Mục lục
Dã Thú Pháp Tắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vết thương nhìn có vẻ sâu, chắc không để lại sẹo chứ?” Lăng Thịnh Duệ tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên mặt Chu Tường, nhíu mày nói.

Nhìn bộ dạng lo lắng của anh khiến cho tâm tình đang cực kỳ khó chịu của Chu Tường dịu lại không ít, nửa đùa nửa thật nói:  “Đâu có sao ~, nếu tôi có thêm vết sẹo nữa, nhìn sẽ nam tính lắm đó ~”

(Kaze:đừng Tường cưng!!! em khóc đó T^T)

Lăng Thịnh Duệ trừng mắt liếc cậu:  “Đừng nói bậy, để tôi đưa cậu tới bệnh viện.”

Chu Tường cười gật đầu.

Lăng Thịnh Duệ xoay người nhìn Trình Trí Viễn, lạnh lùng nói với hắn: “ Trình Trí Viễn, cậu quậy cũng đủ rồi, đi về đi. Không phải bây giờ cậu đang ở cùng với cô gái tên Dĩ Nhu à? Nếu cậu không về, cô ấy sẽ lo lắng đó.”

Trình Trí Viễn dùng khăn giấy lau sạch bơ và bánh kem trên mặt mình, cười như không cười nhìn anh:  “Anh ghen hả?”

Lăng Thịnh Duệ không có hứng cãi cọ với hắn: “ Cậu đi đi.”

“Nếu tôi nói không thì sao?” Trình Trí Viễn nhướng mi.

Lăng Thịnh Duệ không đáp lại, xoay người đối mặt với Chu Tường, ôn nhu hỏi:  “Cậu đứng lên đi lại được không?”

Chu Tường lắc lắc đầu: “Chắc là không được.”

“Vậy tôi đỡ cậu, chúng ta tới bệnh viện.”

“Ừm ~”

Lăng Thịnh Duệ nâng người Chu Tường dậy, hai người đi tới cửa ra vào.

Chu Tương ôm vai Lăng Thịnh Duệ, cả cơ thể cậu cố ý đè lên người anh, cằm cũng tựa lên vai anh.

Lăng Thịnh Duệ không nói gì.

Trình Trí Viễn ngồi trên sopha, nhìn hai người dính sát rạt vào nhau, ánh mắt hiện lên sát ý nồng đượm.

Sau khi đi đến  cửa ra, Lăng Thịnh Duệ quay đầu… hướng về Trình Trí Viễn: “Tôi không biết cậu tới đây là có mục đích gì, mà tôi cũng không muốn biết, nhưng mà tôi hy vọng sau khi chúng tôi trở về, cậu đã đi rồi. Cũng mong rằng sau này cậu đừng xuất hiện quấy rầy cuộc sống của tôi và Chu Tường nữa.”

Nói xong anh xoay người lại…. một cái liếc nhìn cũng không nhìn Trình Trí Viễn.

Ngực Trình Trí Viễn khi người đàn ông đó quay lại sinh ra một chút chờ mong, nhưng lại bị người ta tỏ thái độ lạnh lùng và xa cách đánh cho tan tành mây khói.

Ánh mắt hắn trở nên tối tăm hơn.

Chu Tường có xe, cơ mà vì chân bị thương nên không thể lái, mà Lăng Thịnh Duệ cũng sẽ không lái, thế là đành đón xe đi.

Lăng Thịnh Duệ lên xe trước, rồi mới đỡ Chu Tường vào trong.

Sau khi bước vào xe, chân Chu Tường bỗng nhiên “trượt” một cái, cả người mất thăng bằng ngã xuống, hoàn toàn đè cả cơ thể lên Lăng Thịnh Duệ đang ngồi trong xe.

Đột nhiên bị đè xuống, Lăng Thịnh Duệ theo bản năng muốn đẩy Chu Tường ra, nhưng khi nhìn đến biểu tình “đau đớn” của Chu Tường thì anh càng lo hơn, đành vội vàng hỏi: “ Cậu không sao chứ?”

Chu Tường nhíu mày:  “Đau quá…~”

Cậu cố ý kéo dài thanh âm ra, mang theo vài phần hàm ý làm nũng.

Một chiêu này đối phó rất thành công với Lăng Thịnh Duệ, trên mặt Lăng Thịnh Duệ cứ thế mà hiện lên một phần yêu thương.

“Ừ, mau ngồi dậy nào, để tôi xem vết thương của cậu có bị sao không.”

“Chân tôi không có chút sức nào hết á…..”

“……..”

Chu Tường quá mức “suy yếu”, Lăng Thịnh Duệ bị kiềm lại không nhúc nhích được, anh không còn cách nào khác đành phải dùng sức thử đẩy Chu Tường lên, nhưng một chút chuyển động cũng không có.

Anh cảm thấy kỳ lạ, làm thế nào mà Chu Tường lại nặng thế này?

Hay là…. Thể lực của mình quá yếu?

Lăng Thịnh Duệ thử vài lần cũng không được, Chu Tường nhìn anh, liên tục oán giận nói: “Anh nhẹ chút.”

“Xin lỗi.” Lăng Thịnh Duệ đành phải bỏ cuộc.

“Không sao, chỉ là anh đừng dùng sức mạnh quá là được.” Chu Tường mỉm cười, vô cùng “Khoan dung” nói, rồi trộm thả cánh tay đang bấu chặt lấy tay vịn thành ghế ở phía sau ra.

“Khụ khụ khụ!”

Tài xế lái xe có chút nhịn không được nữa, thế là nhẹ nhàng ho lên.

Chu Tường nói chuyện với Lăng Thịnh Duệ, hai người dùng Hán ngữ, tài xế xe nghe không hiểu, nhưng nhìn hành động ái muội của họ còn tưởng họ đang ve vãn nhau, thế là dùng vốn tiếng Anh ít ỏi nói chuyện với họ: “ Xin thứ lỗi, nếu hai người có chuyện gì muốn làm thì xuống xe tìm chỗ nào đó rồi làm, xe của tôi không đề cập tới hình thức phục vụ kiểu này.”

Sợ bọn họ nghe không hiểu, lại dùng tiếng Pháp nói lại lần nữa.

Xuất phát từ tiêu chuẩn nghề nghiệp,tài xế nói cũng có thể coi là lịch sự, nghe xong hai người phía sau sửng sốt, thắc mắc nhìn nhau.

Một hồi lâu Lăng Thịnh Duệ mới hiểu được ý nghĩa cái câu “loại hình phục vụ này” của tài xế,hai má lập tức đỏ bừng lên, anh vội vàng giải thích:  “Cậu hiểu lầm rồi, sự việc không như cậu nghĩ đâu, thăng nhóc này bị thương ở chân, bây giờ không cử động gì được nên mới đè lên người tôi thôi.”

Nhìn anh lo lắng giải thích như thế nhưng lại khiến Chu Tường cảm thấy rất vui, nằm trên người anh, cậu tiếp tục sỗ sàng.

Khóe miệng tài xế run rẩy:  “Vậy có cần giúp đỡ không?”

Lăng Thịnh Duệ đương nhiên cầu còn không được ấy chứ, anh vội nói: “ Tất nhiên rồi, rất cảm ơn cậu.”

Tài xế trẻ tuổi không nói nên lời, ngẩng mặt nhìn trời, rồi lập tức xuống xe.

Sau khi được tài xế giúp đỡ, Lăng Thịnh Duệ cuối cùng cũng thoát được khỏi cái tình huống khiến anh khó xử.

Sau đó, tài xế chở như chở ôn thần, dùng tốc độ nhanh nhất chở bọn họ tới bệnh viện gần nhất.

Hai người vào trong bệnh viện, sau khi trải qua một hồi kiểm tra thì bác sĩ đưa ra kết luận: chân bị thương của Chu Tường cũng không nặng lắm, chỉ là bị bong gân thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, nhưng vết thương trên mặt thì hơi phiền toái, nếu không xử lý tốt thì nhất định sẽ để lại sẹo.

Lăng Thịnh Duệ nghe xong thì có chút ưu sầu, còn Chu Tường nghe xong thì hình như không để bụng, cậu cười hì hì nói đùa với anh rằng nếu vì gương mặt xấu xí này mà tôi bị công ty đuổi việc, anh nhất định phải bao dưỡng tôi đó nha.

Lăng Thịnh Duệ dở khóc dở cười.

Xử lý vết thương xong, sau khi cầm được một đống thuốc lớn thì đã là chuyện của nhiều giờ sau đó rồi.

Đi ra khỏi bệnh viện, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy rất mệt mỏi.

Chu Tường cũng biết anh mệt rồi, nên cũng không dựa lên người anh nữa, bất quá vẫn phải nhờ anh đỡ đi, thuận tiện ăn mấy miếng đậu hũ ~.

Hai người về tới nhà.

Trong nhà vẫn là một mảnh lộn xộn như trước khi họ ra ngoài, Trình Trí Viễn vẫn chưa chịu đi, nhưng hình như đã tắm rửa rồi, nửa người dưới quấn một cái khăn tắm, đang lười biếng ngồi trên sopha xem TV, thấy họ quay về, hắn quay đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn họ một cái, rồi lại xem TV tiếp.

Hai con người đứng trước cửa, khóe mắt đều giật giật.

Sợ Chu Tương và Trình Trí Viễn lại quậy lên nữa, Lăng Thịnh Duệ nói với Chu Tường trước: “ Chu Tường, tôi dìu cậu về phòng nghỉ ngơi nhé.”

Má phải của Chu Tường có miếng băng gạc, mặc dù cậu muốn nổi bão, nhưng vẫn gật đầu:  “Ừm.”

Lăng Thịnh Duệ đỡ cậu lên phòng, lúc đi ra, sẵn tiện đóng cửa lại luôn.

Anh đi tới trước mặt Trình Trí Viễn, đau đầu nhìn hắn:  “Trình Trí Viễn, tại sao cậu vẫn còn ở đây?”

Lăng Thịnh Duệ thấp giọng nói, Trình Trí Viễn vẫn không hề mở miệng ra, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn anh.

“Rốt cuộc cậu muốn thế nào đây?”

“……”

Năm phút trôi qua.

“Tôi đi báo cảnh sát.” Lăng Thịnh Duệ cầm lấy điện thoại. Trình Trí Viễn vô lại thế này, anh hết cách rồi, đành phải dùng phương án duy nhất anh nghĩ ra này để đối phó với hắn thôi.

Trên mặt Trình Trí Viễn là nụ cười mang theo vài phần chế nhạo.

“Anh cho rằng mấy tên cảnh sát đó là đối thủ của tôi sao?” Cuối cùng cũng mở miệng.

Lăng Thịnh Duệ cắn cắn môi dưới: “ Vậy rốt cuộc cậu muốn sao đây? Đây không phải là nhà cậu, chẳng lẽ cậu định ở mãi không đi sao? Cậu hại Chu Tương thê thảm thế kia, làm chân cậu ấy bị thương, mặt cũng bị thương,bác sĩ nói có thể mặt cậu ấy sẽ để lại sẹo,đây là chuyện cậu muốn làm à?”

Trình Trí Viễn không biện hộ cho mình, trầm mặc nhìn anh một hồi, sau đó nhàn nhạt nói: “Vậy anh hại tôi bị tẩy não, chẳng lẽ trong lòng không thấy hổ thẹn sao?”

Chỉ một câu thôi, làm cho những lời Lăng Thịnh Duệ định nói đều bị nuốt trở lại.

Làm sao anh không thấy hổ thẹn được chứ….

Mãi cho đến bây giờ, anh vẫn bị chuyện kia làm cho gặp ác mộng mãi.

“Nhưng, không phải cậu khôi phục rồi sao?” Lăng Thịnh Duệ nhỏ giọng nói, khí thế yếu đi vài phần.

Trình Trí Viễn lại lạnh lùng nói:  “Con mắt nào của anh nhìn ra tôi khôi phục ký ức rồi?”

Anh kinh ngạc nhìn hắn: “ Cậu chưa hồi phục? Vậy sao cậu…”

“Tại sao lại tìm tới anh, phải không?” Trong mắt Trình Trí Viễn xẹt qua một tia cô đơn:  “Lúc trước Đức Duy Hoàn nói rất nhiều chuyện quá khứ cho tôi nghe, nhưng một chút tôi cũng không tin, nhưng mà mọi chi tiết lại vô cùng ăn khớp nhau, lúc đó tôi bị dao động không ít, tôi không thể nào chấp nhận việc ký ức hai mươi năm bị mất đó của mình, vẫn luôn chối bỏ nó.”

Lăng Thịnh Duệ không lên tiếng.

“Trong tiềm thức của tôi vẫn còn duy nhất một bóng hình, có thể đó là cái ký ức duy nhất vẫn không bị lấy đi.” Trình Trí Viễn cười khổ một chút:  “Mỗi lần nhớ tới bóng dáng kia, thì trong lòng tôi đều thấy ấm áp lạ kỳ, rất quen thuộc, nhưng vẫn không thể nào nhớ ra nổi người đó là ai, sau này tôi gặp phải Dĩ Nhu, cô ấy cho tôi cảm giác quá giống với hình bóng trong ký ức, nên tôi mới cảm thấy cô ấy chính là người đó, nhưng mà, sau này tôi mới biết được, cổ không phải….”

Lăng Thịnh Duệ che giấu biểu tình kinh ngạc khi nghe đoạn đối thoại này, anh cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải tôi, cậu nhận lầm người rồi.”

Ánh mắt Trình Trí Viễn trở nên vô cùng nghiêm túc: “ Ký ức trước đây của tôi đã không còn khả năng khôi phục lại nữa, nhưng cái cảm giác kia, tôi đã nghĩ rất lâu, và xác định anh chính là người đó. Trước đây có thể tôi không nắm chặt anh, nhưng lần này, tôi tuyệt đối sẽ không buông anh ra nữa đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK