Lăng Thịnh Duệ dùng mu bàn tay lau đi dịch bên khóe miệng, tựa ở cửa hít vào từng ngụm khí lớn, nhãn thần ướt át.
Một tay Trình Trí Viễn bỏ lại vào túi quần, tay kia vẫn đặt bên đầu anh, dùng tư thế trêu đùa, quấy rối đứng đối diện anh, biểu tình nghiền ngẫm.
“Qua lâu rồi, kỹ thuật của anh vẫn kém như cũ.”
(Kaze: lâu chứ làm dưới không à, không làm ở trên anh ơi -_- Trạch: đề nghị chế hãy dừng phát ngôn thô bỉ lại:v)
Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, phẫn nộ liếc mắt trừng hắn,mặt anh vì một thời gian dài thiếu dưỡng khí nên hởi ửng đỏ cùng với vành mắt ươn ướt làm cho anh một chút khí thế cũng không có.
“Hoan nghênh lần thứ hai trở lại nhà tôi.”
(Kaze: chết chưa…)
Cái tay đang đặt trên ván cửa của Trình Trí Viễn mạnh mẽ đảo ra phía sau anh, từ gáy trượt dần xuống dưới, thuận thế vòng qua ôm chặt thắt lưng anh, kéo lại khiến thân thể 2 người dính chặt với nhau: “ Ở đây, tôi sẽ điều giáo kỹ thuật thân thể anh thật tốt, có lẽ còn thêm vài kỹ thuật khác nữa…”
Âm điệu câu nói hơi tối tăm, bàn tay lạnh lẽo đặt tại lưng anh xoa đi xoa lại, trượt lên trượt xuống ăn đậu hũ.
Lăng Thịnh Duệ tức giận cả người run lên: “ Buông!”
Chuyện vừa rồi đã tiêu hao không ít sức lực của anh, đến bây giờ chân vẫn nhũn ra không thể đứng vững, căn bản là không thể phản kháng. Trình Trí Viễn vẫn đùa giỡn vô cùng hăng say, men theo đường cong thắt lưng mềm dẻo của anh dời xuống cái nơi khó mở miệng được kia.
Trình Trí Viễn mỉm cười, mạnh mẽ cởi xuống miếng vải che chắn duy nhất trên người anh.
“Cậu làm gì?” Lăng Thịnh Duệ hoảng sợ, vội vả giữ chặt cái quần lót còn lại trên người mình.
Thân thể phản ứng tự nhiên, làm anh xuất một ít thể lực ra, nhưng mà thể lực người thường khó có được của Trình Trí Viễn không lay động được, xoạt một tiếng, cái quần lót đáng thương trong nháy mắt bị xé rách thành hai nửa.
“…………”
Nhìn miếng vải rách thê thảm trong tay, Lăng Thịnh Duệ tái mặt rồi.
Thế này, anh hoàn toàn xích lõa cả người rồi, à không, vẫn còn đôi vớ buồn cười ở dưới chân nữa.
Trình Trí Viễn nhún vai, cầm trong tay một nửa miếng vải không nhìn ra hình dạng ném vào trong thùng rác, vẻ mặt vô tội: “ Cái này do anh phản ứng thái quá, tôi chưa kịp làm gì hết.”
(Kaze: vô sỉ, bỉ ổi.. -_-)
Lăng Thịnh Duệ nhìn tấm vải rách trong tay mình, không buồn đối đáp.
“Xem ra như vậy cũng tốt, nếu đã cởi sạch rồi, vậy thì lên giường thôi.” Trình Trí Viễn lạnh lẽo cười: “ Tôi có vài món đồ chơi muốn tặng cho anh, anh lén lút trốn khỏi tôi lâu vậy rồi, hẳn là nên có vài món.. lễ vật.”
Trong đôi mắt tím hiện lên vài ý không rõ, giống như khẩn trương, lại có phần thở dài, làm cho Lăng Thịnh Duệ vô cùng hoang mang.
Trình Trí Viễn cuối người xuống, vòng hai tay ôm anh lên, Lăng Thịnh Duệ thấy hoa mắt, hắn ôm anh đi về phía phòng ngủ.
Chưa kịp thích ứng với cảm giác không trọng lực thì Trình Trí Viễn đã ném anh lên giường.
Ba lần bốn lượt bị đàn ông đối xử như phụ nữ, Lăng Thịnh Duệ thấy khó mà chấp nhận được, chỉ là trước khi anh biểu hiện ra sự phẫn nộ của mình, Trình Trí Viễn đã đè thân lên người anh.
Một tiếng “Cạch” giòn tan vang lên, một cái gì đó mềm mềm đang chễm chệ nằm trên tay anh.
Lăng Thịnh Duệ quay đầu lại mới thấy tay phải mình bị chính cái còng tay bằng da hổ còng lại, Lăng Thịnh Duệ dùng một giây để nhận định tình hình, xem xét cái còng tay, hóa ra là một bộ xiềng xích màu đen!
Trong lúc kinh ngạc, tay kia cũng cùng chung cảnh ngộ.
Lăng Thịnh Duệ nằm trên giường muốn đứng lên, lại bị Trình Trí Viễn không tốn chút sức đề xuống lại, bắt được mắt cá chân trái của anh.
“Cậu làm gì?” Lăng Thịnh Duệ vô thức dùng chân phải đá hắn, bị hắn dùng tay ngăn lại, nhanh chóng dùng còng khóa chặt chân trái anh.
“Không phải nói ngay từ đầu rồi sao, tôi tặng anh vài món lễ vật.” Trình Trí Viễn không ngẩng đầu lên mà nói.
Lăng Thịnh Duệ không tin vào tai mình: “Cậu dám dùng còng trói tôi? Tôi không phải thú cưng, cũng không phải nô lệ, cậu dựa vào đâu đối xử với tôi như vậy?”
Trình Trí Viễn ngừng động tác, lạnh lùng nhìn anh một cái: “ Đương nhiên anh không phải, tôi nói rồi, anh chính là vợ tôi, nếu tôi không đối xử với anh như vậy, lỡ như một ngày khác anh lại trốn mất, tôi biết đi đâu tìm anh đây? Chỉ có thể trói anh ở đây, anh mới không có tài nào trốn được.”
Đây là cái lý do gì vậy? Đầu tiên không đề cập đến anh căn bản không phải vợ hắn, mà nếu có là vậy, thì dùng còng trói vợ mình lại có biết bao nhiêu điên rồ.
“Buông ra! Cậu điên rồi!”
Sắc mặt anh trắng bệt, từ nhỏ anh đã vô cùng sợ hãi với mấy thứ này. Cũng chính vì vậy, anh đối với tự do luôn luôn xem trọng.
Người đang gặp nạn, sẽ tự nhiên phát huy tất cả tiềm năng đặc biệt của bản thân ra, vì thế Lăng Thịnh Duệ dùng hết sức toàn thân giãy dụa, dây xích theo động tác mà vang lên loảng xoảng, Trình Trí Viễn không khống chế được nữa, tức giận, nắm lấy hạ thân Lăng Thịnh Duệ, hơi dùng lực bóp mạnh.
“Nếu anh không muốn chỗ này xảy ra chuyện gì, thì nằm yên cho tôi, tôi không có kiên nhẫn đâu.” Trình Trí Viễn lạnh lùng nói.
Cảm nhận được bộ phận quan trọng có chút nhói lên, cả người Lăng Thịnh Duệ hơi căng cứng, động tác dừng lại. Bộ phận quan trọng của đàn ông bị người khác niết trong tay, anh bị dọa đến hồn phi phách tán, nếu Trình Trí Viễn dùng thêm chút sức nữa, không chừng anh bị phế luôn, vậy không bằng giết quách anh cho rồi.
Thấy anh không nhúc nhích nữa, trên mặt Trình Trí Viễn lần thứ hai nở nụ cười, thả lỏng tay: “ Lúc này mới ngoan.”
Lăng Thịnh Duệ sợ hãi nhìn cậu, trên mặt không chút huyết sắc nào.
Trình Trí Viễn vỗ vỗ khuôn mặt anh, trấn an nói; “Yên tâm đi, tôi sẽ không ngược đãi anh,nếu đã nhìn nhận anh là bạn đời, tôi sẽ đối xử rất tốt với anh, dùng mấy cái này trói anh lại chỉ đê phòng lần thứ hai anh chạy trốn thôi.”
Lăng Thịnh Duệ ngoảnh mặt làm ngơ, vì bị hắn chạm đến mà thân thể anh run rẩy một chút.
Khóe miệng Trình Trí Viễn kéo lên một độ cong mãn nguyện, sự sợ hãi của anh làm hắn vô cùng hài lòng, chỉ có như vậy, anh mới không dám phản bội hắn, chỉ có như vậy hắn mới giữ được anh bên người.
Có đôi khi, sự sợ hãi có thể lấn áp tất cả các cảm xúc khác.
“Xong rồi.”
Sau khi đem cả người Lăng Thịnh Duệ xích lại, Trình Trí Viễn thỏa mãn đứng lên, thưởng thức kiệt tác của mình.
Lăng Thịnh Duệ biết bộ dạng hiện tại của mình vô cùng xấu hổ, không có dũng khí nhìn thân thể xích lõa của mình bị bộ xiềng xích này trói lại, không muốn mở mắt ra, hơn nữa, anh không bao giờ…. Muốn nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Trình Trí Viễn, anh hận người này.
Dáng vấp ẩn nhẫn cùng bất lực đã thành công khơi mào dục vọng cho Trình Trí Viễn.
“Bảo bối, anh biết bây giờ mình mê người thế nào không? Mấy… cái còng da hổ này nằm trên người anh tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy, quả thật rất gợi cảm.” Trình Trí Viễn quỳ gối giữa hai chân anh, hai tay vuốt ve thân thể khêu gợi của anh.
Nhiệt độ cơ thể của Trình trí Viễn thấp, mặc dù là giữa hè, nhưng tay hắn vẫn lạnh, xoa lên người tuy mát nhưng Lăng Thịnh Duệ thấy rất khó chịu.
Lăng Thịnh Duệ thầm nghĩ, đây chắc là một minh chứng chứng minh Trình Trí Viễn là động vật máu lạnh không có tình người?
(Kaze: không đâu, ảnh mà không có tình người là giờ này chú không nằm trên giường ảnh đâu -_- Trạch: mà hai người có thể đã có con luôn rồi)
Trong lúc thất thần, Trình Trí Viễn đả bắt đầu tự cởi đồ của mình ra, hắn nhấc tay cởi chiếc áo sơ mi trên người, thân thể thon dài rắn chắc dần dần lộ ra dưới lớp y phục, gợi cảm dị thường.
Anh biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, khẽ cắn môi, nhắm mắt lại.
Anh biết mình giãy dụa chỉ càng làm cho Trình Trí Viễn càng thêm tức giận, cưới cùng người chịu khổ chỉ có anh. Tên này chính là một điển hình của chủ nghĩa Phát xít, không cho bất cứ kẻ địch nào phản kháng.
Trình Trí Viễn đè thân xuống.
Trong bóng tối, một cái vuốt ve ôn nhu trượt trên người anh.
Sau đó là một cái gì đó ướt át, mềm mại nhẹ nhàng đảo qua trên mặt anh, đó chính là đầu lưỡi của Trình Trí Viễn.
“Mở mắt, nhìn tôi.”
Con mắt anh nhắm càng chặt hơn, thậm chí khớp hàm cũng khép chặt lại, vô cùng ngoan cố, khiến biểu tình của hắn có chút buồn cười.
Trình Trí Viễn phủ bên tai anh, nhẹ nhàng đảo qua màng nhĩ, làm thân thể anh chấn động.
“Mở mắt.”
Hai mắt anh vẫn nhắm chặt như cũ.
Hơi thở ấm nóng của Trình Trí Viễn kề sát lỗ tai anh, đầu lưỡi tùy ý chạy loạn, rất có cảm giác ấm, làm cơ thể anh run lên nhưng vẫn không mở mắt.
“Nếu anh không mở mắt, Tôi sẽ giận đấy.” Giọng nói hơi mang sự phẫn nộ, dùng sức cắn mạnh vành tai của anh.
Anh hơi chấn động, cuối cùng cũng chịu mở mắt.
Cùng lúc đó, Trình Trí Viễn dời xuống thân dưới anh, ép hai chân anh lên cao, một vật thể cực nóng đóng đô ngay tại mông anh.
Lăng Thịnh Duệ biết đó là cái gì, kinh khủng nhìn Trình Trí Viễn, trong mắt mang theo sự cầu xin.