Chưa tới phủ Tĩnh Vân đã thấy Lý quản gia đang nhìn xung quanh, xa xa nhìn thấy xe ngựa đi đến, vội vàng chạy tới. Tuổi tác ông hơi lớn nên chạy được vài bước đã thở hồng hộc, “Vương gia, cuối cùng ngài cũng vể rồi.”
“Ta đã biết chuyện rồi, ngươi đi giúp ta chuẩn bị cái xe ngựa khác, ta muốn tiến cung.”
Lý Dận chỉ thay quần áo khác đã vội vã đi. Đi ngựa xa mệt nhọc, sau khi thấy Linh cô để nàng đi chuẩn bị nước nóng để tắm rửa, lúc này mới hỏi, “Mấy ngày nay ngươi có về Bình Phong sơn trang không?”
Linh nhi nhìn chung quanh, hỏi một đằngtrả lời một nẻo, “Tiểu thư người gầy đi.”
“Đi trên đường hơn một tháng, có thể không gầy được sao?”
Lúc này Linh nhi mới nói: “Nô tỳ không về Bình Phong sơn trang, nhưng Thường Dũng có đến đây một chuyến, còn mang theo hai anh em Thiết Toàn Thiết Văn, hắn nói với muội mọi người ở sơn trang đều rất khoẻ, muội hỏi hắn có phải là Đại đương gia phái hắn đến thăm chúng ta không thì hắn không nói lời nào cả, hôm sau muội không tìm được hắn nữa, khoảng chừng mười ngày sau đó muội ra ngoài mua đồ, trên đường lại thấy hắn lén lén lút lút, liền hiếu kỳ đến xem, không ngờ hắn lại đang nói gì đó với người của phủ Tĩnh Vân nhưng xa quá nên muội cũng không nghe rõ, sau đó thì không còn gặp hắn nữa.”
Xem ra hắn đứng về phía Lý Dận, còn mang theo cả anh em Thiết Toàn, Thiết Văn. Ba người bọn họ đều là người tập võ, nhưng không phải chú trọng luyện lực như Kiều Hưng Hà mà là thuộc về loại hình tráng hán, lén lút giao lưu được với khá nhiều người, khuyên bọn người Thường Dũng trở thành người dưới trướng Lý Dận cũng dễ dàng hơn nhiều. Nhưng sự mờ ám của bọn họ dù Quý Nguyên không phát hiện thì hẳn Quý Giang cũng sẽ phát hiện. Quý Hựu Đồng hỏi: “Còn chuyện trong cung thì sao? Ngươi có biết không?”
“Sao có thể không biết được? Nghe nói Thái tử đánh chết người ở trên đường, chỉ mấy ngày sau ngài ấy liền bị phế chức, sau khi Ngũ Vương gia lên làm thái tử, Đại Vương gia được phong làm Tĩnh Nhàn Vương, ngài thấy đó nhìn thấy tên thôi đã thấy không may mắn, giống như là bị biếm đi nơi khác vậy.” Linh nhi lên tiếng nói, “Chuyện của Hoàng thất thật sự không thể hiểu nổi, nhưng những chuyện này đã được chuyền đi khắp nơi, mọi người đều biết cả, chuyện khác thì muội không rõ lắm.”
Lý Dận lại trở nên vô cùng bận rộn, hầu như không thấy được bóng người của hắn, tháng ngày lập tức trở về thời điểm lúc vừa mới tới phủ Tĩnh Vân. Sống quá mức nhàn hạ, Quý Hựu Đồng dự định đi đến thư phòng đọc sách. Vừa vảo cửa đã nhìn thấy Lý Dận đúng lúc đang viết chữ trong thư phòng. Không quấy rầy hắn, Quý Hựu Đồng đi lấy quyển sách rồi trở về phòng đọc.
“Lại đây,” Lý Dận không ngẩng đầu lên, chỉ nói, “Giúp ta mài mực.”
Thanh nhi đang mài mực bên cạnh nghe thế thì lùi người rời đi, Quý Hựu Đồng đi về phía trước, thấy Lý Dận đã viết được rất dài, hẳn là một phong thư. Cô từng đóng phim có cảnh mài mực, cô cũng từng tỉ mỉ luyện tập qua, suy nghĩ một chút, cô cầm lấy mực chuẩn bị mài.
Lý Dận không ngờ rằng cô lại biết, Quản thúc nói đã nhìn Quý Hựu Đồng từ nhỏ đến lớn, đừng nói là đọc sách, nửa khắc đồng hồ thôi cô cũng không chờ được, bút, mực, giấy, nghiên trong thư phòng không chừng cô còn chưa đụng vào, cũng chưa từng nghe thấy cô biết nhảy múa, nhưng lại là một người giỏi leo cây hái trái cây. Lý Dận hỏi: “Những ngày này ở phủ chắc có lẽ rất tẻ nhạt.”
Quý Hựu Đồng giương mắt nhìn hắn, lại tiếp tục mài mực, “Cũng bình thường, chỉ là cả phủ đều vội vàng căng thẳng.”
“Mấy ngày nay ta tiến cung, đại thần văn võ vô tình hay cố ý cũng có chút cấm kỵ với ta, người trong phủ lo lắng cũng là thường tình, lỡ như ta xảy ra chuyện, tính mạng của người trong phủ đều sẽ đáng lo.” Lý Dận viết thư xong, tổng cộng viết hết ba tờ, hắn gấp chúng lại, bỏ lại vào trong bìa hư. Lúc này Quý Hựu Đồng nhìn thấy rõ, hắn viết trên phong thư chính là, “Gia tiên thân khải [1].” Lúc này, Lý Thiệu đẩy cửa đi vào, Lý Dận đưa thư giao cho y, y cầm lấy thư rồi lại lui ra/
[1] Thân khải 亲启: Có ý nghĩa sâu xa chính là, “Trừ người nhận thư ra thì người ngoài xin vui lòng đừng mở thư ra đọc, ngoài ra người nhận thư cũng vui lòng đọc xong không nói nội dung thư với người khác.” (Nguồn: Baike)
Quý Hựu Đồng nhìn bóng lưng của Lý Thiệu, Thường Dũng đã dẫn người vào trong thành, nói vậy Lý Dận cũng đã bắt đầu hành động trong bóng tối. Cô hỏi: “Tử Ứng, lúc trước Lý Kỳ có nói với ta tình cảm giữa hình đệ các người không sâu đậm mấy, Hoàng thượng nghi ngờ ngươi, người trong triều lại tránh ngươi, ngươi có dễ chịu không?”
Lý Dận kéo cô lại, cười hỏi: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Ta thuận miệng hỏi một chút.”
“Có dễ chịu hay không cũng như vậy thôi, người trong triều xa lánh ta ta đều đã dự liệu được, càng xa lánh, phụ hoàng càng vui vẻ.” Lý Thiệu đã dò la được tình huống ngày đó khi Lý Quyền ra ngoài, Lý Quyền không thông minh, người cũng nhu nhược, làm việc lúc nào cũng do dự, Hoàng đế để cho hắn làm Thái tử cũng là vì để một ngày sau này dễ dàng phế Thái tử đi. Lý Thiệu nói, trước khi Lý Quyền xuất cung gặp Hình bộ và Thái uý có mang theo tổng cộng năm người, trong đó hai người xuất cung cùng Lý Quyền, trên đường chẳng biết vì sao lại xảy ra xung đột với tiểu thương, trong lúc Lý Quyền tức giận đã đánh ngã tiểu thương, đầu tiểu thương xuất huyết lập tức chết ngay tại chỗ. Thi thể đã bị thiêu huỷ nên không thể kiểm tra, nhưng chỉ đơn thuần là đẩy ngã thì khó mà chết ngay được, nên chắc chắn là có người giở trò.
“Nếu như Hoàng thượng thật sự muống xuống tay với ngươi vậy phải làm sao bây giờ?” Lúc Quý Hựu Đồng hỏi thì có chút sốt sắng, quả nhiên, Lý Dận lập tức cau mày nhìn cô, cô sửa lại nói, “Trên dưới phủ Tĩnh Vân cũng hơn một trăm miệng ăn, nếu tai vạ tới…”
“Ta không muốn để ngươi lún vào quá sâu, nếu thật có một ngày đó, ta sẽ dốc toàn lực vào vệ ngươi, sẽ không để ngươi bị thương tổn.” Lý Dận ôm cô vào lòng, hắn đã có dự định, là quyết định từ nhiều năm trước, chỉ là hiện tại có thể một thứ có thể uy hiếp đến kế hoạch của hắn. Là thắng hay là bại, hắn vẫn chưa từng cân nhắc, hiện tại hắn cũng chỉ có thể thắng chứ không thể thua.
Quý Hựu Đồng không lên tiếng, cái ôm này rất dịu dàng, cằm Lý Dận đặt trên đầu cô, giọng nói trầm thấp truyền đến, “Hiện tại không phải thời điểm tốt để thành thân, ta không muốn để ngươi sau khi thành thân phải lo lắng sợ hãi, chờ ta, ta sẽ đường hoàng cưới ngươi, để khắp thiên hạ đều biết.”
Để cho người khắp thiên hạ đều biết, chắc cũng chỉ có Hoàng thượng là có thể làm.
Linh nhi vừa đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng hai người ôm nhau, vội vàng nhắm mắt lại nói: “Tiểu thư, Nhị Đương gia đến tìm ngài.”
“Nhị thúc đến rồi?” Quý Hựu Đồng ngẩng đầu lên nói, “Thúc tự mình đến tìm ta nhất định là Bình Phong sơn trang đã xảy ra việc, ta ra ngoài xem thử.”
“Được,” Lý Dận xoay người lại, trên mặt có chút không vui, “Linh nhi, trước khi vào phòng nhớ gõ cửa.”
Linh nhi le lưỡi, đáp “Dạ” một tiếng, lại mang Quý Hựu Đồng vội vã đi ra ngoài.
Sau khi Quý Giang nhìn thấy Quý Hựu Đồng thì câu đầu tiên là hỏi: “Đồng Đồng, con ở đây có khoẻ không?”
Quý Hựu Đồng thấy ông một mình đến đây, đáp: “Con rất khoẻ, nhị thúc đến tìm con có phải là trong sơn trang có chuyện gì không?”
“Cũng có thể xem là vậy, những ngày gần đây có một số người trong sơn trang cư xử rất quái lạ, ta điều tra thì phát hiện có người giựt dây bọn họ tham gia vào triều chính. Vốn bọn họ muốn thế nào là sự tự do của bọn họ, thế nhưng người giựt dây lại là người của chúng ta, như vậy chắc chắn có vấn đề, nếu bọn họ đi luôn thì chẳng sao, nhưng bây giờ thế cuộc trong triều căng thẳng, ta rất sợ sẽ nguy hiểm cho sơn trang.”
“Nhị thúc, việc này cha con có biết không?”
Quý Giang thở dài, “Cha con tính tình thế nào con cũng biết, dù ta có đề cập với huynh ấy thì không biết huynh ấy có thể hiểu được bao nhiêu.”
“Vậy lần này nhị thúc đến là muốn tìm con hỗ trợ gì sao?”
Quý Giang cười nói: “Con thì có thể hỗ trợ được cái gì? Ta là nghĩ Lý Kỳ lên làm Thái tử, sẽ gây bất lợi với Lý Dận, một khi phủ Tĩnh Vân rớt đài thì nhất định sẽ liên luỵ con.” Ông hạ thấp giọng xuống, “Nhị thúc là muốn khuyên con trở về, sa vào việc triều chính không phải là việc tốt.”
Đương nhiên Quý Hựu Đồng biết, hiện tại không đơn thuần là vấn đề triều chính nữa, mà là đoạt đế, người thắng được thiên hạ, kẻ thất bại chỉ có con đường chế. Cô nói: “Nhị thúc, tạm thời con không có dự định trở về, nhưng với cha con, con nghĩ thúc đề cập với ông ấy cũng vô dụng, nếu không ông ấy đã sớm muốn chạy tới tìm con. Con chỉ nói cho thúc biết, người đi xúi giục chính là Thường Dũng. Tuy rằng người ở sơn trang đều nói là lánh đời, nhưng có bao nhiêu người thật sự không màng thế sự? Bọn họ vẫn muốn ra ngoài làm chút gì đó. Nếu bọn họ muốn đi, ngài và cha cũng không cần phải giữ, nhưng với cha thì ngài nhất định phải khuyên nhủ ông ấy, đừng để ông ấy nhúng một chân vào.”
“Đương nhiên nhị thúc biết.” Quý Giang đẩy cửa sổ ra xem xét, “Cái khác ta cũng không nói nhiều nữa, con không chịu trở về nhị thúc cũng không ép con, nếu như phủ Tĩnh Vân xảy ra chuyện gì, con nhất định phải trở về.”
“Con biết.”
Quý Giang không ở lại lâu, đứng dậy rời đi ngay trong đêm đó. Quý Giang vừa bước chân rời đi, sáng sớm hôm sau trên dưới phủ Tĩnh Vân đều vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn không còn bầu không khí âm u đầy chết chóc gần đây.
Còn chưa đi gọi Linh nhi, Linh nhi đã giận dữ chạy tới, “Tiểu thư, Trần Nguyên Điệp trở về rồi.”
“Trở về từ lúc nào?” Trong lòng Quý Hựu Đồng hiểu rõ, Lý Dận đã bắt đầu có hành động, vậy nên mới gọi Trần Nguyên Điệp trở về.
“Tiểu thư, sao ngài lại không khổ sở chút nào vậy?”
“Có gì mà phải khổ sở?” Quý Hựu Đồng mở cửa sổ ra, bọn nha hoàn trong sân bận bịu tứ phía, trong phủ đã lâu rồi không vui vẻ như vậy. Cô quay đầu lại nói, “Ngày hôm nay phủ Tĩnh Vân sẽ rất náo nhiệt, nhưng không liên quan đến chúng ta, ra ngoài ăn cơm đi.”
Linh nhi cắn môi dưới, khuôn mặt đầy vẻ không cam lòng, nàng thực sự đoán không ra tiểu thư muốn cái gì, rõ ràng ngài ấy thích Tam Vương gia nhưng lại chưa bao giờ ghen, chẳng lẽ vì Tam Vương gia mà ngài ấy liền chịu cùng Trần Nguyên Điệp chung một phu quân?
Mọi người trong phủ Tĩnh Vân đều rất vội vàng, hai người từ cửa lớn đi ra ngoài nhưng đều không ai chú ý, Quý Hựu Đồng lắc lư ở trên đường một lúc, tìm được một tửu lâu. Trong tửu lâu có rất nhiều người đang bàn luận về việc trong triều, được thảo luận kịch liệt nhất chính là Lý Dận và Lý Kỳ. Luận công lao, Lý Dận chinh chiến sa trường nhiều năm không thể không kể công. Lý Kỳ cũng không nhàn rỗi, đương nhiên sau khi làm Thái tử thì đã kiến nghị Hoàng đế ban bố rất nhiều pháp chết.
Tuy rằng lão Hoàng đế đã liệu định cho tới hiện tại nhưng cũng không thể nào lập tức giao quyền hành to lớn vào trong tay Lý Kỳ. Lý Quyền đứng ổn định trên vị trí Thái tử gần hai mươi năm, tính tình của hắn không thích hợp làm Hoàng đế, nhưng lại khiến cho rất nhiều người có tâm nâng đỡ hắn cố giúp hắn kế thừa ngôi vị Hoàng đế, ở trong triều trở nên vô cùng hỗn loạn, rất nhiều người khuyên nhủ không phục lại vị trí Thái tử của Lý Quyền.
Nghe được ngoài cửa có tiếng động, Quý Hựu Đồng quay đầu lại nhìn, thấy Lý Kỳddang ngồi trên ngựa, trò chuyện với người bên cạnh.
“Là Thái tử.” Linh nhi thấy Quý Hựu Đồng nhìn tới sững sờ, nói nhỏ, “Tiểu thư, ngài đừng nói với muội ngài muốn gặp Thái tử đấy nhé.”
Quý Hựu Đồng chớp mắt một cái nhìn chằm chằm về phía của Lý Kỳ, không phải là Lý Kỳ khiến cho cô nhìn tới xuất thần, mà chính là người đang đứng bên cạnh y, có một loại cảm giác quen được đến khó nói thành lời. Người bên cạnh Lý Kỳ cũng chú ý thấy có người đang nhìn mình, giương mắt nhìn theo, một khắc ngay khi đôi mắt đối diện với Quý Hựu Đồng, hắn lộ rõ thần sắc sốt sắng.