Công tác chủ yếu của Chu Tường là ở Châu Âu, cho nên hôm đó, khi hai người vừa về đến nhà đã được công ty điều đến Pháp.
Hai người ở đó được cấp cho nhà ở, tuy không rộng lắm, nhưng quang cảnh không tệ, cách cửa sổ không xa còn có cả sông nữa, khi mở cửa ra có thể nghe được âm thanh nhộn nhịp của sóng biển, còn lúc trời nắng thì nó được ánh sáng khoác lên một màu vàng óng ánh, hơn nữa còn lồng vào đó là những tòa kiến trúc phong phú nơi đây, cảnh tượng này thật hấp dẫn mắt người.
Công việc của Chu Tường cũng không bận rộn lắm, ngoại trừ chụp hình riêng cho mấy tờ báo quảng cáo, thì còn lại là trình diễn trên sân khấu.
Khi không có công việc thì đại đa số thời gian Chu Tường đều loanh quanh ở khu giải trí, còn không là đến phòng tập thể hình. Lăng Thịnh Duệ đi bên cậu, trừ việc nấu ăn cho cậu hằng ngày ra, thì cũng nhẹ nhàng hẳn. Đặc biệt là Chu Tường cũng không có hành động ám muội nào với anh, chỉ là lâu lâu cậu sẽ quan tâm đặc biệt hơn, thì cũng không làm hành động nào khác nữa.
Điều này, khiến anh rất an tâm.
Bởi vì tính chất công việc, nên Chu Tường đều bôn ba ở khắp các quốc gia và thành phố, thế giới giải trí cũng khác nhau, cho nên trong đám thanh niên người mẫu xinh đẹp này, thì tỷ lệ đồng tính cũng cao hơn.
Người Âu Châu phong cách cởi mở, mà Lăng Thịnh Duệ lại đẹp trai như vậy rất được hoan nghênh, cho nên hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các chàng trai khác, họ đều đến gần anh. Mỗi lần như vậy, anh đều rất khẩn trương, anh không biết tiếng Pháp, mà tiếng Anh cũng là trình độ có thể giao tiếp căn bản thôi. Cản trở của ngôn ngữ hơn nữa thiên tính của anh là luôn thân mật với người khác, khiến anh luôn bị hiểu lầm là có ý tứ với người ta, nên sau đó luôn tạo ra một chuyện tình xấu hổ.
“Đãi ngộ” như thế khiến anh rất đau đầu, mà cũng đồng thời khiến Chu Tường rất ghen tuông, cậu dần dần trở nên tùy hứng hơn, mỗi lần có người tới gần anh thì cậu luôn nghĩ biện pháp quấy nhiễu, cố ý ôm anh, làm ra động tác vô cùng thân mật, dùng hành động cho thấy rằng: Người đàn ông này là hoa đã có chủ…..
Ngược lại, khi Chu Tường bị quấy rầy, cậu cũng lại dùng cách này để đối phó.
Đại đa số thì những người đó đều biết khó mà lui, nhưng cũng có không ít người quấn lấy không dứt.
Một ngày, Chu Tường đang cùng một nữ đồng nghiệp chụp hình bìa cho một tạp chí.
Lăng Thịnh Duệ đứng ở ngoài, chờ Chu Tường chụp hình xong. Nhiếp ảnh gia là một người rất khó tính, yêu cầu rất cao, đối với mấy tấm hình chụp được vẫn không hài lòng, cứ mãi yêu cầu chụp lại, vốn dự định là kết thúc vào lúc tám giờ, nhưng quay qua quay lại đến mười giờ rưỡi vẫn chưa xong, tất cả mọi người đều không có cách nào tan tầm được, Lăng Thịnh Duệ cũng chỉ có thể chờ thêm.
Giữa lúc anh không thể nào chịu đựng được nữa thì có một thanh niên ngoại quốc cao gầy đi tới.
Cậu ta đi tới trước mặt anh, trên khuôn mặt đẹp trai hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó nói với anh câu gì đó, Lăng Thịnh Duệ nghe không hiểu, nên không thể làm gì khác hơn là xấu hổ cười cười.
Ánh mắt mờ mịt của anh dường như khiến đối phương hiểu ra được cái gì đó, lập tức sửa lại tiếng Anh, rồi hai người bắt đầu đối thoại căn bản với nhau.
Lúc mới bắt đầu, Lăng Thịnh Duệ còn nghe hiểu được, nhưng càng về sau thì càng nghe càng mơ hồ. Ánh mắt người kia nhìn anh cũng càng ngày càng cháy bỏng.
Nụ cười trên mặt Chu Tường càng lúc càng cứng lại, sắp chuyển sang màu xanh luôn rồi.
Cuối cùng, thanh niên đột nhiên nắm lấy tay anh.
Lăng Thịnh Duệ theo bản năng muốn rụt tay lại, nhưng sức của đối phương rất lớn, cũng không để ý đến cơn tức giận của anh, mà Lăng Thịnh Duệ thì lại không dám làm lớn chuyện, sợ ảnh hưởng đến công tác của Chu Tường.
Đúng lúc anh không biết phải làm sao thì, Chu Tường – người kết thúc buổi chụp hình rất đúng lúc đuổi kịp lại đây, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì gương mặt lạnh dần lại.
Cậu đi tới phía sau Lăng Thịnh Duệ, vươn tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng gọi một tiếng honey, sau đó đuôi mắt liếc lấy người thanh niên ngoại quốc kia.
Bình thường thì trò này khiến người khác khó chịu đều luôn tự biết đường mà lui, nhưng mà hôm nay người này lại vô cùng chấp nhất, không hề tự biết bỏ đi, ngược lại còn khiêu khích nhìn Chu Tường, trong mắt không hề che giấu ý nghĩ của mình, thậm chí dường như còn mang theo vài tia khinh bỉ nữa.
Tuy rằng tính tình Chu Tường trầm lặng hơn trước đây nhiều, nhưng vẫn bị chọc giận.
Lăng Thịnh Duệ thấy tình huống không được khả quan cho lắm, nên anh vội vàng ngăn cản Chu Tường: “Bỏ đi, Chu Tường, chúng ta về nhà.”
Tuy Chu Tường đang tức giận, nhưng vẫn chưa đến nỗi mất đi lý trí làm ra chuyện to lớn gì, cậu lạnh lùng quét mắt nhìn người nọ rồi bị Lăng Thịnh Duệ kéo đi.
Về đến nhà, thái độ luôn luôn dịu dàng của Chu Tường với anh bỗng trở nên hờ hững hẳn.
Lăng Thịnh Duệ cảm thấy mình không có lỗi, nhưng biết mình lại gây ra phiền phức rồi, anh hơi chột dạ, sau khi về đến nhà thì tự động vào phòng mình không đi ra nữa. Chu Tường vẫn không nói gì với anh, vẫn ở phòng khách chơi trò chơi, chơi suốt một đêm, thẳng đến sáng ngày thứ hai luôn.
Công việc của ngày hôm sau, vẫn là thực hiện ở chỗ chụp ảnh.
Khi đến lượt Chu Tường chụp hình thì thanh niên hôm qua lại tiếp tục quấn lấy anh nữa.
Lăng Thịnh Duệ vô thức muốn lảng tránh cậu ta, nhưng đối phương không tiếp cận trực tiếp với anh, chỉ đứng ở gần đó, dùng ánh mắt cười như không cười dán chặt lên người anh.
Anh bị ánh mắt nóng như lửa của cậu ta làm cho cả người khó chịu.
Anh xoay người rời khỏi khu chụp hình, đến nhà vệ sinh.
Chỉ là, anh không nghĩ tới, người thanh niên đó lại đi theo sát bên anh.
Nội tâm anh hoảng loạn, vào ngay lúc anh bước vào, thì cậu ta liền bước ra chắn ở cửa.
Thanh niên nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóa trái, sau đó nhìn về phía Lăng Thịnh Duệ, trong mắt hiện lên tia cười nhưng lại không hề có ý tốt chút nào, cậu ta chậm rãi đi về phía Lăng Thịnh Duệ.
Sắc mặt anh khẽ biến.