“Vậy, ông muốn đi tới đâu?” Quan Thế Kiệt quay quay chiếc chìa khóa trong tay mình.
“À, cậu có thể chở tôi đến cơm Phúc vận lai ở đường XX là được rồi.” Lăng Thịnh Duệ suy nghĩ một chút, nói ra nơi mình có thể đến, chỉ là sau đó lại đổi giọng nói: “ Khoan đã! Tôi không thể quay lại đó với bộ dạng này, tôi muốn thay đồ trước.”
Lăng Thịnh Duệ cúi đầu nhìn xuống ngực mình, trên đó còn đọng lại cũng máu đỏ vô cùng chói mắt, anh nghĩ nếu cứ như vậy mà bước vào tiệm cơm, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị dọa sợ.
Quan Thế Kiệt cố nén cơn giận bốc lên trên đỉnh đầu, lạnh mặt nhấn ga chạy đi.
Tự biết Quan Thế Kiệt không thích mình, Lăng Thịnh Duệ rất biết điều không nói nữa, trầm mặc ngồi phía sau xe.
Xe nghênh ngang rời đi, vẫn là những ánh mắt đó- trông mong trong mắt Chu Dực và anh em Phương gia đều dần dần tan biến, vốn họ mong muốn Lăng Thịnh Duệ sẽ chọn đi cùng một người trong họ, nhưng không hề nghĩ đến cuối cùng người kia lại chọn một người không có quan hệ gì với mình.
Nhìn lướt qua nhau,ba người còn lại đều uể oải, không khỏi nổi giận với nhau.
“Anh tới đây làm gì?” Phương Vân Dật lạnh lùng nhìn thoáng qua Chu Dực.
Chu Dực nhàn nhạt liếc mắt qua, nhìn Phương Nhược Thần, đối phương cũng không sợ nhìn lại y, nắm tay bên cạnh bắt đầu khởi động thành quyền.
Hai người vây trong trặng thái giằng co nhau, Chu Dực đột nhiên mở miệng trước, nói: “ Các người chỉ tới đó thôi.”
Ánh mắt đang lạnh như băng của Phương Nhược Thần, rốt cuộc xuất hiện một khe nứt, lạnh lùng nói: “ Tôi nghĩ, anh so với chúng tôi cũng không hơn bao nhiêu đâu.”
Chu Dực nhún vai, trong mắt ánh ra một tia nhìn hèn mọn, không nói gì nữa, xay người đi.
Đối với sự nhục nhã này, Phương Nhược Thần tạm thời có thể nhịn xuống, nhưng người luôn tâm cao khí ngạo như Phương Vân Dật không nhịn được, phẫn nộ đi về phía trước, bị Phương Nhược Thần ngăn lại.
“Anh?” Phương Vân Dật kinh ngạc.
Phương Nhược Thần không nhìn cậu, mà ánh mắt gắt gao bám chặt vào bóng lưng Chu Dực lên xe rồi đi, mới rầu rĩ nói: “ Chúng ta đi thôi.”
(Kaze: sao cứ có cảm giác quai quái:v)
Đứng trên thương trường, tới bây giờ cậu cũng sẽ không đấu tiếp với người này, một năm rưỡi cậu và Chu Dực chiến đấu ác liệt với nhau kết quả là cậu thất bại, cậu cũng không quá hiểu loại người này, cậu biết tên kia khinh thường cậu, nhưng không muốn dùng vũ lực để giải quyết việc này, chỉ có người cực kỳ thô lỗ mới có thể sử dụng phương pháp này, cậu định quang minh chính đại mà đoạt lại Lăng Thịnh Duệ, để rửa mối nhục của mình.
Xe của Quan Thế Kiệt rốt cuộc đã tiến vào khu náo nhiệt, lại vào ngay giữa trưa, bên ngoài xe rất nhiều người qua lại, Lăng Thịnh Duệ tất nhiên là không muốn xuống xe để thu hút ánh mắt của người khác, vì thế anh nài nỉ Quan Thế Kiệt, đối phương vốn không muốn phản ứng với anh, nhưng không nhịn được anh nói bên tai, nên mặt đầy hắc tuyến bước xuống xe, nhìn cũng không nhìn mua đại cho anh một bộ quần áo.
Lăng Thịnh Duệ vô cùng cảm kích cậu, cởi cái áo dính đầy vết máu trên người ra, mặc đồ vào.
Anh rất nóng lòng muốn cởi hết áo dính máu ra, nhưng hoàn toàn quên là bên dưới mình không mặc gì hết ngoại trừ cái áo ngủ duy nhất, nhất thời hoàn toàn xích lõa, Quan Thế Kiệt vô tình liếc mắt qua kính nhìn ra phía sau, cau mày chuyển đường nhìn qua chỗ khác.
Cậu đột nhiên thấy anh và Lăng Hạo có nhiều điểm giống nhau vậy, trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng có ít nhiều phàn ứng.
(Kaze: chết mọe! thg nhỏ bị sói nhìn thân rồi sao:v nguy hiểm quá…)
Người này với mấy người ban nãy rõ ràng có quan hệ ràng buộc gì đó không rõ, bây giờ lại ngay trước mặt một người xa lạ mà cởi áo thoải mái như vậy, khiến cậu ngày càng phản cảm.
Lăng Thịnh Duệ không chú ý đến mấy chuyện này, tâm tư anh hoàn toàn không đặt ở đây, chỉ thầm nghĩ nhanh chóng đến được nơi mình muốn đến.
Mặc xong đồ, anh cười nói cảm ơn với Quan Thế Kiệt,, đối phương không hề để ý đến anh, trực tiếp phóng chân ga tới địa chỉ được định càng nhanh càng tốt, nhìn thấy cậu khẩn trương muốn tống mình đi, Lăng Thịnh Duệ ngượng ngùng cười, thấy hơi xấu hổ.
Xe phóng như bay trên đường, rất nhanh đã tới tiệm cơm mà Lăng Thịnh Duệ muốn tìm.
Chỉ là khi xuống xe thì phát hiện cửa tiệm đóng chặt, nhất thời giật mình, lúc này hẳn là phải mở cửa buôn bán chứ nhỉ?
Lăng Thịnh Duệ đi về phía cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không phản ứng.
Lại đợi một chút, cũng không ai trả lời, Lăng Thịnh Duệ do dự một chút, tăng thêm lực đạo, gõ vài cái thật mạnh.
Vẫn là không có phản ứng, Lăng Thịnh Duệ không khỏi lo lắng hơn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Chỗ này tương đối hẻo lánh, bình thường ít người ít xe qua lại, nhưng mà chỗ này buôn bán giao lưu với với nhiều người rất xuất sắc, tiệm cơm cũng không gây ra xích mích với ai, trừ phi là không muốn kinh doanh nữa bằng không sẽ không có ngày sa sút được.
Lang Thịnh Duệ xoay người, Quan Thế Kiệt đứng bên xe, ôm hai tay, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn anh.
“À, nếu không còn việc gì nữa cậu cứ đi trước đi, đưa tôi đến đây là được rồi, rất cảm ơn cậu.” Lăng Thịnh Duệ cười gượng hai tiếng.
“Một mình ông không xảy ra việc gì chứ?” Quan Thế Kiệt nhàn nhạt hỏi.
“Không có đâu.”
Nghe được đáp án khẳng định rồi, cậu không khách khí nữa, rất thẳng thắn mở cửa lên xe. Lăng Thịnh Duệ không rời mắt nhìn quá trình cậu khởi động xe, lái xe đi, tại cua quẹo vào, biến mất không còn bóng dáng.
Ngơ ngác đứng tại chỗ, anh nhìn quanh bốn phía.
Lúc này ánh mặt trời rất chói chang, không xa đang chạy tới một chiếc xe tải nhỏ, chạy ngang qua liếc mắt nhìn anh một cái, rất nhanh thu lại đường nhìn.
Lăng Thịnh Duệ nghĩ mình đứng đây rất không bình thường, vì thế thất thiểu đi đến ghế đá cách đó không xa mà ngồi.
Anh dựa lưng vào ghế đá, mở rộng thân thể một chút cho thoải mái, ngẩng đầu lên. Hai mắt anh nhìn xuyên qua tán cây đại thụ những hạt nắng chiếu xuống rơi trên lá cây, mặt đất, người anh, Lăng Thịnh Duệ híp mắt suy nghĩ một lát, cảm thấy quá không chân thực, ánh dương dừng trên người, lá cây lay động theo từng nhịp gió dao động xung quanh.
Xung quanh rất yên tĩnh, rất hợp với ý muốn của anh, nhưng Lăng Thịnh Duệ nghĩ có chút cô đơn.
Vươn hai tay lên che mắt, rồi chậm rãi đưa ra sau lưng, anh hít dài một hơi, từ trên ghế đứng lên, anh không biết kế tiếp nên làm gì đây, cứ chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp hay, anh đột nhiên biến mất lâu như vậy, hẳn không phải tiệm cơm cũng đã tuyển được đầu bếp mới rồi chứ.
Đúng lúc này, cách đó không xa, một tiếng còi xe vang lên.
Lăng Thịnh Duệ hồi phục tinh thần lại, nhìn về hướng âm thanh phát ra, cửa xe mở, sau đó từ trên xe một người anh không ghét nhưng cũng không tưởng sẽ gặp lại bước xuống.
Chu Dực….
Anh không biết phải đối mặt với y như thế nào, liền xoay người đi.
“Chú, chờ đã!” Thanh âm của Chu Dực từ phía sau truyền đến, Lăng Thịnh Duệ nghe xong thì cước bộ càng nhanh.
“Chờ một chút!” Thấy anh càng chạy càng nhanh, âm thanh của Chu Dực càng lo lắng hơn, tâm Lăng Thịnh Duệ thì càng phiền não, anh cố sức lắc đầu, dường như muốn lướt nhanh hơn nữa.
Tiếng bước chân gấp gáp từ sau lưng truyền đến, anh biết Chu Dực sắp đuổi kịp rồi, vì vậy tăng tốc hơn, chỉ là cũng chưa chạy được bao xa, tay liền bị nắm lấy, sau đó bị người phía sau mạnh mẽ ôm vào trong lòng.
“Buông ra!” Lăng Thịnh Duệ giãy dụa.
“Xin lỗi, tuy biết sẽ làm chú tức giận, nhưng tôi sẽ không buông chú ra nữa đâu, tôi đã tìm chú lâu lắm rồi.” thanh âm ôn nhu truyền đến bên tai, đầu Chu Dực ngay sát bên tai anh, môi dường như cũng ngay vành tai mà cọ cọ.
“Cậu tội gì phải như vậy?” Giãy dụa bất thành, Lăng Thịnh Duệ đành dừng lại, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tôi yêu anh, tôi không muốn lại phải mất anh nữa.” Ngữ khí của Chu Dực thống khổ vô cùng.
Lăng Thịnh Duệ cúi đầu, không nói gì hết, sinh hoạt của anh khó khăn lắm mới trở về như bình thường được, anh không muốn lại xảy ra bất kỳ quan hệ nào với họ, mặc dù là người tốt với anh nhất là Chu Dực.
(Kaze: ai cũng tốt hết mà, tại thúc không chịu thôi T^T, à, trừ anh Phương Vân Dật ra, tâm lý ảnh hơi không được bình thường:3)
“Lúc anh không từ mà biệt, tôi còn tưởng anh gặp chuyện không may, phát điên lên tìm kiếm anh khắp nơi, ban đầu còn tưởng Phương Nhược Thần bắt nhốt anh lại, lo lắng cậu ta khi dễ anh, tôi thậm chí còn đi gặp mặt hắn, sau này mới biết là không phải, rốt cuộc thì hơn một năm qua anh đã đi đâu vậy?”
Nội tâm Lăng Thịnh Duệ đang rất phiền muộn, bây giờ cậu ta nói mấy lời này…. Để làm gì? Căn bản là anh không muốn nghe, anh đã trải qua rất nhiều thống khổ, dằn vặt rồi, anh không bao giờ… muốn có liên quan gì với họ nữa.
Anh chỉ nghĩ mình sẽ sống một mình…..
“Thật ra, trong thời gian đó, tôi không biến mất.” Lăng Thịnh Duệ gục đầu xuống, nhẹ giọng nói.
“Hửm? Vậy thì tốt rồi.” Chu Dực thở phào một hơi: “ Tôi còn tưởng anh bị ai đó bắt cóc rồi.”
Lăng Thịnh Duệ cười khổ một tiếng: “ Thật ra tôi đi du lịch với một chàng trai trẻ, là một người rất anh tuấn, cao lớn lại rất đậm chất người nước ngoài. Cậu ta rất thú vị, đối với tôi cũng rất tốt, hơn nữa, cậu ta nói với tôi….. ngủ với cậu ta sẽ cho tôi rất nhiều tiền, chuyện tốt như vậy biết kiếm ở đâu đây? Tôi đã đồng ý với cậu ta.”
(Kaze: lần đầu tiên thúc khen người ta nhiệt tình gớm.. -_-, mặc dù không thành thật.)
Nói xong anh hạ mi mắt xuống, đợi Chu Dực buông tay ra.
Có đôi khi, một chân tướng bị vạch trần sẽ làm cho người khác tổn thương, tuy rằng anh chỉ nói phân nửa sự thật, nhưng ngoài trừ tiền, thì hết tám chin phần đều là sự thật.
Làm tổn thương một người người yêu mình chính là mục đích của anh, anh nghĩ Chu Dực hẳn là phải chết tâm rồi.
Sau khi nghe lời anh nói xong, cái ôm ấm áp từ sau lưng chợt siết thật chặt, thân thể anh bị ép rất đau, hầu như là không thể thở được, Lăng Thịnh Duệ cố nén xuống tiếng kêu đau, người phía sau cũng không nói gì, hai người cứ im lặng như thế, không có một chút âm thanh nào.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cái ôm cũng chấm dứt, Chu Dực buông Lăng Thịnh Duệ ra, nhưng không thả ra mà là xoay người anh lại, chế trụ hai tay anh, ép buộc hai người đối mặt với nhau.
Anh cúi đầu không dám nhìn y.
Chu Dực lạnh lùng nhìn anh, bàn tay không nhịn được càng siết chặt hơn, vì quá sức mà hơi run nhẹ, cánh tay anh bị siết đến tê rần, không khỏi cau mày lại,Chu Dực thấy được sự thống khổ trong mắt anh, mới thả lỏng lực đạo ra.
Nhìn chằm chằm anh, kiểm tra nửa ngày, Chu Dực mới khẳng định nói: “ Anh nói dối.”
Lăng Thịnh Duệ lắc đầu: “ Tôi không hề nói dối, đó là sự thật.”
“Anh nói như vậy, chỉ là muốn tôi thả anh ra đúng không?”
Ánh mắt thương gia của Chu Dực rất nhạy bén, chỉ cần tốn một ít thời gian thôi, là có thể thấu hiểu hết mọi suy nghĩ trong lòng Lăng Thịnh Duệ.
Lăng Thịnh Duệ cắn môi dưới: “ Tôi sẽ không đem danh dự bản thân ra mà đùa giỡn.”
Chu Dực híp mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt: “ Trên thực tế anh làm vậy là muốn tôi không cuốn lấy anh nữa, anh thậm chí không tiếc hủy đi hình tượng của anh trong lòng tôi.”
Lăng Thịnh Duệ cũng không còn lời nào để nói, Chu Dực tựa như một người có thuật đọc tâm khiến anh không thể che dấu nổi chuyện gì.
“Bây giờ dù anh có nói gì, tôi cũng sẽ không buống tay, tôi tìm được anh rồi, thì nhất định phải mang anh về, anh đừng mơ có thể rời xa tôi.” Ngữ khí của Chu Dực đột nhiên cường ngạnh lên.
(Kaze: thím nào cũng zống nhao, tuyên bố xong thì vài chương lại ăn hành.. -_-)
Lăng Thịnh Duệ kinh ngạc ngẩng đầu: “ Cậu không cần phải làm vậy, tôi….”
Chu Dực không cho anh thời gian kháng nghị, một tay nắm chặt ót anh, hôn lên. Nụ hôn chứa đầy phẫn nộ và niềm thương nhớ thật sâu sắc, so với trước đây lại càng cuồng bạo hơn không ít, khớp hàm anh bị khai mở, đầu lưỡi Chu Dực thuận thế đẩy vào, anh bị ép đứng giữa nơi người qua lại mà kịch liệt hôn môi với y.
Lăng Thịnh Duệ mơ hồ, vô ý thức tránh đầu lưỡi ra, lại bị Chu Dực nghiêm phạt mà cắn xuống một cái ngay môi anh, anh bị đau nhưng không ngừng giãy dụa, hai tay anh để trên ngực y, muốn dùng sức đẩy y ra, Chu Dực dứt khoát một tay ôm chặt thắt lưng anh, ép anh vào sát lồng ngực mình, càng thêm cuồng bạo làm cho nụ hôn sâu hơn.
Lăng Thịnh Duệ “tính nhẫn nại” trăm năm như một, rất nhanh anh bị tước mất hết khí lực toàn thân, xụi lơ trong lòng Chu Dực, mặc cho đối phương càn quấy.
Mà cách bọn họ không xa, Phương Nhược Thần và Phương Vân Dật hắng giọng nhìn cảnh tượng nóng bỏng kia……