• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Yến Linh

Beta: Thanh Uyên

Một tháng sau, khi Hà Hi xử lý xong công việc, bọn họ dự định sẽ về thăm nhà một chút.

Nhiều năm chưa về đã khiến họ không còn nhận ra được quê nhà nữa, xe vòng qua hai con đường, cuối cùng ngừng ở trước cửa nhà.

Trong phòng vọng ra những âm thanh lớn, Quý Hựu Đồng đứng ở cửa không biết có nên đi vào hay không. Lúc này, bà ngoại của cô cùng một thanh niên khác đứng ở cửa quanh quẩn rất lâu, đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia hai mắt sáng lên. Người đàn bà kia nói: “Không ngờ Trương Lỵ may mắn như vậy, câu được một người giàu có như thế này.”

Người thanh niên đi lại đưa tay sờ lên trên thân xe, “Mẹ, mẹ kêu chị cho con lái một chút.”

Quý Hựu Đồng cảm thấy buồn cười, liền tiến lên phía trước nói: “Bà ngoại, cậu.”

Mẹ Trương rất sửng sốt, từ lúc Quý Hựu Đồng được sinh ra bà chưa bao giờ ôm cô, lớn lên trông thế nào, bà còn không biết rõ. Lại thấy anh chàng phía sau nhìn lại cửa xe một chút, rồi lập tức đến nịnh nọt: “Đồng Đồng, đây là bạn trai của con phải không?”

Trương Uy nghe thấy liền bước đến, chỉ về phía xe: “Đồng Đồng, chiếc xe này là của con à?”

“Phải.” Quý Hựu Đồng nhìn vào cánh cửa phòng khép hờ, âm thanh trong phòng đã biến mất, sau đó, Trương Lỵ với bộ quần áo xộc xệch đi ra. Tiếp theo, một người thanh niên để trần xuất hiện há miệng ra làm lộ những chiếc răng vàng, không ngờ đó lại là Tưởng Hâm.

“Là… Hà Hi à, sao cậu lại trở về?” Tưởng Hâm bối rối mặc lại quần, nhanh chóng đi ra ngoài, “Tôi… tôi đi trước đây.”

“Tiểu Lỵ, Đồng Đồng trở về, mày tốt nhất nên nhanh chuẩn bị đồ ăn đi.” Mẹ Trương kéo Quý Hựu Đồng, liên tục khen, “Đồng Đồng của chúng ta lớn lên thật là đẹp, nhanh dẫn bạn trai vào nhà đi.”

Trương Lỵ đứng ở tại chỗ nói không ra lời, giọt lệ trực trào ra ở khóe mắt, nhưng vẫn không rơi xuống. Ảo tưởng vô số lần cuối cùng bà cũng từ bỏ hy vọng của chính mình, liên tục nhận định sự thật, con gái bà đã chết rồi.

“Mẹ.” Quý Hựu Đồng gọi một tiếng.

“Đồng… Đồng Đồng…” Trương Lỵ cuối cùng cũng bật khóc, mấy chục năm kìm nén, cảm xúc bây giờ lại được vỡ òa ra.

Quý Hựu Đồng cảm thấy có chút đau lòng, đi lại nhẹ nhàng ôm lấy bà, khẽ nói: “Mẹ, con đã trở về.”

“Chị à, tại sao chị lại khóc, Đồng Đồng trở về là điều đáng mừng, buổi trưa hôm nay em đi đặt chỗ tại khách sạn, chúng ta ăn mừng một bữa.” Trương Uy khó chịu khi phải gọi bằng từ thân mật, gã từ nhỏ chỉ gọi Trương Lỵ bằng tên đầy đủ.

Trương Lỵ không nhìn gã, chuyển ánh nhìn qua Hà Hi, có chút sợ hãi rụt cổ lại, con mắt lóe lên sự bất an.

Hà Hi nói: “Dì không cần lo lắng, con vốn hận ông ấy, đối với ông ta con không có bất kỳ tình cảm nào.”

“Con có thể tha thứ cho dì sao?” Trương Lỵ cảm thấy khó tin, nhưng vẫn ko dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Hà Hi tiến lại gần, đưa tay ôm Quý Hựu Đồng vào trong ngực, “Chỉ cần Đồng Đồng đi cùng con, dù có việc gì xảy ra con cũng đều không truy xét.”

Mẹ Trương liền trêu ghẹo: “Con gái lớn đều phải như vậy, Đồng Đồng đã trưởng thành, lập gia đình là điều đương nhiêu.” Bà còn không biết tới thân phận của Hà Hi.

Hà Hi không để ý đến bà, nói với Trương Lỵ: “Nếu đã đi dùng bữa, dì cần phải thay đồ lại đi.”

Trương Uy vừa vào trong xe, liền bắt đầu lải nhải, gã vẫn muốn mua chiếc xe kia, nhưng bản tính lại không bỏ được thói tiêu tiền như nước, mẹ Trương cho bao nhiêu gã tiêu bấy nhiêu, khiến cho tới giờ chưa đưa được cho mẹ mình số tiền nào.

Mẹ Trương cũng tìm cách để có thể kiếm thêm nhiều tiền, liên tục nói bóng gió hỏi Hà Hi làm công việc gì, một năm thu nhập được khoảng bao nhiêu.

Tìm được một chỗ ăn cũng có thể gọi là khách sạn, toàn bộ món ăn đều do chính mẹ Trương gọi, được bày biện ra khắp bàn, hai người nhìn vào dĩa đồ ăn, cảm thấy phấn khởi.

“Mẹ, mẹ có muốn đi cùng con không?” Quý Hựu Đồng đi thẳng vào vấn đề.

Trương Lỵ cúi đầu, sự tồn tại của Hà Hi làm cho bà vừa lúng túng vừa bất an, trước kia bà đã mơ hồ cảm thấy, một ngày nào đó Hà Hi sẽ mang Đồng Đồng đi khỏi bà. Quả nhiên là, hai người đều biến mất. Bà cứ như nổi điên lên, gặp ai cũng hỏi có nhìn thấy Đồng Đồng không. Hà Hữu Chí bèn giam bà lại, không cho bà đi tìm, tốt nhất là không nên tìm cách chạy trốn, tiết kiệm một khoản tiền bồi thường cho bọn họ.

Sự việc ngày càng nghiêm trọng, có lẽ là vì bị Hà Hữu Chí đánh tới không chịu nổi, nên buổi tối nhân cơ hội lúc gã đi ngủ, đã giết gã. Trương Lỵ tự thú, phải ngồi mười lăm năm tù mới được ra. Hai mươi năm không làm công việc gì, đã quên hết lợi nhuận của mấy chuyện tiền bạc, làng xóm lại nhỏ, chuyện bà giết người phải lãnh án tù đã lan truyền khắp nơi, càng khiến cho không ai dám nhận bà vào làm việc. Cơ thể bà cũng vẫn còn tương đối tốt, bèn đi bán thân để kiếm thu nhập, không nghĩ tới việc bị chính con mình bắt gặp.

“Mẹ… hiện tại vẫn ổn.” Trương Lỵ nhìn chằm chằm vào bát đũa trên bàn, xoa ngón tay cái lộ ra vẻ căng thẳng.

Quý Hựu Đồng cũng không ép buộc, “Vậy con mỗi tháng sẽ gửi cho mẹ một khoảng tiền.”

Mẹ Trương cùng Trương Uy lập tức ngẩng đầu lên nhìn, cái gì chứ đối với họ, tiền là một vấn đề khá nhạy cảm.

Trương Uy chủ động gắp một con tôm bỏ vào chén của Quý Hựu Đồng, “Đồng Đồng, dùng bữa đi con, nhìn con trông gầy quá.”

Quý Hựu Đồng không hề động đũa, tiếp tục nói: “Bất cứ khi nào mẹ cần tới, hãy gọi điện thoại cho con.” Cô lấy một tờ giấy ghi chép, viết lên trên một dòng số, dự định rời đi.

Mẹ Trương để ý vị trí của Hà Hi, lúc Quý Hựu Đồng phải đi liền níu kéo Hà Hi, buông lời nịnh nọt: “Bà là bà ngoại của Đồng Đồng, con nhìn đi, tuổi bà cũng đã lớn, tay chân không còn nhanh nhẹn nữa, mỗi tháng xem bệnh đều cần một khoảng tiền lớn.”

“Bà ngoại, đó là anh hai của con.”

Cơ thể mẹ Trương cứng ngắt lại, dáng vẻ tươi cười nịnh nọt giờ lại chuyển sang lúng túng, “Anh hai của Đồng Đồng… Nghĩa là con của Hà Hữu Chí …”

Hà Hi lấy ví da ra, để tiền cơm lên bàn, lại rút ra một tấm thẻ đưa bà, “Trên đó viết mật mã, bên trong có năm vạn.”

Trương Uy sốt ruột muốn lấy tiền, kích động nói: “Năm đó chị của tôi không có đăng kí kết hôn với Hà Hữu Chí, dù có sống chung, con và Đồng Đồng cũng không phải là anh em, nếu là kết hôn…”

“Tôi biết rồi.” Hà Hi đứng dậy rời đi, hộ khẩu trong của gia đình ở bên chỗ anh, anh đương nhiên biết rõ Quý Hựu Đồng không có tên trên đó.

Mới ra cửa, đã cực kì kịch tính, lại đụng vào nhà họ Quý. Cả nhà họ Quý ai cũng bất ngờ, xen lẫn vui mừng, trừ Quý Na Na, tinh thần phấn chấn biến đâu mất.

“Đồng Đồng, con đã ở đâu?” Quý Vân Thanh đi lên trước, thấy Trương Lỵ còn ngồi bên trong, phẫn nộ xoay người lại, đi về phía đám người đứng đằng sau.

“Con là Đồng Đồng?” Mẹ Quý tiến lên kéo tay cô, “Bà nội cứ tưởng con đã chết rồi.”

Quý Na Na cắn môi, hai tay nắm chặt, hai gò má bất giác ửng hồng khi thấy Hà Hi, khó chịu đứng bên cạnh.

Chu Thành Long nhìn thấy phản ứng của Quý Na Na như vậy, khinh thường hừ lạnh một tiếng. Trái lại khi thấy dáng người và tướng mạo của Quý Hựu Đồng đứng đối diện, nhếch khóe miệng mê đắm nhìn cô chằm chằm, thì ra nhà họ Quý còn có một đứa con gái, sớm biết thế gã đã chọn Đồng Đồng là người của gã rồi.

“Na Na, con ôm lấy tay Thành Long mau.” Quý Vân Thanh thúc giục con mình.

Quý Na Na không chịu, sống chết không muốn đứng bên cạnh Chu Thành Long.

Quý Hựu Đồng chú ý tới Chu Thành Long, dáng người mập mạp, vóc dáng cũng không cao, Quý Na Na hôm nay mang giày đế bằng, mới có thế cao gần bằng cô ta. Cô ngồi ở bàn cơm nghe mẹ Trương thao thao bất tuyệt, Quý Vân Thanh tự ý cưới Tôn Mỹ Lâm, tưởng rằng cưới được một phú bà. Không ngờ ả ngoài Quý Vân Thanh ra còn ngoại tình với những người đàn ông giàu có khác, nếu không nhờ vào vốn của những người đàn ông kia, ả căn bản không sống tốt được.

Kết hôn được năm năm, đã cãi nhau ầm ĩ lộn xộn, năm thứ tám, công ty của Tôn Mỹ Lâm phá sản, xưởng bột mì cũng buộc phải đóng cửa. Cũng may xưởng bột mì có chi nhánh ở đây, đáng tiếc chống giữ được hai năm, cuối cùng vẫn bị buộc đóng cửa. Tôn Mỹ Lâm thấy ngày tháng trôi qua thật khó khăn, bỏ lại Quý Na Na mà chạy trốn, đến nay cũng không biết ở nơi nào.

Nhà họ Chu quanh năm ngoài việc buôn bán, ở trên một thị trấn giàu có. Quý Vân Thanh tìm được nhà họ Chu nói về những rắc rối mà xưởng bột mì gặp, nhà họ Chu vốn không muốn quản lý, không biết làm thế nào mà Chu Thành Long thấy Quý Na Na xinh đẹp liền bộc lộ tâm địa độc ác, kêu ba của mình đầu tư cho xưởng bột mì của nhà họ Quý khai trương lại, điều kiện là phải gả Quý Na Na cho gã. Quý Vân Thanh thấy tiền thì sáng mắt, đã từng vì tiền mà vứt bỏ Trương Lỵ cùng Quý Hựu Đồng, hiện giờ cũng vì tiền mà bán Quý Na Na.

Chẳng qua, những chuyện này đều không liên can gì tới cô, Quý Hựu Đồng dắt tay Hà Hi, “Anh hai, chúng ta đi thôi.”

“Đồng Đồng.” Trương Lỵ đuổi theo ra đến cửa, nước mắt giàn giụa, “Ở lại đây với mẹ, được không?”

Quý Hựu Đồng xoay người, “Mẹ, hoặc là mẹ đi theo con, còn không con sẽ không ở lại.”

“Mẹ cần con…” Trương Lỵ khuỵu đầu gối xuống mặt đất, “Không có con, mẹ sống không nổi…”

Cả đời của bà đều hết sức thảm hại, điểm này Quý Hựu Đồng phải thừa nhận, không được cha mẹ yêu thương, bị chồng lợi dụng rồi vứt bỏ, bị Hà Hữu Chí ngược đãi đã nhiều năm, lại ngồi mười lăm năm tù, cuối cùng còn mất đi con gái. Nhưng dù sao, cuộc đời bà bi thảm như vậy, không phải đều do bà hết sao?

Hà Hi siết chặt tay cô, giọng nói hối thúc, “Đồng Đồng, đi thôi em.”

Anh sợ rằng Quý Hựu Đồng sẽ thực sự ở lại.

“Dạ.” Cô đương nhiên sẽ không ở lại.

Trở lại thành thị mấy tháng, Quý Hựu Đồng vẫn chưa bình phục hoàn toàn, cũng không có việc gì xảy ra. Hà Hi muốn thay đổi không khí cho cô vui vẻ, cuối cùng trực tiếp mang cô ra nước ngoài một tháng.

Trốn học một tháng, Quý Hựu Đồng không thể không cầm lấy sách vở bắt đầu học bổ túc, học tập không phải điểm mạnh của cô, đối mặt với cô lúc này là những mảng kiến thức lớn xa lạ, đành phải cầm lấy sách giáo khoa đi hỏi Hà Hi, rõ ràng anh ngay cả sơ trung cũng chưa tốt nghiệp, sao cái gì cũng hiểu hết vậy?

“Em nói cho anh biết đi, em mà lại không biết làm sao.” Hà Hi cười một cách xấu xa.

Quý Hựu Đồng phồng má, tức giận đưa tay đánh vào người anh, “Anh đừng có cười em.”

“Rồi, anh không chê cười em nữa.” Hà Hi đưa tay lôi cô vào trước ngực, cằm tựa lên đầu cô, “Đề bài như thế nào, đã đọc kĩ chưa?”

Mặt cô ửng hồng lên, trước kia mỗi lần nhờ anh chỉ bài tập giùm, cô thường ngồi ở trên đùi anh, Hà Hi vừa tựa cằm lên đầu cô, vừa giảng bài. Nhưng hôm nay, cô có cảm giác Hà Hi đối với cô lúc này không như trước, động tác thân mật cũng không giống như anh em trong lúc này. Cô chủ động nhích người tránh xa, không ngờ rằng Hà Hi đưa tay ôm lấy eo cô.

“Anh hai, thả em ra…”

“Đồng Đồng đã có người yêu rồi à?”

Cô lắc đầu, “Không có.”

“Đồng Đồng thích anh hai sao?” giọng Hà Hi bắt đầu khàn khàn.

Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cô chỉ muốn có giới hạn anh em như lúc này.

“Anh hai muốn Đồng Đồng cả đời đều ở bên cạnh anh hai, có được không?”

Cô do dự, hệ thống chỉ nói sau khi nhiệm vụ hoàn thành là có thể trở về, mà chưa nói sẽ có chuyện gì khác xảy ra sau khi đã xong nhiệm vụ. Khả năng sẽ có một ngày, cô sẽ biến vào hư không.

Hà Hi thấy vẻ mặt cô do dự, dần dần buông tay ra, không đành lòng hung hăng ôm lấy cô, hôn lên gò má nàng một cách thân mật. Hơi ấm từ môi anh truyền tới da mặt cô, cô cảm giác được tay Hà Hi đang di chuyển trên người mình.

“Anh hai, em có vấn đề cần giải quyết!” Quý Hựu Đồng nói to cho bản thân trấn tĩnh lại, nàng không nghĩ tới việc khiến Hà Hi khổ sở, nhưng ngoài ra không còn cách nào khác.

Trong vòng vài ngày, Quý Hựu Đồng tiếp trên trăm cuộc điện thoại của Trương Uy, ban đầu gã chỉ nói chuyện qua loa về mọi thứ, về sau càng biểu lộ rõ ràng vấn đề, gã muốn mua xe, còn muốn ba mươi lăm vạn.

Quý Hựu Đồng trực tiếp từ chối.

“Dù sao con có nhiều tiền như vậy, chút tiền kia đối với con mà nói không đáng để nhắc tới, ngay cả chút tiền này cũng không muốn cho, trong lòng con không còn có hai chữ “người thân” không?”

Quý Hựu Đồng không còn gì để nói, từ trong miệng gã toát ra hai chữ “người thân” thật đúng là buồn cười. Cô biết rõ, lúc trước việc Trương Lỵ bị bán cho Hà Hữu Chí, là do chính gã chủ mưu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK