tôi bao nhiêu chứ?”
“Chết tiệt! Cậu kỳ thị chủng tộc!”
“Tôi kỳ thị thì thế nào? Cậu đáng bị kỳ thị.”
Ba người anh một cậu tôi một câu, làm túi bụi. Lăng Thịnh Duệ đau đầu vô cùng, ở trước mặt người khác bọn họ vô cùng có phong độ, thế mà hiện giờ cả ba đều như thoái hóa về trạng thái nhóc con, không hề có tý phong độ nào, phương thức cãi nhau cũng ngây thơ hết sức, thậm chí tuổi tác và đặc thù cơ thể cũng lấy ra làm lý do công kích nhau.
Thật sự là không nghe nổi nữa, Lăng Thịnh Duệ đập mạnh xuống bàn: “Các cậu câm miệng hết cho tôi!”
Giọng nói vừa dứt, cả phòng đều trở nên yên lặng.
Lăng Thịnh Duệ đen mặt gào lên với họ: “ Các cậu cãi nhau đủ chưa? Còn chưa chịu yên thân à?”
Anh rụt tay lại, cú đập tay vừa rồi quá mạnh khiến tay anh run run, nhưng anh vẫn không để ý, hung ác trừng ba người.
Ba người đều ngơ ngác nhìn anh.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lăng Thịnh Duệ nổi trận lôi đình với bọn họ, trong ấn tượng của họ, cá tính của anh luôn luôn ôn hòa, tính khí tốt tới nỗi làm cho người khác cảm thấy anh hơi yếu đuối, nên biểu hiện tức giận bây giờ đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng vốn có về anh trong họ rồi. ba người lúc này mới ngộ ra, hóa ra người đàn ông này không phải không biết giận mà chỉ là không bộc phát ra bên ngoài thôi.
Lăng Thịnh Duệ xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức của mình, vừa mới nổi giận xong, anh liền hối hận, giờ phút này không biết nên nói gì cho phải.
“Được rồi, các cậu quậy đủ rồi, phiền các cậu ra ngoài hết đi.” Lăng Thịnh Duệ chỉ tay ra ngoài cửa, giọng nói hoàn toàn mất đi tính quyết đoán như vừa rồi, đã khôi phục lại bộ dạng cừu nhỏ rồi.
Nói xong câu đó, anh mới đột nhiên nhớ ra đây là nhà Chu Tường mà, không nói hai lời, anh xoay người bước về phía cửa.
“Anh định đi đâu?” Đức Duy Hoàn phản ứng lại trước tiên đi lên kéo tay anh lại.
Lăng Thịnh Duệ mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Ra khỏi đây, các người muốn cãi nhau, vậy tôi để các người cãi, tôi ra ngoài, ở đó yên tĩnh hơn.”
“Không được, anh không được phép đi đâu hết!”
Đức Duy Hoàn không chịu cho anh đi, hắn sợ anh vừa bước ra khỏi cửa rồi thì không biết lại chạy đâu, nên nắm chặt cổ tay anh.
“Buông tôi ra!” Lăng Thịnh Duệ bị đau, hơi nhíu mày.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ tới.” Đức Duy Hoàn lạnh lùng nói, sau đó nắm lấy cánh tay kia của anh, mạnh mẽ tha anh về, ấn lại chỗ cũ.
Đối với việc làm này, hai người kia không có ý kiến, chỉ đứng yên nhìn.
Lăng Thịnh Duệ không còn cách nào khác: “ Rốt cuộc thì các cậu muốn thế nào?”
“Không có gì, chỉ là muốn biết rõ rằng anh muốn ở chung với ai thôi, bây giờ anh chọn một trong ba đi.” Trình Trí Viễn chắc chắn anh sẽ chọn mình, rất tự tin nói.
(Kaze: vì trước đó anh đã uy hiếp rồi…..-_-)
Ba người đều cùng lúc nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ.
Sắc mặt Lăng Thịnh Duệ hết xanh rồi lại trắng, cuối cùng ấp úng nói: “ Tôi, tôi tôi….”
Ba người đều không chớp mắt nhìn anh, cùng nín thở chờ đợi đáp án.
“Tại sao tôi nhất định phải chọn một người?” Lăng Thịnh Duệ hơi bực bội, thì thào nói: “Tôi muốn ở một mình, không có ý định ở chung với ai hết…..”
Đáp án của anh, khiến ba con sói thất vọng.