Mục lục
Dã Thú Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Một chương bù, cuối tuần sẽ thêm một chương (nếu đến cuối tuần không có thêm vêệc @@)-

Trên đường về nhà, Lăng Thịnh Duệ cứ luôn ngây ngẩn nhìn chằm chằm cảnh tượng ngoài cửa sổ mãi.

Anh lo rằng Phương Nhược Thần sẽ gây bất lợi với người nhà mình, đối phương đã sớm thị uy đe dọa trước mặt anh, nhưng anh vẫn vì trong một lúc tức giận mà bỏ trốn, tuy rằng mối quan hệ giữa anh và vợ đã triệt để tan vỡ, thế nhưng anh vẫn một mực hy vọng hai người có thể hòa giải với nhau, nếu như Phương Nhược Thần thật sự làm chuyện gì đó tổn hại đến gia đình anh, anh dù chết cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

Tâm trạng lo lắng của Lăng Thịnh Duệ, Phương Vân Dật đem hết thảy đặt trong tầm mắt một cách tự nhiên, chỉ là cậu cũng không chủ động mở miệng nói gì, theo cậu nghĩ, Lăng Thịnh Duệ cần một lần giáo huấn nhớ đời, để anh ta biết việc bỏ trốn tất yếu phải trả giá đắt.

Trên đường đi Lăng Thịnh Duệ cứ lo lắng thấp thỏm mãi, cho đến khi về đến nhà Phương  gia, tim anh đập càng mạnh đến muốn nhảy ra khỏi cổ họng, anh sợ rằng mình sau khi bước vào cửa, Phương Nhược Thần sẽ lạnh lùng nói với anh: “Do anh bỏ trốn, nên vợ và con anh đều bị tôi giết chết hết cả rồi.”

Chiếc xe chậm rãi tiến vào ga-ra, vừa lúc xe đỗ, Lăng Thịnh Duệ đã bạt mạng mở cửa, xuống xe, vội vội vàng vàng chạy về hướng biệt thự Phương gia.

“Yo! Thể lực khôi phục nhanh thật.” Phương Vân Dật xuống xe một cách từ tốn chậm rãi, cười ** nhìn bóng dáng bước đi không vững của anh.

Đối với lời trêu chọc của Phương Vân Dật, Lăng Thịnh Duệ cứ mắt điếc tai ngơ thôi.

Anh dùng sức đẩy cửa ra, thở hổn hển vọt vào trong nhà.

Người làm trong phòng khách đều mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn sang cửa, còn Phương Nhược Thần thì ngồi ngay trên sô-pha, lạnh lùng nhìn anh, hai tay ôm trước ngực, trên mu bàn tay là một mảng máu thịt không rõ, màu máu tươi nhuộm trên vải sơ mi trắng toát một vết đỏ lớn đến nhức mắt, thoạt nhìn thấy mà giật cả mình.

Lăng Thịnh Duệ đứng sững tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.

Ánh mắt Phương Nhược Thần giá lạnh như băng, từ lúc Lăng Thịnh Duệ bước vào cửa thì vẫn cứ sống chết trừng vào người anh, tuy thái độ không có biến động gì quá lớn, nhưng ẩn chứa bên trong, một dòng cảm giác lạnh thấu xương lưu chuyển bên trong ấy lại cường liệt như vậy đấy.

Sự sợ hãi trong lòng Lăng Thịnh Duệ ngày càng thêm sâu, trong vô thức bước lùi một bước, đụng ngay vào người Phương Vân Dật đang tiến vào cửa từ phía sau.

“Sao vậy?” Tay phải Phương Vân Dật khoát lên vai anh, có chút hiếu kì nhìn vào bên trong phòng, sau đó cả người cứng ngắc, giọng nói líu lo cũng ngừng.

Lần chơi này quá mức rồi…

Phương Vân Dật miễn cưỡng, gắng gượng bước vào, lộ ra một nụ cười nhu thuận, nói với Phương Nhược Thần: “Anh hai, thật ngại quá, em về trễ rồi.”

Phương Nhược Thần lạnh lùng nhìn cậu, không nói một câu.

Đường nhìn dần hạ xuống, Phương Vân Dật vờ như vừa mới chú ý đến hai tay bị thương của Phương Nhược Thần, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc: “Anh, anh bị thương sao? Sao không để người ta băng bó lại?”

Xoay đầu sang, Phương Vân Dật nhìn nhóm người làm đang đứng, có chút tức giận mở miệng nói: “Mấy cô cậu làm việc kiểu gì? Anh tôi bị thường mà không biết gọi bác sĩ đến xử lí hay sao?”

Nhóm người huơ huơ tay, chỉ sang Phương Nhược Thần, vẻ mặt khó xử.

Phương Vân Dật còn muốn hé miệng nói gì đó, nhưng khi chạm mắt với sắc mặt ngày càng khó coi của Phương Nhược Thần, thì vô cùng thức thời tự động im bặt.

“Ách…, em mới nhớ ra mình có bài tập còn chưa làm, vậy em về phòng trước để làm bài ha.” Phương Vân Dật có hơi ngượng ngùng xoa xoa gáy, quan sát sắc mặt của Phương Nhược Thần một cách cẩn trọng.

Phương Nhược Thần không trả lời, nhưng cũng không phản đối, Phương Vân Dật cứ cho rằng cậu ta đã ngầm đồng ý, liền le lưỡi ra, phi như bay bỏ chạy lên lầu hai.

Nhìn thấy bộ dáng chạy trốn thục mạng của Phương Vân Dật, Lăng Thịnh Duệ khóc không ra nước mắt, rõ ràng là Phương Vân Dật bắt anh về lại đây, nhưng đối phương lại nỡ để một mình anh đối mặt với tên hung thần ác sát – Phương Nhược Thần này.

“Chuyện đó… Nếu không có việc gì, tôi cũng về phòng đây…” Lăng Thịnh Duệ nhìn cái tên nào đó đang ngồi trên sô-pha, mở miệng thăm dò hỏi.

Phương Nhược Thần không để ý đến anh.

Ôm lấy tâm lý may mắn trong lòng, Lăng Thịnh Duệ cẩn trọng bước lên phía trước vài bước.

Phương Nhược Thần vẫn như cũ không có phản ứng.

Lăng Thịnh Duệ trong lòng mừng rơn, tuy rằng không biết Phương Nhược Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu hiện tại cậu ta đã như thế này, thì dường như cũng chẳng chuẩn bị gì để làm phiền gì anh đâu.

Lăng Thịnh Duệ vận dụng hết sức lực toàn thân, bước đi càng nhanh, hướng đến lầu hai mà bước.

Lúc đi ngang qua người Phương Nhược Thần, khóe mắt Lăng Thịnh Duệ vẫn một mực gắt gao theo dõi cậu ta, rất sợ đột ngột phát sinh biến cố gì đó.

May mắn một điều, Phương Nhược Thần từ đầu chí cuối vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước, cũng chẳng có động tác nào khác.

Lăng Thịnh Duệ nhất thời thở phào một hơi, tuy rằng không biết Phương Nhược Thần rốt cuộc bị cái gì, nhưng có thể tránh được một kiếp, anh vẫn cảm thấy không gì may mắn hơn thế.

Lúc bước lên lầu, Lăng Thịnh Duệ đột nhiên quay đầu lại, đứng đối diện với sau lưng Phương Nhược Thần, nhỏ giọng cất tiếng nói một câu: “Miệng vết thương của cậu rất nghiêm trọng, vẫn nên đi kiếm bác sĩ lại xem đi, không nên để lại di chứng.”

Toàn thân Phương Nhược Thần hơi run lên, nhưng vẫn không hề xoay đầu lại, cũng không có hồi đáp gì.

Lăng Thịnh Duệ có chút bất đắc dĩ thở ra một hơi, xoay người, lên lầu.

Mà Phương Nhược Thần đang ngồi trên sô-pha, nghe được tiếng bước chân ngày càng nhỏ dần của của Lăng Thịnh Duệ, ánh mắt trở nên càng thêm thâm trầm, đen như một hố sâu không thấy đáy.

Về được phòng, Lăng Thịnh Duệ ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho nhảy dựng.

Căn phòng vốn gọn gàng sạch sẽ đã biến thành một mớ hỗn độn, cửa tủ quần áo toàn bộ đều bị đập tan, chiếc gương soi khảm ở trên cũng bị vỡ nát, các mảnh thủy tinh rơi đầy mặt sàn, còn quần áo của anh thì bị vứt lung tung nơi nơi đều có.

Đây rốt cuộc là như thế nào? Xảy ra chuyện gì vậy?

Ngơ ngác nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Lăng Thịnh Duệ có chút không phản ứng lại được.

Lăng Thịnh Duệ liên tưởng đến hai tay dính đầy máu tươi của Phương Nhược Thần, bỗng dưng nhớ ra. Chuyện này hẳn không là Phương Nhược Thần sau khi phát hiện anh bỏ trốn, nhất thời phẫn nộ làm ra đó chứ…

Thật là đáng sợ…

Lăng Thịnh Duệ kiễng chân lên, cẩn trọng né tránh các mảnh vỡ thủy tinh trên sàn, đi đến phía trước tủ quần áo.

Cho đến khi tiến đến gần, anh mới phát hiện, cửa tủ bị phá hủy so với tưởng tượng của anh còn lợi hại hơn nhiều, cả mặt phẳng cơ hồ đều bao phủ đầy bởi các vết rạn nứt, rất nhiều vết nứt còn liên tiếp với nhau, rõ ràng là hậu quả của việc đã bị đập tan bởi rất nhiều cú đấm, trên mặt phẳng còn trải dài các vệt máu chi chít tỉ mỉ, có thể thấy lúc đó Phương Nhược Thần đã điên cuồng như thế nào, Lăng Thịnh Duệ cơ hồ đã có thể tưởng tượng được tình cảnh ấy: Chàng trai trẻ tuổi hai mắt đỏ rực đứng trước tủ quần áo, một đấm lại một đấm nện vào cánh cửa tủ cứng cáp, miệng phát ra những tiếng rống đầy phẫn nộ…

Đây là bằng gỗ thực sự đó! Còn là cái loại đặc chế mà cứng nhất nữa, lẽ nào Phương Nhược Thần đều không thấy đau sao?

Nhìn thấy các vết nứt đáng sợ kia, Lăng Thịnh Duệ không khỏi rùng mình, nếu như các nắm đấm kia đều nện vào người anh, vậy…

Lăng Thịnh Duệ không dám nghĩ đến cảnh tượng đó nữa.

“Ai… Người trẻ tuổi bây giờ, thật dễ xung động quá.” Thở dài một hơi, Lăng Thịnh Duệ ngồi xổm xuống, nhẫn nhịn cơn đau kịch liệt từ phần eo và mông, bắt đầu thu dọn các mảnh thủy tinh vụn trên sàn.

Tuy rằng khung cảnh thoạt nhìn rất lộn xộn, nhưng chỉ cần quét đi các mảnh vỡ và nhặt lại quần áo rơi rớt trên sàn là xong ngay, về phần cánh cửa tủ bị đập nát, đợi lát sau xử lí cũng ổn, Phương Nhược Thần đang nổi nóng, anh không dám hấp tấp yêu cầu tìm người ta tới giải quyết, sợ rằng đến lúc đó cửa tủ chưa được sửa chữa, mà ngược lại là anh đã bị “xử lí” luôn rồi.

Tuy rằng toàn thân vô lực, nhưng ở Phương gia làm quen rồi công việc quét tước, Lăng Thịnh Duệ cũng chỉ tốn nửa giờ là đã dọn dẹp xong.

Nhìn thấy căn phòng đã trở lại tình trạng ngăn nắp sạch sẽ, Lăng Thịnh Duệ thở một hơi thật sâu, lau đi mồ hôi đọng trên trán: “Phù… coi như đã dọn xong.”

Bị lăn qua lăn lại hết nửa ngày, còn phải chịu cơn đau tim khá lớn, vào lúc này, Lăng Thịnh Duệ mới trải được cảm giác uể oải, kiệt sức một cách triệt để.

Cả người Lăng Thịnh Duệ thoát lực ngã lên giường, dự định sẽ nghỉ ngơi nhiều một chút, nhưng khi vừa nhắm lại mắt, trước mắt anh đột nhiên hiện lên hình ảnh Phương Nhược Thần lạnh lùng và đôi tay dính đầy máu thịt mơ hồ kia.

Lăng Thịnh Duệ đột ngột mở mắt.

Phương Nhược Thần như vậy, cậu ta hẳn sẽ không đang ngồi dỗi chứ…

Chỉ trong nháy mắt, Lăng Thịnh Duệ liền rất nhanh phủ định cái suy nghĩ ngớ ngẩn này, dựa vào tính cách lạnh như băng vạn năm không đổi của Phương Nhược Thần, khả năng nào lại có cái hành động ấu trĩ này?  Lăng Thịnh Duệ vỗ mạnh đầu mình một cái, trong lòng cười nhạo ý tưởng kì lạ của chính mình.

Chỉ là, hễ nghĩ đến vết thương trên tay của Phương Nhược Thần, tim Lăng Thịnh Duệ liền ổn định không nổi.

Bị thương đến như thế, ắt hẳn rất đau, lại không chịu đi trị liệu…

Lăng Thịnh Duệ bật người ngồi dậy trên giường, ít nhất cũng phải giúp sát trùng vết thương chứ…

Lê lết tấm thân kiệt sức của mình, Lăng Thịnh Duệ đi ra khỏi phòng, cầm lấy hộp cứu thương từ tay một người làm trong nhà, xuống lầu, đi đến bên cạnh Phương Nhược Thần.

“À, vết thương của cậu còn đang chảy máu, để tôi giúp cậu xử lí một chút.” Lăng Thịnh Duệ nâng lên hộp cứu thương, nhỏ giọng hỏi.

Phương Nhược Thần không để ý đến anh, thậm chí ngay cả đầu cũng không thèm nghiêng sang, vẫn như cũ duy trì tư thế lúc nãy, hai tay ôm lấy cánh tay, lạnh lùng nhìn thẳng, nếu không nhờ sự phập phồng có quy luật trước ngực cậu, Lăng Thịnh Duệ đều sẽ hoài nghi trên ghế sô-pha kia phải chăng là một bức tượng điêu khắc đang ngồi hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK