• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thanh Uyên

Ngày tiến cung ấy, có thể thấy Trần Nguyên Điệp đã tỉ mỉ chọn trang phục thế nào, Lai Phượng đi theo phía sau Trần Nguyên Điệp ngẩng đầu thiệt cao, thấy Lý Dận tới cửa lại cười lấy lòng.

Linh nhi khinh thường nói, “Ả bây giờ như con chó con ấy.”

Đi vào hoàng cung, không bao lâu sau các thái giám đã đưa bọn họ vào trong điện, cái sàn trong đại điện được lát bằng bạch ngọc tốt nhất, những con rồng trên trụ đá đều được đúc bằng vàng, xà nhà làm bằng gỗ cây đàn hương, phía trên Lý Dận là Thái tử Lý Quyền, còn phía dưới thì là Tĩnh Lê Vương – Lý Kỳ.

Không để ý tới Lý Quyền, Quý Hựu Đồng âm thầm quan sát Lý Kỳ một lúc, khuôn mặt hiền lành, luôn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, da dẻ trắng nõn, môi đỏ mắt sáng, khóe mắt còn giống Lý Dận tới mấy phần, cũng mang theo một chút dịu dàng của nữ tử.

Cô tiến cung chính là vì tìm Lý Kỳ, thay vì đi tạo phản thành công với Lý Dận, không bằng cô trợ giúp Lý Kỳ lên ngôi.

“Quỳ xuống.”

Nghe thấy tiếng quát khẽ của Lý Dận, Quý Hựu Đồng lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ xuống giống mọi người. Cô không ngẩn đầu lên, chỉ có thể thấy long bào màu vàng đang tiến tới. Hoàng đế đi rất chậm, còn được thái giám đỡ đi, có lẽ đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh rồi, không còn sống được bao lâu nữa.

Sau khi Hoàng đế cho bình thân, Quý Hựu Đồng ngồi về chỗ của mình, vốn còn đang muốn nhìn Lý Kỳ nhưng Lý Dận lại quay đầu nói: “Không được nhìn lung tung.” Cô đành quay đầu lại, lâu lâu lại vô tình hoặc cố ý nhìn vài cái.

Sau màn dâng tặng lễ vật, lão Hoàng đế tuyên bố mở ca múa để trợ hứng một chút, mọi người đều nói sở trường của Trần Nguyên Điệp là đàn, không bằng để nàng ta lên gảy một khúc. Sau khi Trần Nguyên Điệp giơ tay muốn đàn lại chợt thả tay xuống, khẽ mỉm cười nói: “Hoàng thượng, nếu Nguyên Điệp đánh đàn một mình thì sợ sẽ không thể trợ hứng được cho mọi người, mấy ngày gần đây Vương gia có mang một vị nữ tử về, chính là ân nhân cứu mạng của Vương gia. Nguyên Điệp thấy nàng rất xinh đẹp, khí chất xuất chúng, chắc hẳn là khuê tú nhà ai đó, không bằng đến cùng trợ hứng cho Hoàng thượng với Nguyên Điệp đi?”

Hoàng đế nghe vậy thì vui mừng, vội hỏi ai là ân nhân cứu mạng của Lý Dận.

Linh nhi sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, lo lắng nói: “Tiểu thư, người thì có tài nghệ gì chứ? Chỉ có thể leo cây hái quả thôi, năm ngoái còn đạt được thành tích nữ tử bắt cá số một, nhưng mà… nào có dùng được trên triều chứ?”

Quý Hựu Đồng: “…”

Một tiếng cười khẽ truyền đến, Quý Hựu Đồng ngẩng đầu, là Lý Kỳ đang nhìn chằm chằm cô cười. Lý Kỳ nhỏ giọng nói: “Cô nương đừng quá kinh hoảng, nếu như không được thì có thể nói ra, phụ hoàng sẽ không trách tội.”

Quý Hựu Đồng nhìn bóng lưng của Lý Dận, có lẽ lời Linh nhi nói hắn cũng nghe được, cũng biết rõ cô chỉ mới rời khỏi núi nhưng sao lại không nói gì? Hoặc nói cách khác là, Lý Dận vốn không có tình cảm với cô, đồng ý mang cô về có lẽ là vì ngày sau cần tới Bình Phong sơn trang giúp hắn mưu phản.

Quý Hựu Đồng đứng lên, tự nhiên hào phóng, “Nếu Trần cô nương đánh đàn, vậy Hựu Đồng xin hiến vũ trợ hứng cho Hoàng thượng.”

Suýt chút nữa Linh nhi đã ngất luôn, “Tiểu thư người điên rồi à?”

Cả Lý Kỳ, Lý Dận đều giật mình ngẩng đầu nhìn cô, Trần Nguyên Điệp chỉ thẳng tên Quý Hựu Đồng mời hiến nghệ khiến hắn không vui lắm, nhưng là hắn cũng muốn xem xem Quý Hựu Đồng sẽ ứng phó ra sao. Hắn cảm thấy, nàng không chỉ đơn giản là một đại tiểu thư trong Bình Phong sơn trang.

Cô vẫn còn nhớ điệu múa lúc thi múa cổ điển, phối hợp với Trần Nguyên Điệp, cô nhảy vô cùng hoàn mỹ, tuy có hơi ngược với vài âm tiết nhưng dù sao cũng là lần đầu hợp tác, không làm mất đi sự phong nhã. Trần Nguyên Điệp thật sự không ngờ rằng Quý Hựu Đồng biết khiêu vũ, trong tình huống cấp bách thì đàn sai hai âm tiết. Bọn họ thì không quen lắm với điệu múa của Quý Hựu Đồng, nhưng mọi người đều đã quen với tài đàn cầm hiểu nhạc lý của Trần Nguyên Điệp, mọi người bên dưới vũ đài không khỏi tiếc hận thở dài, suy đoán có phải là mình đã quá khen tài đánh đàn của Trần Nguyên Điệp rồi không.

Lý Quyền xem rất say sưa, không chờ Hoàng đế mở miệng y đã nói trước: “Cô nương học múa từ đâu vậy? Vì sao bản vương chưa từng được thấy bao giờ?”

Quý Hựu Đồng cúi người nói: “Thưa Thái tử, đây là vũ đạo mà dân nữ tự nghĩ ra được, không có xuất xứ.”

Tiêu điểm trên điện lập tức chuyển từ Trần Nguyên Điệp sang Quý Hựu Đồng, Linh nhi thở phào một hơi, cũng không có bất kỳ hoài nghi gì với Quý Hựu Đồng, nói: “Tiểu thư, người vì Tam Vương gia nên lén học múa đúng không?”

Quý Hựu Đồng nghiêng đầu, Lý Kỳ cười híp mắt nhìn cô, cô không giải thích, chỉ nói: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của Hoàng thượng, không nên nói nhiều.”

Đến khi tiệc rượu gần kết thúc, Quý Hựu Đồng xem mãi có một kiểu hát múa thì cũng đâm phiền, lại thấy Lý Kỳ vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, tuy rằng đêm nay không thể kết bạn được nhưng chí ít cũng kiếm được chút cảm giác tồn tại. Cảm giác chân mình tê rần, cô đứng dậy ra ngoài hít thở không khí.

Linh nhi cũng đứng dậy theo, lo lắng nói: “Tiểu thư, ngài thật sự để Vương gia và Trần Nguyên Điệp ở riêng với nhau như vậy sao?”

“Có gì không được chứ?” Chuyện bọn họ sẽ thành thân là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.

Linh nhi không hiểu, “Ngài dùng trăm phương ngàn kế muốn đi cùng với ngài ấy không phải là vì muốn gả cho ngài ấy sao? Sao hiện tại lại thay đổi rồi?”

Quý Hựu Đồng cũng không muốn giải thích chỉ ngồi ở hành lang nhìn mặt hồ, đêm nay hoàng cung đèn đuốc sáng chưng, chiếu rọi khiến nó lộng lẫy đến lạ thường.

“Quý tiểu thư?”

Quý Hựu Đồng nhận ra giọng nói này, dịu dàng trong suốt, cô ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, “Xin chào Ngũ Vương gia.”

“Đúng thật là nàng.” Lý Kỳ mặc quan phục, tóc đen được cột cao gọn gàng làm tôn thêm phong độ nhẹ nhàng của y. Y nói, “Quý tiểu thư cũng cảm thấy buồn chán sao?”

“Có chút.”

“Tiếc là phải một khoảng thời gian nữa tiệc tối mới kết thúc, nếu không ta rất muốn đi cùng Quý tiểu thư.” Lý Kỳ cảm thấy có hơi đường đột, sửa lời nói, “Thật ra ta đã sớm biết Quý tiểu thư là người của Bình Phong sơn trang, không ngờ lại còn đa tài đa nghệ như thế, cảm thấy hơi hiếu kỳ, Quý tiểu thư chớ hiểu lầm.”

Không ngờ Lý Kỳ sẽ chủ động lấy lòng, Quý Hựu Đồng vội hỏi: “Ta đang ở tạm trong phủ Tĩnh Vân, khi nào Ngũ Vương gia có thời gian đều có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào.”



Tâm tình Quý Hựu Đồng đang rất sung sướng, mặc kệ khuôn mặt luôn nghiêm lại của Lý Dận từ khi ra khỏi điện, trong lòng cô chỉ có một câu nói cuối cùng của Lý Kỳ, “Khoảng trung tuần [1] tháng sau, trong thành sẽ có hội du hồ, hi vọng Quý cô nương có thể nể mặt tới tham quan.”

[1] Trung tuần 中旬: Từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.

“Lý Nhiễm, ngươi đưa Điệp nhi về nhà trước đi.” Lý Dận không nặng không nhẹ mở miệng.

Trần Nguyên Điệp vội vàng hỏi: “Còn ngài thì sao Vương gia?”

Lý Dận nói: “Ta còn có việc chưa xử lý.”

Quý Hựu Đồng chỉ mình, “Vậy còn ta thì sao?”

Lý Dận hơi liếc nhìn cô một cái, không để ý tới, căn dặn Lý Nhiễm, “Nhớ phải hộ tống Điệp nhi an toàn hồi phủ.”

Trần Nguyên Điệp chịu thiệt thòi trên yến hội, thấy thái độ lạnh nhạt của Lý Dận dành cho Quý Hựu Đồng thì trong lòng mới hơi được cân bằng lại chút, không hỏi nhiều, để Lai Phượng đỡ lên xe ngựa trở về.

Thấy Lý Dận đi về phía ngược lại, Quý Hựu Đồng kéo hắn, “Ta không biết đường về.”

Linh nhi cũng nói thầm, “Đây đều là lần đầu tiên chúng ta tới đây, sao mà biết đường được.”

Lý Dận không quay đầu nói: “Ta cho rằng ngươi đã xem phủ Tĩnh Vân là Bình Phong sơn trang rồi chứ, không ngờ còn chưa quen.”

“Ngươi có ý gì?”

Lúc này, Lý Thiệu mang hai con ngựa tới, Lý Dận sải bước leo lên một con ngựa màu đen, từ trên cao nhìn xuống cô phía dưới, “Nếu đã biết mình chỉ là ở tạm thì đừng nên xem mình là chủ nhân.”

Hắn nghe được cô nói chuyện với Lý Kỳ? Quý Hựu Đồng nhếch miệng, suy nghĩ xem là hắn có ý gì, không ngờ dưới chân chợt trống trơn, Lý Dận cúi người kéo cô lên, để cô ngồi trên lưng ngựa, con ngựa bị kinh sợ, hí dài một tiếng. Quý Hựu Đồng sợ đến mức ôm lấy cổ Lý Dận, trừng hắn, “Ngươi làm gì vậy hả?”

Lúc tiệc rượu kết thúc sắc trời đã tối, trên đường phố không còn một bóng người. Hiếm hoi lắm Lý Dận mới nở nụ cười, thúc chân vào hông ngựa, con ngựa chạy đi trên đường phố.

Linh nhi thấy bọn họ rời đi, vội vàng leo lên một con ngựa nâu khác đuổi theo, Lý Thiệu lại nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi ở phía sau Linh nhi, kéo dây cương chạy về một hướng khác, con ngựa kêu lên một tiếng, lập tức chạy theo hướng của y.

Linh nhi thấy thế vội vàng muốn quay đầu lại, nhưng tay lại bị Lý Thiệu nắm chặt, không cho nàng cử động. Tính tình nàng vốn nôn nóng, liền lấy chân mình đá vào chân Lý Thiệu, nhưng chân người phía sau lại cứng như tường đá, đá chân hắn mà chân mình lại đau. Cảm giác được cơ thể Lý Thiệu dán sát vào lưng của mình, mặt của nàng như bị lửa đốt đỏ lên, “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi mau thả ta ra. Còn nữa, các ngươi muốn làm gì tiểu thư nhà ta?”

Lý Thiệu không quen nói nhiều, cũng không hiểu chuyện của nữ nhi là gì, chỉ biết chủ nhân có chuyện phân phó mình không được để cho Linh nhi đuổi theo. Vậy nên y bơ đẹp vấn đề của Linh nhi, để con ngựa chạy với tốc độ nhanh nhất, chỉ chốc lát sau hai người đã chạy ra khỏi thành.

Bởi vì ngồi nghiêng trên lưng ngựa, cơ thể không được ổn định, con ngựa lại lao nhanh không ngừng, Quý Hựu Đồng chỉ có thể ôm chặt lấy eo Lý Dận, vừa chất vấn hắn, “Đến cùng là ngươi muốn làm gì?”

Lý Dận không nói lời nào, đúng lúc đầu Quý Hựu Đồng đặt ngay trên lồng ngực hắn, cái cảm giác này… Rất quen thuộc, phảng phất như trước đây bọn họ đã từng làm động tác như thế này rồi vậy, nhưng hắn lại không nhớ ra được chút hình ảnh nào. Tại sao khi nhìn thấy Quý Hựu Đồng tán gẫu với Lý Kỳ hắn lại tức giận chứ? Nhưng khi tiếp xúc thân mật với hắn thì lại có một sự an tâm nào đó?

Dừng lại ở một mảnh đất trống, Quý Hựu Đồng đã choáng váng hết cả đầu, tới khi lấy lại được chút tinh thần lại phát hiện mình vẫn còn ôm eo Lý Dận, vội vàng buông tay, lại nhớ tới hắn nói đừng cho rằng mình là chủ nhân, cô liền nói, “Ta không biết vì sao lại chọc giận ngươi, nhưng nếu như ngươi không hoan nghênh ta…”

Lý Dận cúi đầu, “Thì sao?”

Quý Hựu Đồng khẽ cắn răng, “Ta cũng sẽ không đi.” Mạng của cô còn ở trên tay hắn.

Lý Dận xuống ngựa, khẽ cười thành tiếng, “Ngươi biết rõ là tốt rồi.”

Quý Hựu Đồng run rẩy leo xuống ngựa, cũng may con ngựa chỉ lo cúi đầu gặm cỏ nên mới không làm rơi cô. Cô hỏi: “Có phải vì ta làm Trần Nguyên Điệp xấu hổ không?”

Lý Dận liếc nhìn cô một cái, kéo dây cương đi chậm rãi, “Nơi này là phía sau phủ Tĩnh Vân, chúng ta vào từ cửa sau đi.”

“Không phải ngươi nói đi làm việc sao?” Quý Hựu Đồng nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, Lý Dận người này giỏi nhất là tính toán, có lòng cảnh giác vô cùng mạnh với người khác, chuyện gì cũng thích kìm nén trong lòng, cũng không biết hắn đang tính toán điều gì hay chỉ đơn thuần là mang cô đi phi nước đại trên đường?

“Xong rồi.”

Sau khi Linh nhi trở về liền chạy thẳng tới phòng Quý Hựu Đồng, ôm lấy cô khóc. Thấy tóc tai nàng rối bời, mặt cũng lạnh ngắt, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, không ngờ Linh nhi lại nói, “Lý Thiệu đúng là một khúc gỗ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK