(Kaze: kêu lên thúc, Hoàn vào cíu liền chớ zì ~~~)
Trên gương mặt Trình Trí Viễn vẫn là nụ cười thản nhiên, nhưng giờ phút này đây Lăng Thịnh Duệ nhìn vào chỉ thấy một mùi vị tà ác mà thôi.
Sau lưng đã chạm vào vách tường, nội tâm Lăng Thịnh Duệ chấn kinh.
Anh không còn đường trốn nữa rồi….
Trình Trí Viễn đứng trước mặt anh, hai người đứng cách nhau còn chưa được hai mươi centimet, chỉ cần hắn duỗi tay ra là có thể chặn được tất cả đường đi của anh rồi.
Trình Trí Viễn không lên tiếng, vươn tay về phía anh.
Hai chân Lăng Thịnh Duệ thì sắp nhũn ra luôn.
Lần này xong rồi….
Lăng Thịnh Duệ vô cùng hối hận vì sao ban nãy mình không chịu nghe lời Đức Duy Hoàn nói, Trình Trí Viễn thực chất là một con sói, lừa anh vào đây căn bản không phải để tắm rửa gì hết!
Đôi tay dài mảnh hữu lực đã muốn bắt được cánh tay anh, trong đầu Lăng Thịnh Duệ là một mớ hỗn độn, anh do dự không biết mình có nên kêu to không, kêu lên để Đức Duy Hoàn vào đây cứu anh, còn nếu không kêu, thì kết cục của anh hẳn là bi thảm lắm, thể lực kinh người vượt xa sức chịu đựng của người thường của Trình Trí Viễn anh đã khắc ghi trong ký ức rồi, thật sự rất kinh khủng.
Nhưng mà nếu la lên, thì sẽ là cảnh tượng nào đây?
(Kaze: 4P:3 ~~~)
Xấu hổ thì để sau, anh lo lắng Trình Trí Viễn và Đức Duy Hoàn sẽ sẽ lại xông vào ẩu đả nhau, đến lúc đó hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Bây giờ làm sao đây?
Qua vài giây ngắn ngủi, trong đầu Lăng Thịnh Duệ hiện lên vô số cảnh tượng chắc chắn sẽ gặp phải và anh lo chuyện sẽ xảy ra nên cuối cùng là quyết định im lặng.
Tay Trình Trí Viễn càng lúc càng tới gần.
Mười centimet, năm centimet, một milimet….
Lăng Thịnh Duệ tuyệt vọng rồi.
Người anh cứng lại, nín thở chờ chuyện phát sinh tiếp theo, thậm chí còn chuẩn bị tốt tâm lý bị cường bạo nữa.
Chỉ là đến cuối vẫn không có chuyện gì xảy ra, tay Trình Trí Viễn sượt qua tay anh, đặt lên mở vòi hoa sen ở phía sau lưng anh, dùng sức ấn xuống.
Hở….?
Lăng Thịnh Duệ giật mình.
Dòng nước ấm từ vòi hoa sen chảy ra, Trình Trí Viễn thì lùi về sau từng bước một, cơ thể mình dưới dòng nước đang chảy xuống.
Lăng Thịnh Duệ sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại được,, hóa ra Trình Trí Viễn không hề tính toán làm gì anh cả, chỉ định mở vòi sen thôi, không làm chuyện thiếu đứng đắn gì đối với anh cả.
“Sao vậy, nhìn anh hình như rất thất vọng á ~”
Trình Trí Viễn vuốt tóc trên trán ra, cười như không cười nhìn anh một cái.
Lăng Thịnh Duệ bị chính mình làm cho xấu hổ muốn chết, trên mặt bị đốt đến nóng hôi hổi, anh đứng nguyên tại chỗ, luống cuống không biết phải làm gì cho tốt nữa.
Trình Trí Viễn nheo mắt lại: “ Hình như anh hy vọng tôi làm chuyện gì đó thì phải?”
“Không có, cậu đừng có nói bậy!” Lăng Thịnh Duệ vội vàng lên tiếng, đôi má hồng lên nói to về phía hắn, rồi lập tức ý thức được phản ứng của mình có hơi kích động nên vội vàng che miệng lại.
Trình Trí Viễn cố gắng nhịn cười,dùng âm thanh cực nhỏ chậm rãi nói với anh: “Giấu đầu lòi đuôi.”
Giọng hắn nói rất nhỏ đến gần như là không có, nhưng từng lời nói ra thì lại rất chậm, Lăng Thịnh Duệ nghe được, cũng hiểu được hàm ý của hắn, khiến anh gần như sắp ngất luôn rồi.
Anh mở miệng, vừa định phản bác lại, nhưng Trình Trí Viễn đã cắt đứt lời anh trước: “ Mau giúp tôi tắm đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Lăng Thịnh Duệ siết chặt nắm tay, nhưng đến cuối vẫn không nói gì.
Anh phồng má, bắt đâu giúp Trình Trí Viễn tắm rửa.
Cơ thể Trình Trí Viễn đã xối ướt, Lăng Thịnh Duệ tắt vòi sen đi, bắt đầu con đường tắm rửa cho hắn.
Đầu tiên là cổ, rồi lên đến ngực, rồi vòng qua cơ bụng bằng phẳng mà chắc khỏe, sau khi lướt qua sáu khối cơ bụng mê người thì động tác Lăng Thịnh Duệ chợt ngừng lại một chút, rồi lập tức nhắm chặt mắt lại, đi xuống cái chỗ khó nói xoa nhẹ một lần.
Mất đi thị giác, các giác quan cảm giác khác của anh càng trở nên mẫn cảm hơn, cách một tầng bọt xà phòng, tay anh thi thoảng chạm tới một vật nóng hổi dưới bụng. Tất nhiên Lăng Thịnh Duệ biết đây là cái gì, anh hận cái thứ này, cũng nhớ kỹ rằng nó đã từng cho anh nỗi thống khổ và dằn vặt đến cỡ nào.
Anh cố nén xúc động muốn bóp nát nó.
Hô hấp của Trình Trí Viễn càng trở nên nặng nề, hòa vào cùng với âm thanh của nước chảy, có chút mơ hồ, thế nhưng Lăng Thịnh Duệ nghe vào thì thấy thật chói tai.
Lăng Thịnh Duệ đứng dậy, nhìn cũng không thèm nhìn đến chỗ mình vừa mới rửa qua, anh vòng ra sau Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn đột nhiên quay người qua, đối diện với anh.
Lăng Thịnh Duệ bị dọa sợ nhảy dựng lên, vội vàng lui về phía sau, cảnh giác nhìn hắn.
Trình Trí Viễn chỉ chỉ người dưới của mình: “ Ở đây, anh còn chưa rửa xong mà, rửa lần nữa đi.”
Đường nhìn lơ đãng đối diện với bộ phận đang hưng khí bừng bừng bên dưới, tim Lăng Thịnh Duệ đập càng tăng tốc, anh vội vàng quay đi: “ Rõ, rõ ràng rửa sạch rồi mà, còn rửa gì nữa.”
“Thật không?” Trình Trí Viễn nhún nhún vai: “Nhưng mà tôi thì nghĩ là vẫn chưa sạch ~”
“Nói bậy.”
Trình Trí Viễn nhướng mày: “Anh đã khẳng định như thế, thì sao anh không tự mình lại đây kiểm tra thử đi, nhìn coi rốt cuộc nó sạch hay chưa.”
Khóe mắt Lăng Thịnh Duệ giật giật.
“Nếu cậu cảm thấy nó vẫn chưa sạch, vậy cậu tự làm sẽ tốt hơn.” Lăng Thịnh Duệ ngượng ngùng nói.
“Thôi được rồi, ngay cả một yêu cầu nho nhỏ của tôi mà anh cũng không chịu thực hiện, thì tôi đành phải tự làm một mình vậy.” Ngữ khí vô cùng ai oán của Trình Trí Viễn cất lên.
Sau đó, hắn thật sự “Tự làm” một mình.
“Anh coi, là rửa như vầy hả?” Trình Trí Viễn nắm chặt chỗ đó cố ý chà xát lên xuống, động tác phải nói là dâm tà hết sức.
Lăng Thịnh Duệ nhịn xuống xúc động muốn tông cửa ra ngoài, bất lực lên tiếng: “Cậu chỉ cần vân vê nó một chút xíu là được rồi, cậu làm vậy thì sẽ… à, phản ứng ngược lại…”
“Là sao?”Trình Trí Viễn một bộ mặt khó hiểu: “Không phải thế này, thì làm thế nào?”
Hắn buông tay ra: “Nếu không anh làm thử cho tôi xem đi.”
Trình Trí Viễn rõ ràng đang tìm cách dụ dỗ anh, Lăng Thịnh Duệ tất nhiên sẽ không làm cho hắn xem rồi, anh đỏ mặt: “Vậy được rồi, cậu…. rửa lâu rồi, chắc nó cũng sạch lắm rồi.”
Trình Trí Viễn nói: “ Tôi có bệnh sạch sẽ…”
Lăng Thịnh Duệ sắp sửa nổi điên rồi, thích sạch sẽ, sạch sẽ, sạch cái đầu cậu! Lúc trước làm mấy chuyện “dơ bẩn” kia, sao không thấy cậu có phản ứng gì hết?
Những lời thoại này đương nhiên là anh không giải bày ra rồi, anh đành phải gian nan lộ ra một nụ cười với hắn: “ Vậy cậu cứ xoay người qua, từ từ rửa đi, thẳng đến khi nào cậu thấy nó thật là sạch, tôi thì chà sau lưng cho cậu ha.”
“Kiểm tra….” Trình Trí Viễn nhìn anh, ánh mắt càng ai oán hơn.
“Xoay người.”
“Kiểm tra….” Trình Trí Viễn lại bắt đầu vươn tay “Rửa” chỗ đó.
“Xoay người!” Trán Lăng Thịnh Duệ nổi đầy gân xanh.
“Kiểm tra…..”
“Cậu quay mặt vào trong ngay cho tôi!” Cuối cùng Lăng Thịnh Duệ không nhịn được nữa, chỉ bức tường, lớn tiếng nói với Trình Trí Viễn.
Trình Trí Viễn bị cơn đột nhiên bạo phát của anh làm cho hoảng sợ, tia giận dữ trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến nỗi khiến Lăng Thịnh Duệ phân biệt không được rốt cuộc có phải áo giác hay thật sự hắn giận rồi? Lăng Thịnh Duệ có chút hối hận, tại sao vừa rồi mình không chịu nhịn xuống chứ? Cá tính của Trình Trí Viễn rất cổ quái, tính tình thì có thể phát hỏa bất cứ lúc nào, nếu thật sự làm cậu ta tức lên thì…..
Anh rùng mình một cái, không dám tưởng tượng tới nữa.
Anh vừa định xin lỗi, nhưng Trình Trí Viễn lại ủy khuất (uất ức) nhìn anh, rồi không cam lòng xoay người lại.
Chuyện gì thế?
Lăng Thịnh Duệ gần như là không thể tin vào mắt mình, vừa xảy ra chuyện gì vậy? Luôn người luôn luôn tự phụ kêu ngạo như Trình Trí Viễn, mà cũng có thể lộ ra biểu cảm đó được sao?
Ngẩn người một lúc, giọng nói của Trình Trí Viễn lại vang lên: “Còn không lại giúp tôi tắm đi.”
Lăng Thịnh Duệ bình tĩnh lại, yên lặng cất bước đến phía sau lưng hắn, đặt bông tắm lên lưng hắn, nhẹ nhàng chà lau.
“Thật là, làm việc vẫn cứ không chịu nghiêm túc như thế.” Trình Trí Viễn một bụng oán giận nói.
Lăng Thịnh Duệ không dám đắc tội tên ác ma bụng đầy thâm hiểm này, giả bộ như không nghe hắn nói, cứ tiếp tục động tác trên tay mình.
Anh lấy trầm mặc ra đối lại, mà Trình Trí Viễn cũng không nói chuyện nữa, khiến cho xung quanh hai người chỉ còn lại tiếng nước chảy mà thôi.
Sau khi cái lưng đã phủ đầy bọt xà phòng rồi, Lăng Thịnh Duệ mới chậm rãi chuyển bông tắm xuống, lướt qua thắt lưng mềm dẻo và cái mông chắc khỏe, xuống tý nữa, anh đơn giản giúp hắn chà rửa hai đùi, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Dáng người của Trình Trí Viễn thật ra cũng không cường tráng, toàn thân trên dưới cũng không có cái gì quá đáng, nhưng đều rất rắn chắc, hắn thuộc về loại hình gầy gò, nhưng mỗi một cử động đều hàm chứa sức mạnh vượt bậc, nếu như cần một loại động vật nào đó để hình dùng hắn, thì đó tuyệt đối sẽ là một con báo hung hãn và dũng mãnh.
(Kaze: rồi… chính xác luôn anh em với Chiến ca nè:v)
Vóc người hoàn mỹ, nhưng Lăng Thịnh Duệ lại không muốn nhìn.
Anh thầm nghĩ mau chóng kết thúc quá trình tắm gội đây nguy hiểm này đã, rồi cách tên này cho thật xa vào.
Sau khi kỳ cọ trát xà bông xong, Lăng Thịnh Duệ đứng lên, nhanh chóng mở vòi sen ra.
Trình Trí Viễn lại đột nhiên xoay người.
Lăng Thịnh Duệ cảm thấy chóng mặt, còn chưa kịp thấy rõ động tác của hắn nữa, thì ót đã bị kiềm lại, môi bị chặn lấy.
Anh luôn luôn là người phản ứng chậm nửa nhịp,đọi đến khi anh phản ứng lại được chuyện vừa mới xảy ra, thì Trình Trí Viễn đã sớm buông anh ra, đứng trước mặt anh, một bên liếm môi một bên nở nụ cười tà mị, hệt như một chú mèo rất hài lòng vì trộm được cá khô.
Nụ hôn chỉ kéo dài mấy giây ngắn ngủi, nhưng cũng là nụ hôn thật sâu.
Trong nháy mắt sắc mặt Lăng Thịnh Duệ lại hóa xanh.
Còn chưa đợi anh lên tiếng, Trình Trí Viễn đã bắt đầu đổi chủ đề khác, nâng tay trái lên, nhíu mày nói: “Tay tôi hình như bị nước vào rồi, miệng vết thương đau quá.”
Lăng Thịnh Duệ đành phải nhịn xuống cơn giận của mình,đi tới kiểm tra.
Có vẻ là nước có vào, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn lắm. Lăng Thịnh Duệ mở tiếp vòi sen: “ Cậu giội sạch bọt xà phòng trên người đi, ra ngoài rồi tôi giúp cậu băng lại lần nữa.”
“Ừm.” Trình Trí Viễn ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng tên này lại cực kỳ không trung thực, vốn bọt trên người chỉ cần mấy giây là giội sạch rồi, thế mà hắn đứng cả năm sáu phút cũng cảm thấy không thỏa mãn.
Lăng Thịnh Duệ đen mặt đứng một bên, trong lòng tự nhủ bản thân sẽ không bao giờ….. giúp tên này tắm rửa một lần nào nữa, quả là tự ngược mình mà.
Vừ nghĩ, anh vừa cảm thấy hình như có gì đó không đúng.
Thế nào lại giống như nóng hơn?
Trên người bắt đầu chảy mồ hôi, Lăng Thịnh Duệ nói lỏng quần áo một chút, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng nóng, quần áo bị thấm ướt, dính chặt lên người, thậm chí nước còn đang lan ra.
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngọn đèn giữ nhiệt trên đầu, cảm thấy thật chói mắt.
Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?
Anh vội vàng nói với Trình Trí Viễn: “Đừng giội nữa, đèn giữ nhiệt hình như có vấn đề gì đó rồi, chúng ta ra ngoài thôi.
Trình Trí Viễn xoay người qua, nhìn anh, rồi lại ngẩng đầu quan sát cái đèn giữ nhiệt, rồi lộ ra một khuôn mặt kỳ quái:”Đâu có đâu, sao tôi không thấy gì hết? Đèn giữ nhiệt đâu có bị gì đâu ~”
Lăng Thịnh Duệ lau lau mồ hồi trên trán: “ Nhưng mà, sao tôi thấy nóng thế này?”
Trình Trí Viễn nhìu mày: “Anh sao vậy? Hình như có gì đó không ổn, đáng lẽ ra đâu có nóng đâu?”
Hắn vươn tay sờ sờ lên trán Lăng Thịnh Duệ.
Lòng bàn tay lạnh lẽo rờ tới trán mình, mang đến cho anh một cảm giác khoái chí lạ thường, hai chân Lăng Thịnh Duệ có chút nhũn ra, cảnh tượng trước mắt lại trở nên mông lung, khung cảnh xung quanh dường như nổi lên một tầng sương mù dày đặc.
“Trán anh nóng quá.” Giọng nói của Trình Trí Viễn truyền tới, có chút mơ hồ.
Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trình Trí Viễn, vừa đúng lúc đối diện với đôi song nhãn tử sắc (*) đầy thâm thúy kia.
(* Kaze: thấy để vậy hay hơn là dịch ra, thấy nó hơi thô: Đôi mắt màu tím, không hay)
Anh giống như bị chích điện, cả người chợt run lên, rồi đột nhiên có một cảm giác tê dại đồng thời nổi lên từ bên dưới, một cước tiếp theo xông thẳng lên đỉnh đầu, rồi lại tràn ra khắp cơ thể anh.
Người này có phải…. Trình Trí Viễn không?
Sao tự dưng cậu ta đẹp trai quá vậy?
Cơ thể Lăng Thịnh Duệ càng lúc càng nóng, hô hấp cũng dồn dập hơn, thứ bên dưới giống như bị thiêu đốt vậy.
Thật là khó chịu….
Cả cơ thể gần như sắp bị đốt cháy rồi….
Đường nhìn càng lúc càng không rõ ràng, Lăng Thịnh Duệ lắc lắc đầu, nỗ lực muốn mình phải thanh tĩnh lại, nhưng anh lại dùng sức quá trớn khiến cho dưới chân trượt ngã, cả cơ thể mất đi cân bằng.
Trình Trí Viễn nhanh chóng ôm lấy anh.
“Cẩn thận một chút, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống rồi.”
Giọng nói trầm thấp, như biến thành một cái vuốt nhỏ cào vào lòng anh, khiến cả người Lăng Thịnh Duệ run rẩy lên.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt Trình Trí Viễn, đối phương thì mỉm cười với anh.
Đẹp trai quá…..
Lăng Thịnh Duệ nuốt nước miếng, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, rõ ràng đó chỉ là một nụ cười bình thường thôi mà, sao lại có cảm giác câu hồn đoạt phách thế này? Trong đầu anh trống rỗng, hiện chỉ có duy nhất hai chữ chiếm đi tất cả mọi không gian trong tư duy của anh: Mỹ nhân (Người đẹp).