“Này, cậu còn có đó không?” Đã hơn mười phút, Lăng Thịnh Duệ nhịn không được mở miệng hỏi.
“Ha ha.”
(Kaze: đây là điển hình tức quá hóa khùng:3)
Anh vừa dứt lời, ống nghe truyền đến tiếng cười điên đảo của cậu.
Sau khi rùng mình một cái, anh chỉ cảm thấy toàn bộ lông mao trên người mình đều dựng hết cả lên.
“Anh nghĩ tôi thích anh?” Tiếng cười dứt, Phương Nhược Thần hơi châm chọc nói: “ Anh ít tự cho mình là đúng đi, anh nghĩ rằng người tôi chơi đùa đáng để tôi thích sao? Anh cho mình là ai? Nam kỹ tuyệt thế mỹ nhân? Theo tôi, anh chỉ đơn giản là một công cụ tiết dục, đừng quên anh đã bị biết bao người đàn ông khác đặt dưới thân chơi đùa đê tiện đến mức nào.”
(Kaze: đừng nói lời tự tổn thương mình nữa anh à T^T)
Thông qua điện thoại, những lời nói cay độc khó nghe tới cực điểm của cậu truyền vào tay anh không sót một chữ, anh nghe xong những lời nhục mạ này trào phúng và khó nghe này, nhíu chặt mày, không nói được lời nào.
Đợi Phương Nhược Thần nói xong, anh nhàn nhạt mở miệng: “ Đúng, với cậu tôi là người như thế, thấp hèn, vô sỉ, đê tiện sử dụng thân thể mình, cậu đã thấu bản tính thật của tôi như vậy, nên là đừng quấn lấy tôi nữa.”
Nói ra lời trái lương tâm mình, anh cảm thấy tim mình như nhỏ máu, nghiêm mặt trắng bệt, đợi câu trả lời cuối cùng của Phương Nhược Thần.
Chỉ là anh lại thất vọng rồi.
Sau một hồi trầm mặc, Phương Nhược Thần mới lạnh lùng nói: “ Anh đã đê tiện như vậy, thì để tôi nói luôn cho anh hiểu, tôi chơi đùa, cho dù có bị coi là bụi bặm chồng chất cũng không tặng cho người khác đâu, đừng mơ tưởng tôi sẽ buông tha cho anh.”
Dường như thấy chưa biểu đặt đủ, cậu dùng khẩu khí cực kỳ khẳng định bổ sung thêm một câu nữa: “Vĩnh viễn cũng đừng mơ tới.”
Nói xong, cậu ngắt điện thoại.
Lăng Thịnh Duệ nghe cậu nói, trong lòng càng lạnh, tiếng cạch điện thoại truyền đến rõ ràng nói cho anh biết đàm phán thất bại, anh không chỉ không thể thuyết phục cậu ta, ngược lại còn chọc giận cậu ta nữa.
(Kaze: muốn ảnh nghe dễ lắm, thúc chỉ cần nói “ Tôi yêu cậu” là cho dù thúc kêu zô núi lửa đang phun trào ảnh cũng tưởng là zô hầm kẹo à:3)
Anh ngồi trên giường, cảm thấy mình như người đang kẹt giữa hai vách núi trái phải, phía trước là vực thẳm sâu vạn trượng, phía sau cũng vậy.
(Kaze: muốn túm lại là, “bốn phía đều là vách núi vực sâu” ghê -_-)
Anh… không có đường thoát thân.
Lúc Chu Dực trở về, Lăng Thịnh Duệ đang đứng trước cửa sổ sát đát ngoài phòng khách.
Khóe miệng câu lên một nụ cười ám áp, Chu Dực nhanh chóng bước qua, quăng cặp sách công văn lên ghế sô pha, đi đến phía sau Lăng Thịnh Duệ.
Người kia trước sau vẫn không phát giác.
Chu Dực đứng phía sau anh một hồi, đặt tay lên vai anh, Lăng Thịnh Duệ bị giật mình, thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên, sau khi phát hiện ra người phía sau là Chu Dực,anh mới thở dài ra một hơi.
“Là cậu à, làm tôi sợ muốn chết.” Lăng Thịnh Duệ thở ra một hơi.
“Ha ha,sao vậy, đang suy nghĩ chuyện gì hả?” Cằm Chu Dực tựa lên gáy anh, vô cùng thân thiết dụi dụi vào anh, cười hỏi.
Lăng Thịnh Duệ do dự một chút, cuối cùng nói rằng: “ Hôm nay Phương Nhược Thần có gửi tới một kiện đồ, tôi đặt trên bàn trong phòng ấy, cậu muốn xem không?”
Anh còn chưa nói xong, thì thấy thân thể mình chợt trở nên cứng ngắt, cho nên rất lo lắng, những chữ cuối nói rất nhỏ dường như chỉ mình anh nghe được.
Chu Dực lại nghe rất rõ, buông anh ra, nhàn nhạt nói: “ Được,tôi đi xem.”
Nghe tiếng bước chân của y rời đi, tâm ý của anh càng hỗn loạn,đi đến sô pha, thất thần ngồi xuống, anh không biết bên trong gói hàng có những gì, chỉ hy vọng Chu Dực sẽ không vì chuyện đó mà tức giận, nội tâm anh thấp thỏm lo âu, thậm chí Chu Dực đứng sau lưng còn không biết.
Chu Dực ngồi xuống bên cạnh anh, đưa gói hàng đến trước mặt anh.
“Anh xem đi.”
Lăng Thịnh Duệ nhìn nó một chút, rồi nhìn y, Chu Dực trong tay cầm một phong thư, cười cười cong mí mắt lên.
Lăng Thịnh Duệ nhận lấy phong thu, không hỉu nhìn y: “ Tại sao muốn tôi xem?”
Chu Dực cười rất ôn nhu nói: “ Vì tôi tin tưởng anh, tuy Phương Nhược Thần viết trên phong thư này là tên tôi, nhưng trên thực tế hẳn là cho anh, sở dĩ cũng là ngươi lai sách ba, tôi tin hai người đã chấm dứt rồi.”
(không biết ý muốn nói gì nữa, ai biết giúp giùm)
“Ừm.”
Anh do dự một chút, rồi mở ra, anh rất cảm kích với Chu Dực, được một người tin tưởng, cảm giác thật tốt….
Mở phong thu ra, bên trong chỉ có vỏn vẹn một tấm thiệp cưới tinh xảo, khéo léo, ngoài ra cái gì cũng không có.
Hài người nhìn nhau, Lăng Thịnh Duệ hơi do dự, kéo tấm thiệp cưới đó ra. Bên trên thiệp mời là mời hai người họ đến dự buổi lễ kết hôn, mà chú rễ, lại là…. Phương Nhược Thần?
Anh trừng lớn hai mắt,không thể tin tưởng được, Phương Nhược Thần kết hôn? Tên của cô gái là một người anh không biết. Phương Khiết Khiết, ai vậy?
Không nó gì anh đưa thiệp cưới cho Chu Dực, anh không có lời nào để nói, Chu Dực nhìn tấm thiệp một chút, cũng làm vẻ mặt không thể tin được.
Gấp thiệp lại, Chu Dực đâm chiêu cuối đầu xuống.
“Này, chúng ta có tham gia buổi tiệc này không?” Anh cẩn thận hỏi.
Chu Dực không trả lời ngay, y suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên, cười với Lăng Thịnh Duệ: “ Tất nhiên rồi, sao lại không đi? Hôn lễ này, chắc hẳn là có nguyên nhân, nếu đã mời, chúng ta nhất định phải đi.”
“Tôi có thể không….”
“Anh nhất định phải đi.” Tôi muốn xem xem cậu ta muốn quậy trò gì…. Trong mắt Chu Dực hiện lên tia châm chọc, đối với tên thất bại Phương Nhược Thần này, cho tới giờ y không lo lắng quá nhiều.
“Aizz, được rồi.”Tuy rất không muốn gặp lại hai an hem Phương gia lần nào nữa, nhưng Chu Dực kiên trì như thế, anh cũng không nỡ từ chối.
“Tôi biết anh đang lo lắng chuyện gì.” Chu Dực vỗ vỗ bờ vai anh, lộ ra bộ dáng liệu việc từ trước: “ Đừng lo, tôi không để họ có cơ hội làm tổn thương đến anh đâu.”
Lăng Thịnh Duệ chỉ có thể lộ ra cho y bộ dạng tươi cười cững ngắt.
Thời gian là nửa tháng sau, mặc dù trong tâm anh thật sự không muốn, nhưng nó lại rất nhanh đã đến.
Ngày đó, hai người rời giường rất sớm, trong vài ngày hai người đã chuẩn bị tốt cho mình bộ tây trang rất đẹp, tinh thần sảng khoái ra cửa.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là tại một nhà hàng xa hoa nhất thành phố, đến trước cửa nhà hàng, anh không khỏi có chút thất lễ, trước đó hình ảnh anh và Phương Nhược Thần cùng tham gia bữa tiệc vẫn còn rất rõ ràng, nhưng mà bây giờ thì cảnh còn người mất.
Quản lí đi ra từ bên trong phòng khách, dẫn hai người đến địa điểm làm lễ.
Khách trong buổi lễ rất đông, Lăng Thịnh Duệ đi kế bên Chu Dực, mà cảm thấy hoa cả mắt,đã rất lâu rồi anh chưa từng đến nơi có nhiều người thế này, thất khó để thích ứng được.
Cảm giác được anh bất an, Chu Dực quay đầu lại,cầm tay anh.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, vô thức muốn rút ra, nhưng bị Chu Dực nắm chặt hơn, lòng bàn tay y truyền đến cảm giác ấm áp, làm anh cảm thấy rất yên tâm.
Đối mặt với nhãn thần ôn nhu của y, Lăng Thịnh Duệ vốn đang hoảng loạn cũng dần bình ổn trở lại.
Đột nhiên anh nghĩ, có một người yêu như vậy cũng là chuyện may mắn nhất của đời người, không biết ánh mắt mà người khác nhìn họ, sẽ là ánh mắt như thế nào nhỉ?
Anh mỉm cười với y, đáp lại y cũng nắm thật chặt tay anh.
Trong tiệc không ít người thấy hai người họ nắm tay nhau, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hai người cũng không lãng tránh, vẫn thong dong mỉm cời ứng phó.
Vốn chỉ là tân khách trong tiệc cưới, nhưng bây giờ đã thành nhân vật nổi tiếng trong tiệc rồi.
Sau khi tìm được một chỗ, hai người ngồi xuống song song nhau, người điều khiển buổi lễ cũng bước ra, bắt đầu màn tấu hài mở đầu cho buổi lễ.
Anh không thích nơi nhiều người thế này, vì vậy cúi đầu uống trà, Chu Dực thì quan sát bốn phía, lơ đãng thấy được cách đó không xa, Phương Nhược Thần đang lạnh lùng nhìn họ.
Sửng sốt một chút, khóe miệng y câu lên nụ cười mang hàm ý sâu sắc, đó là dáng cười nhìn một kẻ hèn mọn.
Khiêu khích của y khiến cho đôi ngươi vốn lạnh lẽo của Phương Nhược Thần càng trở nên âm hàn, nhưng rất nhanh lại hóa thành dáng điệu tươi cười bí hiểm, nụ cười đó khiến cho Chu Dực có cảm giác như bị người tính kế.
Chu Dực nhìn cậu một cái, sau đó thu lại nụ cười, cuối đầu nói nhỏ vào tai Lăng Thịnh Duệ.
Không biết y nói gì đó, mà sắc mặt Lăng Thịnh Duệ bỗng dung xấu hổ đỏ ửng lên.
Trong mắt Phương Nhược Thần, hai người này tuyệt đối là đang liếc mắt đưa tình với nhau, cậu biết anh thích Chu Dực, nhưng không ngờ tình cảm của cả hai lại tốt đến mức này.
Trong mắt cậu nhất thời dấy lên trận đố kỵ hừng hực, người đàn ông kia rõ ràng là của cậu, làm sao lại để người khác cướp đi được? Dù sao đi nữa, cậu cũng phải đoạt lại Lăng Thịnh Duệ.
Quay đầu nhìn người dẫn chương trình còn đang huyên thuyên hăng say với màn trình diễn của mình, Phương Nhược Thần lấy điện thoại trong túi ra, bấm số, rồi đưa lên nghe.
“Chuẩn bị tốt hết chưa?”
“Rồi, cứ vậy đi, cho họ vào, chúng ta bắt đầu thôi.”
Cúp điện thoại, cậu lộ ra nụ cười đã bày xong kế hoạch, đi về hướng chủ trì.
Bên này. Chu Dực đang không biết mệt cứ đùa giỡn với Lăng Thịnh Duệ.
“Đại thúc, chờ một ngày nào đó, chúng ta cũng làm lễ cưới đi.” Y nhẹ giọng nói.
“Chuyện này sao được?” Anh càng hoảng sợ hơn: “ Hai người đàn ông kết hôn, quá hoang đường.”
Chu Dực nhướng mày, cười nói: “ Một chút cũng không, ở nước ngoài người cùng giới kết hôn rất nhiều, ví dụ như Đan Mạch, chúng ta tới đó đăng ký, thậm chí còn có bạn đến dự nữa kìa.”
Lăng Thịnh Duệ không lùi bước: “ Dù sao cũng quá hoang đường.”
Làm thế nào anh cũng không thể tưởng tượng hai người đàn ông đứng đối mặt nhau trong lễ đường, làm trò trước mặt mọi người, cùng nhau tuyên thệ, thậm chí là hôn môi? Trời ạ….. hết sức kinh khủng.
Chu Dực cũng không chấp nhận: “ Bình thường mà, thậm chí chúng ta còn được họ chúc phúc nữa.”
Anh không nói gì.
“Anh không nói coi như đồng ý nhé, chờ một thời gian tôi rãnh rỗi việc công ty rồi, chúng ta đến Đan Mạch hay Thụy Sĩ đăng ký đây?” biểu tình của y rất chú tâm.
Anh không còn cách nào khác, đành phải nói: “Hả? thôi được, đến lúc đó hẵng tính.”
“Ừ, vậy cũng được.” Chu Dực gật đầu, đối với đáp án của anh, cũng coi như thỏa mãn. Với y, chỉ cần không từ chối, cái khác có thể từ từ hun đúc sau.
Hai người vừa dứt, trên sân khấu đã phát ra giọng nói của Phương Nhược Thần: “ Hôm nay, các vị đã dành chút thời gian để tham gia buổi lễ này, chúng tôi rất vui được đón tiếp các vị.”
Phía dưới vang lên tràng vỗ tay, anh do dự một chút, cũng vỗ theo.
Đúng lúc này, một cô dâu áo cưới trắng tinh tiêu sái bước ra từ bên trong, dáng vẻ này, anh nhìn thấy hơi ngây người, một người phụ nữ đẹp, có khí chất thế này, lại gả cho công tử hào hoa Phương Nhược Thần, thật sự có hơi tiếc nhỉ.
Anh không nhìn thấy mặt cô dâu, nhưng Chu Dực ngồi bên cạnh nhìn thấy cô bước lên đài, dường như gương mặt lạnh cả đi.
Phương Lynda…..
(Kaze: á con mẹ này, biết ngay mà -_-)
Bây giờ y mới chợt nhớ ra, tên thật của cô ta vốn là Phương Khiết Khiết, chẳng qua đó là tên cũ, thời gian trước đây bọn họ ở chung, cô không giờ cho phép anh gọi tên thật của cô, cho nên anh luôn luôn gọi cô bằng tên tiếng anh, thời gian quá lâu, anh gần như quên mất tên thật của cô, cho đến bây giờ mới nhớ ra.
Chả trách lần đầu nhìn tên của cô dâu trong tấm thiệp, y cứ thấy quen quen…
Chu Dực lạnh mắt nhìn Lynda, sau đó nhìn qua Phương Nhược Thần cách đó, khóe miệng câu lên nụ cười nhạt, không biết là hai người này đến với nhau thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Y có thể chắc chắn, hôn lễ này có gì đó mờ ám, tuyệt đối không đơn giản.
Đang luống cuống với chiếc váy dài của mình, Lynda cảm nhận được ánh mắt của y, mừng như điên nhìn y, gương mặt tươi cười khi nhìn thấy Lăng Thịnh Duệ bên cạnh y thì cứng đơ, đổi thành hận đến thấu xương.
(Kaze: con bánh bèo vô dụng, biến ngay cho chế, chế cắt h … -_-)
Phương Nhược Thần nói không sai, A Dực không cố ý thay lòng đổi dạ, chỉ là y bị một tên đàn ông hèn mọn câu dẫn thôi.
(Kaze: ít ra người ta hơn chụy nhé, câu được anh, còn chụy thì sao:v há há há há há…. Buồn cười…)
Biết tình địch không phải phụ nữ, Phương Lynda thở dài một hơi, thôi, dù sao thì, Chu Dực cuối ucngf cũng trở về với cô, y không thể nào sống suốt một đời với một người đàn ông được.
Cho dù vậy, cô cũng không thể khống chế hận ý của mình với anh được, cô tàn bạo nhìn anh, hận không thể xé anh ra thành từng mảnh nhỏ.
Chu Dực cau mày, cảnh cáo nhìn cô một cái.
(Kaze: like cho anh:v)
Nhãn thần của cô biến thành ủy khuất, lại bị y coi thường. Cô cắn cắn môi dưới, không làm được gì đành phải xoay người thu đường nhìn, đi về phía Phương Nhược Thần.
Cậu nhìn thấy khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Trong mắt mọi người, thì đó là ánh mắt của chú rể nhìn cô dâu của mình mà hạnh phúc mỉm cười, mà cô thì lại thấy nụ cười kia đại diện cho mọi việc rất hoàn hảo.
Cầm tay cô, hai người cùng hướng về phía mọi người cười.
Phương Nhược Thần tháo micro xuống: “ Tôi biết mọi người hôm nay vì hôn lễ của Phương Khiết Khiết mà đến, chỉ là tôi xin nói rõ một chút, nhân vật chính của buổi lễ hôm nay, không phải là tôi.”
Cậu nói xong, cả khán phòng đều ồ lên.
“Mọi người trật tự, để cậu Phương nói xong đã.” Thanh niên bên cạnh dường như rất hiểu rõ tình huống, nên không giật mình, giúp đỡ trấn an mọi người.
“Bây giờ, tôi xin mời anh Chu bước lên sân khấu.” Phương Nhược Thần nhìn về phía của Chu Dực.
Mọi người lập tức bám theo ánh mắt của Phương Nhược Thần nhìn về Chu Dực, Chu Dực vốn đang vì tình huống bất ngờ này mà chưa hoàn hồn, nhưng ngay sau đó lại nắm bắt được tình hình, khôi phục bộ dáng tươi cười khiêm tốn, nhỏ giọng nói với Lăng Thịnh Duệ: “ Tôi đi một chút, về nhanh thôi.”
Lăng Thịnh Duệ đang mơ màng, lại thấy ánh mắt nhu hòa của y, lo lắng nhìn y: “ Không có việc gì chứ?”
Đột nhiên anh ý thức được cái gì đó, nhưng cũng không truy hỏi, trong đầu anh nảy ra một ý niệm, Chu Dực là một người anh không hiểu rõ, thế nhưng anh tin y sẽ không làm chuyện gây tổn thương tới anh.
“Yên tâm, không sao, tôi chỉ đi giải quyến hậu quả thôi.”
Chu Dực cười vỗ nhẹ vai anh, dáng vẻ của hai người nhìn rất thân mật, biểu tình hoàn mỹ trên mặt Phương Nhược Thần lại vì bàn tay trên vai Lăng Thịnh Duệ của Chu Dực, cuối cùng xuất hiện một kẻ hở.