Thái độ lạnh lùng đó của cậu khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy có một chút mất mác, dù sao thì bọn họ cũng đã từng quá quen thuộc nhau rồi mà.
Lăng Thịnh Duệ mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được câu nào, anh cứ nhìn bóng dáng dần xa khuất của cậu, tấm lưng kia trông có vẻ vô cùng cô độc…..
Lăng Thịnh Duệ đứng trước cửa công ty đợi hơn nửa tiếng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi vào trong.
“Xin hỏi có chuyện gì không ạ?” Người bảo vệ đúng lúc cản anh lại, sắc mặt không mấy thiện cảm hỏi anh, nhất định người ta đã xem hành động thấp thỏm đứng ngoài công ty nãy giờ của anh và đồng thời xem anh như nhân vật khả nghi rồi.
Lăng Thịnh Duệ lễ phép mỉm cười với bảo vệ: “Tôi muốn tìm giám đốc của công ty.”
“Anh có hẹn trước chưa?” Câu hỏi theo khuôn khổ.
“À, không có…..”
“Vậy thì ngại quá, anh không thể vào được.” Bảo vệ lạnh lùng nói.
“Nhưng mà…..” Lăng Thịnh Duệ khó khăn nói: “ Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng cần tìm cậu ấy, các người có thể giúp tôi thông báo với cậu ấy được không?”
“Chuyện này chúng tôi không làm được.” Bảo vệ chắc như đinh đóng cột từ chối yêu cầu.
“Vậy, có thể…….”
“ Thành thật xin lỗi, nếu anh đã không có hẹn trước với giám đốc Phương thì không thể gặp được, hơn nữa anh cứ đứng ngoài này, lén la lén lút, chúng tôi thật sự rất nghi ngờ thân phận của anh, nếu anh còn cố chấp không chịu đi, thì đừng trách tôi không khách khí.” Bảo vệ sắc mặt không đổi nói với anh, giọng điệu có thể nói là nhẹ nhàng khuyên bảo, nhưng hàm ý trong đó lại cứng rắn vô cùng.
Lăng Thịnh Duệ không nói nữa, anh tin chắc rằng nếu mình lại mở cửa lần nữa, chắc chắn vị bảo vệ này sẽ không chút khách khí động tay động chân với anh đâu.
Thật sự là không còn cách nào khác,Lăng Thịnh Duệ không thể làm gì hơn ngoài việc rời khỏi.
Đúng lúc này, bộ đàm bên hông bảo vệ vang lên.
Lăng Thịnh Duệ ủ rũ, cũng không hề chú ý tới đoạn thoại của người bảo vệ, cho đến khi anh sắp đi xa rồi thì giọng nói của bảo vệ lại vang lên sau lưng anh: “Vị này, xin chờ một chút!”
Lăng Thịnh Duệ không xác định được bảo vệ có phải đang gọi mình hay không, anh quay đầu lại, nhìn người kia.
Bảo vệ ngoắc ngoắc tay,Lăng Thịnh Duệ đi qua đó, thái độ của bảo vệ so với mấy phút trước khác xa một trăm tám mươi độ, lễ phép cười nói với anh: “Anh có thể đi vào.”
Mặc dù Lăng Thịnh Duệ có nghi ngờ, nhưng không hỏi mà chỉ yên lặng đi vào công ty.
“Phòng làm việc của giám đốc Phương là căn phòng cuối cùng của lầu cao nhất.” Bảo vệ bổ sung thêm.
“Cảm ơn.” Lăng Thịnh Duệ gật đầu với bảo vệ một cái.
Vừa hay lúc này đang là giờ đi làm, cho nên người trong công ty tương đối nhiều, nhất là bên trong thang máy, đông đúc vô cùng. Lăng Thịnh Duệ bước vào thang máy đã tìm đến góc dể đứng, dáng vóc anh cao gầy, khí chất bên ngoài thành thục trầm ổn, đứng trong đám người cực kỳ hấp dẫn ánh nhìn, mặc dù không nói gì, một thân anh mặc đồ thường, thế nhưng lại hấp dẫn nhiều người khác, nhất là mấy nữ nhân viên, có mấy người gan góc thậm chí đã bắt đầu đứng phía sau rầm rì thấp giọng bàn luận, suy đoán về thân phận của anh rồi.
Lăng Thịnh Duệ một chút cũng không để ý tới, anh vẫn một mực cúi thấp đầu xuống, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười lo âu.
Có thể là bởi vì sắp tới phòng làm việc của giám đốc rồi, nên toàn bộ những lời rù rì đều yên ắng lại, công nhân trở nên nghiêm túc và chuyên nghiệp hơn lúc nãy rất nhiều.
Không khí có chút nặng nề.
Xuyên qua tầng tầng lối đi nho nhỏ, Lăng Thịnh Duệ đến trước căn phòng làm việc tuốt trong cùng, trên cửa có treo một tấm bảng có viết bảy con chữ ngay ngắn to rõ: Phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tim Lăng Thịnh Duệ đập nhanh một cách bất ngờ, anh lấy dũng khí thật lâu rồi mới dám gõ cửa phòng.
Không có phản ứng.
Đợi một hồi, Lăng Thịnh Duệ lại tiếp tục gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói lạnh lùng của Phương Nhược Thần từ sau cánh cửa vang lên.
Lăng Thịnh Duệ mở cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Phương Nhược Thần đang ngồi trước bàn làm việc, cúi thấp đầu, chăm chú xem một phần tài liệu trên tay.
Lăng Thịnh Duệ bước vào phòng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Có chuyện gì?” Phương Nhược Thần hỏi, từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên.
“À, cái đó…..” Lăng Thịnh Duệ chần chờ mở miệng nói.
Nghe được giọng nói của anh, cơ thể Phương Nhược Thần khiến người ta cảm giác cậu đang cứng lại, lập tức ngẩng đầu lên, đến khi nhìn được người đàn ông đang đứng trước mặt mình là Lăng Thịnh Duệ thì vô cùng kinh ngạc.
“Làm sao anh vào đây được?” Cậu đứng bật dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lăng Thịnh Duệ bị thái độ kịch liệt của cậu dọa cho nhảy dựng lên, anh vội vàng giải thích: “Bảo vệ ngoài cửa cho phép tôi vào.”
“Sao lại dám cho anh vào chứ?” Phương Nhược Thần thở hổn hển hỏi.
“Cái này…. Tôi cũng không biết, ban đầu bảo vệ có cản tôi lại không cho vào, nhưng sau đó đột nhiên lại đổi ý….” Lăng Thịnh Duệ cũng cảm thấy buồn bực, thế quái nào mà bây giờ Phương Nhược Thần lại ghét anh giữ vậy, biểu hiện của cậu chẳng khác nào đang nhìn thấy con gián cả, bộ anh khiến người khác ghê tởm đến vậy sao?
Dường như là thấy mình phản ứng hơi quá, Phương Nhược Thần bình tĩnh lại, chỉ ra ngoài cửa, lạnh lùng nói: “ Tôi không biết tại sao anh lại vào được đây, nhưng bây giờ tôi yêu cầu anh ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tới.”
Lăng Thịnh Duệ vội vàng lên tiếng: “Đừng, đừng gọi bảo vệ.”
Phương Nhược Thần nhíu mày: “ Rốt cuộc anh muốn gì đây?”
Lăng Thịnh Duệ định nói rõ nguyên nhân của mình, nhưng lại đột nhiên nhớ tới lời cảnh cáo của Phương Kiến Hồng, nhất thời anh không tìm ra được lý do gì khác, nên đành thuận miệng nói: “ Tôi tới để nhìn cậu.”
Lý do gượng ép quá….
Phương Nhược Thần ngồi xuống lại, mặt không biểu tình nhìn anh: “Bây giờ anh cũng nhìn được rồi, đi đi.”
Lăng Thịnh Duệ cắn cắn môi dưới: “ Xin lỗi, tạm thời tôi không thể đi được.”
Phương Nhược Thần cười lạnh: “ Ý anh là muốn tôi tự mình ra tay?”
“Không, tôi không có ý đó, coi như tôi xin cậu, để tôi ở đây một ngày thôi cũng được, đừng đuổi tôi đi.” Lăng Thịnh Duệ gần như là cầu xin cậu, cái người tên Phương Kiến Hồng kia có thể làm bất cứ chuyện gì, vì sự an toàn của Lăng Hạo, Lăng Thịnh Duệ quyết định cho dù Phương Nhược Thần có kêu người tới lôi anh ra ngoài anh nhất định cũng không đi.
Yêu cầu này của anh quá mức kỳ lạ, Phương Nhược Thần khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Tôi không nói được.” Lăng Thịnh Duệ cúi thấp đầu.
Phương Nhược Thần nhìn xoáy vào anh một cái, rồi mới cầm lấy điện thoại trên bàn nhanh chóng nhấn nút.
“Alo, là bảo vệ đúng không, trong phòng tôi có người điên….”
Cậu còn chưa nói xong, Lăng Thịnh Duệ đã đột nhiên cướp lấy ống nghe của cậu, không nói một lời nhanh chóng gác máy.
Biểu tình của Phương Nhược Thần càng lạnh băng hơn: “ Anh làm gì đó?”
“Rất xin lỗi cậu, chỉ mong cậu đáp ứng yêu cầu này của tôi thôi.” Lăng Thịnh Duệ cắn môi dưới nói.
Phương Nhược Thần yên lặng nhìn anh.
Lăng Thịnh Duệ lại không dám đối mặt trực tiếp với cậu, anh cúi thấp đầu hơn nữa.
“Được, tôi đồng ý.” Phương Nhược Thần nói.
Lăng Thịnh Duệ không ngờ tới cậu lại nhanh chóng thẳng thắn đồng ý nhanh như vậy, nhất thời không phản ứng lại kịp, anh kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Phương Nhược Thần cười như không cười nhìn anh.
Mặt Lăng Thịnh Duệ nóng lên, vội vàng cúi đầu xuống: “ Cảm ơn.”
“Vậy anh định dùng gì để trao đổi đây?” Phương Nhược Thần không quan tâm tới lời cảm ơn của anh, lạnh nhạt hỏi.
“Gì cơ?” Lăng Thịnh Duệ không hiểu lắm hàm ý trong câu của cậu.
Phương Nhược Thần nở nụ cười chế nhạo nói: “ Chắc anh sẽ không ngu xuẩn tới nỗi nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý vô điều kiện với yêu cầu ngớ ngẩn này của anh đó chứ?”
Lăng Thịnh Duệ nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy thật hoang mang, rồi chợt nhận ra người trước mặt này thật xa lạ quá.
Đây vẫn là Phương Nhược Thần cố chấp và kiêu ngạo đó sao?
Đây rõ ràng là một thương nhân xa lạ toàn thân đầy sự giả dối và mưu mô mà.
Lăng Thịnh Duệ thất bại hỏi: “ Cậu muốn gì?”
Khóe môi Phương Nhược Thần câu lên, hỏi lại: “Anh có thể cho tôi cái gì?”
Lăng Thịnh Duệ trung thực trả lời: “Tôi không biết.”
“Anh biết.”Phương Nhược Thần cười nói, cậu vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt anh.
Toàn thân cậu là bộ đồ Tây đậm màu, dáng người vẫn cao gầy như cũ, nhưng cả người lại toát ra cảm giác rất vô tình, giống như đã hoàn toàn không còn độ ấm nào nữa.
Phương Nhược Thần từng bước từng bước tới gần, Lăng Thịnh Duệ bị ép phải lùi về phía sau.
Sau lưng tiếp xúc với mặt tường lạnh băng, Lăng Thịnh Duệ chăm chăm nhìn Phương Nhược Thần cẫn như cũ tiến gần lại đây, trong mắt hiên lên một chút hoảng sợ.
“Cậu muốn làm gì?” Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng hỏi, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh run rẩy của bản thân mình.
“Chẳng lẽ anh lại không biết?” Phương Nhược Thần châm chọc cười lạnh.
Lăng Thịnh Duệ không phản kháng, lúc này nếu nói ra những từ như “Không nên” hay đại loại như thế thì thật quá giả tạo, nhưng Lăng Thịnh Duệ vẫn nhịn không được lên tiếng nói: “ Xin cậu không nên như vậy….”
Phương Nhược Thần nắm lấy cằm anh, nâng nó lên, cưỡng ép anh phải nhìn thẳng vào mình: “ Không nên thế nào? Anh nói rõ ra một chút đi.”
Từ trong đôi mắt cậu anh nhìn thấy được sự châm chọc, nó khiến anh đau đớn vô cùng.
Ánh mắt lạnh lùng thật…..
Nhếch miệng, Lăng Thịnh Duệ không nói một lời.
“Anh bị câm bị điếc à?” Phương Nhược Thần nhíu mày, sau đó dường như nghĩ tới cái gì đó, sự châm chọc trong mắt tăng thêm vài phần: “Đúng là một chút anh cũng không hề thay đổi mà, vào lúc quan trọng thì lại giả vờ đáng thương.” Cậu hừ lạnh một tiếng: “ Cũng chỉ có loại người bỏ đi như anh mới có thể làm ra bộ dạng này để tranh thủ sự đồng tình của người khác thôi, thật không hiểu tại sao lúc đó tôi lại bị anh lừa nhỉ.”
Lăng Thịnh Duệ yên lặng nghe vào hết những lời châm chọc khiêu khích của cậu, vẫn không nói lời nào.
Yên lặng nâng mặt anh lên, qua một hồi Phương Nhược Thần mới tiếp tục lên tiếng: “Khuôn mặt này có gì đặc biệt nhỉ, lớn lên cũng không đẹp bao nhiêu, hoàn toàn bình thường, một chút đặc sắc cũng không có, cứ luôn luôn bày ra vẻ mặt cau có như khổ qua đắng, ban đầu không hiểu tại sao tôi lại nghĩ nó đẹp được chứ?”
“Tuổi thì lớn, lại còn vô tích sự, phải dựa vào đàn ông khác để nuôi sống bản thân mình,anh sống trên thế giới này có ý nghĩa gì nhỉ? Anh trời sinh là đồ đê tiện chỉ đáng để đàn ông làm thôi.”
(Kaze: đừng mà anh Thần… T^T, đau lắm đúng không???)
Theo dõi gương mặt anh cả ngày, Phương Nhược Thần cuối cùng cho ra kết luận: “Anh biết không, hiện giờ chỉ nhìn bộ dạng này của anh thôi thật CMN tôi đã thấy buồn nôn rồi.”
Lăng Thịnh Duệ cúi thấp đầu, bình tĩnh nghe những lời nói lăng nhục càng lúc càng ác độc của Phương Nhược Thần, trên mặt không hề có chút biến đổi nào, mặc cho đối phương châm biếm anh không đáng một đồng nào.
Lúc Trình Trí Viễn ép buộc anh ở bên cạnh hắn thì tôn nghiêm của anh đã hoàn toàn bị đạp thành hàng ngàn mảnh nhỏ rồi, cả cơ thể đầu đã bị đàn ông đùa giỡn hết cả, anh còn quan tâm.. tới mấy vấn đề này chi nữa? hiện giờ với anh, ngoại trừ đứa con trai ruột ra thì không quan tâm tới cái gì khác nữa.
Phương Nhược Thần vẻ mặt đầy chán ghét buông anh ra, lui về phía sau.
Lăng Thịnh Duệ đi tới ghế sô pha bên cạnh, cúi đầu yên lặng định ngồi xuống.
Phương Nhược Thần lạnh lùng nói: “Đừng làm dơ sô pha của tôi.”
Lăng Thịnh Duệ lại đứng dậy.
“Cách tôi xa một chút, đừng làm bẩn không khí xung quanh tôi.”
Lăng Thịnh Duệ yên lặng cất bước đến góc trong cùng của căn phòng rồi ngồi xuống.
Sắc mặt Phương Nhược Thần không hề thay đổi, cậu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh một cái, rồi một lần nữa ngồi trở lại bàn làm việc, tiếp tục đọc phân nửa văn kiện còn lại của mình.
Chỉ là, cậu lúc này lại có chút phiền não.
Lăng Thịnh Duệ cúi thấp đầu, không ngừng nghe tiếng lật văn kiện trong tay cậu, thật ồn ào.
Qua một lúc lâu, Phương Nhược Thần đập thật mạnh mớ giấy tờ lên mặt bàn làm việc, lập tức cầm lấy điện thoại.
“Alo, Lệ Tát, bây giờ cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”
“Đúng, ngay bây giờ.”
“Đẩy qua cho người khác đi! Kế hoạch gì đó để sau làm cũng được, hạn cho cô ba phút nữa lập tức tới phòng tôi ngay, nếu không thì chuẩn bị cuốn gói đi đi!” Phương Nhược Thần nói chuyện rất thô bạo, đến cuối cùng còn rống lên nữa, mạnh mẽ đạp ống nghe lên bàn làm việc.
Lăng Thịnh Duệ bị âm thanh làm cho run rẩy cả người, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng thấy qua một Phương Nhược Thần như vậy, nhưng anh cũng biết Phương Nhược Thần trở thành như vậy cũng là do anh, cho nên ngay cả thở mạnh anh cũng không dám, rất sợ đối phương đột nhiên trở mặt, rồi trực tiếp tống cổ anh ra ngoài mất.
Phương Nhược Thần nôn nóng ngồi ở bàn làm việc, ngón tay không nhanh không chậm gõ gõ lên mặt bàn.
Cả căn phòng nhất thời tràn ngập trong bầu không khí áp lực vô cùng, mà nó chủ yếu là tập trung lên người Lăng Thịnh Duệ.
Mấy phút đồng hồ qua đi, cửa phòng mở ra, một cô gái xinh đẹp có vóc người nóng bỏng vội vàng mà thong thả bước vào.
“Động tác của cô chậm quá.” Phương Nhược Thần bắt tay vào chuẩn bị ký tên, cười như không cười nhìn cô.
“Giám đốc Phương…..” Cô gái thở phì phò, chạy tới trước bàn làm việc, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà tạo ra âm thanh hỗn độn trong phòng làm việc vốn vô cùng yên tĩnh, có chút chói tai.
“Chẳng lẽ cô không nghe tôi vừa mới nói gì sao?” Phương Nhược Thần không vì cô sắp giải thích mà nhẹ giọng xuống: “Tôi vừa nói cho cô trong vòng ba phút phải tới đây, thế mà cô tận hơn năm phút mới tới nơi.”
Trên mặt cô nàng hiện ra sự hoảng sợ, run giọng giải thích: “Thành thật xin lỗi, nhưng vừa rồi là tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất mới tới được đây.”
“ Trịnh Lily, tôi thấy cô hình như không luyến tiếc chỗ này cho lắm thì phải.” Phương Nhược Thần cười nhạt nói.
Cậu từng bước ép sát tới, thậm chí còn kêu thẳng đích danh của cô ra luôn, mà không phải là tên tiếng Anh của cô, chuyện này cho thấy cậu đang tức giận tới cực điểm.
Trong mắt cô gái tên Trịnh Lily có loại kinh khủng không thể diễn tả được, cô dùng sức lắc đầu: “ Không có ạ, tôi thật sự không có! Tôi tuyệt đối không hề có ý nghĩ đó đâu.”
Khóe mắt cô rưng rưng, âm thanh càng lúc càng nức nở, mà Phương Nhược Thần lại không hề có một chút ý định thương hoa tiếc ngọc nào.
“Vậy hẳn là, cô vẫn muốn tiếp tục làm công việc ở đây?” Cậu lạnh lùng hỏi.
“Vâng đúng ạ,giám đốc Phương.” Trịnh Lily vội gật đầu.
“Ha, tốt, nếu đã vậy, cô tiếp tục làm chuyện mà chiều hôm qua còn đang dang dở đi.” Khóe môi Phương Nhược Thần câu lên, lộ ra nụ cười châm chọc.
“Hả?” Ban đầu cô không nghe hiểu được hàm ý trong câu của cậu, nhưng sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì đó thì sắc mặt trong thoáng chốc đã đỏ bừng.
Ánh mắt Phương Nhược Thần càng lạnh hơn nữa: “Cô không muốn?”
Trịnh Lily cắn môi dưới không nói chuyện.
“Cô ba lần bốn lượt câu dẫn tôi không phải là muốn kéo tôi lên giường sao, hôm nay tôi sẽ thỏa mãn cô.” Phương Nhược Thần gác cây bút vào ống đựng bút trên bàn.
Cậu nói rất thẳng thừng, Trịnh Lily nhẹ nhàng cắn môi, rồi sắc mặt càng lúc càng ửng hồng, lộ ra một tia nhục nhã khó coi, cúi thấp đầu sợ hãi không dám nhìn sự hờ hững ẩn chứa trong đôi mắt Phương Nhược Thần.
“Ngay tại phòng làm việc sao?” Trịnh Lily nhỏ giọng hỏi.
“Không đây thì đâu nữa, hay cô muốn tôi đặt trước một phòng trong khách sạn năm sao?” Phương Nhược Thần cười như không cười châm biếm nói.
Trịnh Lily do dự một chút, rồi cươn tay bắt đầu cởi cúc áo.
Phương Nhược Thần lười biếng dựa lưng vào thành ghế ngồi, mỉm cười nhìn cô cởi đồ ra.
Không khí có chút nhuốm mùi tình dục, khiến Lăng Thịnh Duệ mơ hồ đoán được chuyện sắp xảy ra kế tiếp, anh yên lặng đứng dậy đi tới nhà vệ sinh cách đó không xa, anh không hề nghĩ tới Phương Nhược Thần lại phóng túng đến nỗi sẽ làm loại chuyện này ngay trước mặt người khác như thế.
Người thanh niên này thật sự là Phương Nhược Thần sao?
Anh càng nghĩ thì chỉ cảm thấy người này là một cậu thanh niên nhà giàu kêu ngạo mà xa lạ thôi….
“Đứng lại, anh muốn đi đâu?”
Giọng nói lạnh băng của Phương Nhược Thần từ phía sau truyền tới, khiến cho Trịnh Lily cũng phải sợ hãi la lên.