Anh liếc mắt nhìn Quan Thế Kiệt, cậu ta không nói với Chu Dực chuyện anh có ý đồ tự sát, hiện giờ cậu ta đang thất thần nhìn cửa lớn đằngkia.
Nếu lúc nãy mình thật sự bị đâm chết,Chu Dực sẽ thế nào?
“A Dực, nếu có ngày tôi chết, cậu sẽ ra sao?” Do dự một chút, anh mở miệng hỏi.
Anh nói xong, đầu dây bên kia không trả lời, qua một hồi rất lâu, giọng nói ôn nhu của thanh niên trẻ tuổi vọng tới: “ Tâm tôi cũng sẽ chết theo, đời này kiếp này tôi chỉ yêu mình anh, nếu có ngày anh thật sự xảy ra chuyện, tình yêu của tôi cũng sẽ theo anh.”
(Kaze: hí hí hí hí…)
Lăng Thịnh Duệ trầm mặc.
“ Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để tôi cô đơn mãi mãi trên đời này như người không hồn sao?” Dừng một chút, y bổ sung thêm.
Thái độ này ngoài ý muốn của anh, vốn anh tưởng rằng y sẽ nổi giận, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý,nhưng không có, Chu Dực chỉ ôn nhu khuyên bảo anh. Tuy anh biết Chu Dực lãnh tĩnh, nhưng lúc này mà y còn giữ bình tĩnh được làm anh thấy bất ngờ.
Uy hiếp mềm mỏng mà….
Không biết vì cái gì, nội tâm đang lạnh băng của anh, bỗng chốc ấm áp trở lại.
Anh mím môi, trong lòng thở dài, nghĩ rằng vừa rồi mình xúc động quá rồi, vì vậy nhẹ giọng nói: “ Xin lỗi, tôi không nên hỏi chuyện này.”
“Không sao đâu.”
“Không sao.” Kèm theo đó là ngữ khí ôn nhu vô bờ bến: “ Tôi biết hiện giờ tâm tình anh rất bất an, nếu anh có chuyện không vui gì, cứ gọi cho tôi, bây giờ tôi đang gặp một chuyện tương đối vướng tay, sợ còn phải ở Pari thêm một tuần nữa, anh phải hứa với tôi, tuyệt đối không được làm chuyện gì gây tổn thương chính mình, hiểu chưa?”
“Ừm.”
“Hứa nhé?”
“Ừ.”
“Rất tốt, ha ha.”
Tiếng cười trầm thấp của Chu Dực truyền tới, ấm áp tựa ánh mặt trời khiến cho nỗi lo trong lòng anh vơi đi không ít, nhếch nhẹ khóe môi…. Một cái, rốt cuộc hôm nay anh cũng đã nở nụ cười đầu tiên rồi.
“Cảm ơn, bây giờ tôi ổn rồi.” Lăng Thịnh Duệ nói.
“Vậy tốt.” Nghĩ khí của y nhẹ nhàng hỏi: “Được rồi, mà điện thoại của anh hư hả? Tôi gọi điện cho anh mà cứ trong trạng thái tắt máy, gọi về nhà cũng không được.”
Anh hơi ngượng ngùng: “ À, điện thoại tôi hết pin, chìa khóa thì không cẩn thận làm mất rồi, nên không vào được.”
“……….”
Điện thoại treo rất lâu sau đó, anh có thể tưởng tượng được vể mặt của Chu Dực lúc này, dáng vẻ dở khóc dở cười, vẻ mặt hóa đen, xấu hổ vô cùng.
“Ha ha, ra là vậy, tôi còn lo anh gặp chuyện gì, không sao là tốt.” Sau một hồi y lên tiếng, âm thanh hơi quái dị, anh biết đó là do y đang cực lực nhịn cười.
“Rất ngốc đúng không?” Lăng Thịnh Duệ ủ rũ.
“Một chút.” Chu Dực cười nói: “ Nhưng đầy là tác phong của anh, tôi tập quen rồi.”
“Thật sao?” anh phiền muộn muốn chết được.
Ngẫm lại đúng là mình luôn mơ mơ màng màng, bỏ đâu quên đó, hoặc là chậm tiêu một chút, cũng chỉ có người tốt như Chu Dực mới có thể kiên nhẫn nhẫn nhịn với anh,anh đã từng cố bỏ tật xấu này, nhưng lần nào cũng thất bại, anh nghi ngờ, có phải đây là điềm báo cho việc não anh không hoạt động không?
“Cũng không có gì to tát đâu, anh đến chỗ quản lý nhà nói rõ tình huống một chút, lúc nào anh ta cũng giữ một chìa riêng, tôi gọi cho anh ta trước một tiếng đã.”
“Ừm, biết rồi.”
Mắt thấy sắc mặt Quan Thế Kiệt còn khó coi hơn ban nãy nữa, anh vội vàng nói: “Vậy cúp máy nhé.”
“Ừm, tối tôi lại gọi cho anh.” Chu Dực nói: “ Gặp sau nhé… bảo bối.”
Anh nghẹn đỏ mặt: “Gặp sau, A Dực.”
Anh cũng muốn nói lời thân mật với Chu Dực, nhưng mà mấy lời xưng hô buồn nôn đó làm thế nào cũng không thốt nên lời được.
Dường như biết được Lăng Thịnh Duệ đang bối rối, người luôn điềm tĩnh như Chu Dực nhịn không được mà trêu đùa: “Vậy thôi sao, không biểu đạt gì thêm à?”
Khóe mắt anh giật giật, làm bộ như nghe không hiểu: “ Biểu đạt cái gì?”
Chu Dực nở nụ cười: “Hôn tôi một cái.”
Anh giật mình: “Sao hôn được?”
“Ha ha.” Chu Dực cười lớn: “Anh nói xem?”
Hồi lâu anh không trả lời.
Ngượng quá nha….
“Ha ha ha, anh đang xấu hổ.” đợi nửa ngày cũng không nghe thấy anh phản ứng, bên kia điện thoại Chu Dực sảng khoái cười: “ Được rồi, đùa anh thôi, tôi cúp đây,anh về nhà đi.”
“Gặp sau.” Lăng Thịnh Duệ đỏ mặt trả lời.
“Gặp sau.”
Điện thoại ngắt kết nối, anh giật mình trả điện thoại lại cho Quan Thế Kiệt.
“Nói xong rồi?” cậu hỏi.
(Kaze: thằng nhỏ đang ganh tỵ…:v, hai người thân mật quá rồi nha ~~~)
Trên mặt cậu là biểu tình cười như không cười, anh quay đầu,không dám nhìn thẳng mặt cậu: “Ừ.”
“Không tìm chết nữa?” cậu tiếp tục hỏi.
“Không.” Trước mặt thiếu niên đầy khí lực áp bức này, khiến anh càng khẩn trương, Quan Thế Kiệt tiếp tục hỏi, anh cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Cậu thở phào nhẹ nhõm: “ Vậy được rồi.”
“Xin lỗi,khiến cậu lo lắng.”
Cậu nhún vai: “ Nếu ông không phải cha của tiểu Hạo, tôi sẽ không màng tới ông, ông đúng là vô dụng, cứ động đến là tìm chết, người kém cỏi như vậy, tôi rất ghét nhất, làm người thì phải biết tiến lên, giống tiểu Hạo ấy.”
Cậu nói quá trực tiếp, một chút mặt mũi cũng không chừa cho anh.
Anh đuối lý,không dám phản bác lại, nội tâm buồn phiền vô cùng.
“Ưm, nếu không có chuyện gì, tôi về trước, chuyện hôm nay cảm ơn cậu.” Không muốn tiếp tục đối mặt với ánh mắt khinh thường của cậu, anh gượng cười nói, xoay người rời đi.
Quan Thế Kiệt nhìn bóng lưng anh, hơi thất thần,lúc người đó còn chưa đi xa,cậu mở miệng nói: “ Nếu ông muốn tới thăm tiểu Hạo, thì có thể đến.”
Anh dừng bước, xoay người lại.
“Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tạm thời không cần, bây giờ tôi không có tư cách gì gặp nó, nếu cậu muốn tốt cho nó, thì giúp tôi chăm sóc nó.” Anh đưa lưng ngược với đèn đường, mặt giấu trong bóng đêm, thân ảnh càng thêm cô độc.
Quan Thế Kiệt trả lời: “ Tất nhiên, yên tâm đi.”
Chỉ là, nếu ông biết được suy nghĩ thật của tôi, ông nhất định sẽ rất hận tôi….
Làm theo lời Chu Dực nói, khi về đến nhà, anh trực tiếp đến chỗ quản lý,ngoài dự kiến là, khi vừa nói ra thân phận của mình, nhân viên quản lý không hỏi gì nhiều, trực tiếp đưa chìa khóa cho anh,quá trình thuận lợi hơn anh nghĩ rất nhiều, rất rõ ràng là Chu Dực đã nói rõ sự tình rồi.
Bện rộn nguyên một ngày, tâm tình và sự tình chuyển biến quá nhanh,khiến anh chỉ cảm thấy mệt mỏi vô lực mà thôi.
Tắm sơ một chút, anh ngã đầu xuống gối.
Chỉ là, vốn buồn ngủ lắm, nhưng khi vào giường, anh lại thanh tỉnh ạ thường, chuyện ban ngày cứ như cuộn phim lướt nhanh từng sự kiện một, làm cho tâm trạng vốn đã bình tĩnh của anh lại trầm trọng hơn nhiều.
Anh luôn rất khoan dung với mọi chuyện, nhưng không cách nào chịu đựng được đó là bị người khác đùa bỡn, Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật hai người cùng nhau lừa anh, hơn nữa còn là dùng chuyện nghiêm túc ia làm cớ, anh không thể nào chấp nhận được, càng miễn bàn là anh không bao giờ… muốn gặp lại hai người đó nữa.
Như vậy cũng tốt, bắt đầu từ ngày mai, anh không cần phải tới bệnh viện nữa….
Anh nằm trên giường, cảm giác mệt chết đi được, nhưng không sao ngủ được, loại cảm giác này khó chịu vô cùng. Anh quay đầu, nhìn ánh trăng treo cao ngoài cửa sổ, tâm tư loạn cào cào, buổi tối thế này thật sự rất thích ý,nhưng anh không cách nào tĩnh tâm lại được.
Hết cách, anh đành phải mượn rượu vỗ giấc ngủ vậy, thể chất của anh hễ gặp rượu là gục mà.
Chu Dực là người rất thích sưu tầm rượu, trên kệ có rất nhiều loại rượu quý, nhưng anh không thích hương vị của rượu, cũng không dám chạm vào mớ rượu trân bảo này, kể từ khi biết y uống loại rượu trị giá vạn đola thì anh luôn ngưỡng mộ từ xa.
Cái hộp đựng rượu đế trong góc là do Chu Dực vì anh mà chuẩn bị, nhưng anh không uống nên cứ nằm đó mãi, anh lấy một chai ra, đổ vào ly, đi đến cửa sổ.
Anh không bật đèn, cứ đứng như thế bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm màu hồng ngọc bên ngoài, chậm rãi uống.
Ánh trăng như mặt nước chảy xuôi, căn phòng thì một mảnh tối mịt,sau khi uống xong một ly, anh đã bắt đầu choáng váng. Cồn đã có tác dụng, anh buông ly rượu, một lần nữa trở về giường.
Chẳng qua là miễn cưỡng đi vào giác ngủ, nhưng chất lượng lại không đạt yêu cầu.
Không biết qua bao lâu, từ cửa truyền tới tiếng động rất nhỏ,tiếp theo là tiếng đóng cửa, tiếng bước chân rất nhẹ. Anh nửa tỉnh nửa mê, nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Tiếng bước chân dừng bên giường, yên lặng một hồi, người nọ mới vén chăn lên.
Anh vô thức cho rằng đối phương là Chu Dực, nên mới mơ hồ gọi tên: “ Chu Dực, cậu về rồi.”
Người vốn định lên giường thân thể cứng đờ, không nói gì hết, cũng không mở đèn, người đó chỉ xoay người đè anh bên dưới, bắt tay cởi áo ngủ anh ra.
Lăng Thịnh Duệ đang mê man, không nói gì hết, mặc cho người bên trên cởi đồ mình ra.
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi anh, người đó hôn vô cùng thô bạo mà cuồng nhiệt, gần như làm cho môi Lăng Thịnh Duệ đau đến tê dại, hô hấp cực kỳ khó khăn.
Phổi thiếu dưỡng khí, mang đến từng cơn đau, nó khiến đầu anh như muốn nứt ra.
Chu Dực hôm nay, hình như không đúng lắm….
Trong ấn tượng của anh, dục vọng của Chu Dực luôn cháy bỏng, nhưng không bao giờ thô bạo, rất quan tâm đến cảm thụ của anh, hôm nay lại khác thường quá, anh rơi vào trạng thái ý thức hỗn loạn, không thể nghĩ gì nhiều hơn, chỉ có thể yên lặng để người bên trên tước đoạt tất cả,
Thân thể nóng như lửa đốt, hai tay anh bị bắt lấy, cố định trên đỉnh đầu, đối phương buông tha cho đôi môi anh, rồi chậm rãi hôn xuống dưới, cứ như một con sói chôn sâu hôn vào cổ anh, tay rãnh rỗi cũng không buông tha cho bất kỳ nơi nào trên người anh.
Bảo bối của anh bị trêu đùa cũng dần ngóc đầu lên….
Đóa hoa trước ngực bị nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn, anh không nhịn được phát ra tiếng than nhẹ.
Người bên trên bỗng nhiên chấn động, động tác càng thêm cuồng dã, độ ấm không khí đột ngột tăng lên, toàn bộ gian phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.
Thân thể bị lật lại, đối phương áp người trên lưng anh, một vật thể nóng như sắt nung đặt sau người, một phát tiến thẳng vào, Lăng Thịnh Duệ bật ra tiếng kêu rên.
Ngay lập tức chuyển động phần hông, động tác ra vào kịch liệt, người đó không cho anh một chút thời gian thích ứng nào đã bắt đầu mạnh mẽ trừu sáp, gây ra cho anh chỉ có đau đớn vô cùng.
Những cái hôn chi chít rơi xuống lưng anh, trượt theo thân thể trần trụi dời xuống bên dưới, hai tay người nọ vòng lên phía trước, dùng toàn bộ khí lực khiến người thở không được ôm chặt lấy anh, cơ thể hai người dán dính vào nhau, không ngừng tụ lại.
Ánh trăng chiếu đến trên giường, Lăng Thịnh Duệ sắc mặt tái nhợt đang dùng sức bấu vào chăn, một thân thấm đẫm từng giọt mồ hôi, ánh lên trông đẹp đẽ mê người.
Rất đau, thân thể như bị xé rách vậy. anh hoảng loạn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bị át trong cổ họng không phát ra được chữ nào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. loại cảm giác này gợi cho anh nhớ đến một đoạn ký ức đau khổ nào đó, nhưng hiện giờ anh không cách nào ra lệnh cho não bộ hoạt động được.
Đau đớn, thống khổ, dằn vặt kéo dài rất lâu, trong đầu anh hiện giờ chỉ còn lại hình ảnh ánh trăng trắng xóa lơ lửng bên ngoài khung cửa sổ.