Một tên béo xuất hiện trước mặt Quý Hựu Đồng, chính là Chu Thành Long, gã nâng một bó hoa, cười hì hì nhìn cô.
“Anh tìm Na Na?” Quý Hựu Đồng lạnh nhạt nhìn gã, “Tôi không biết lớp của cô ta ở đâu cả, không bằng anh tự gọi điện tìm xem?”
“Không, anh đến tìm em, ” Chu Thành Long đưa hoa đến trước mặt cô, “Em có thể làm bạn gái của anh không?”
“Thật ngại quá…”
“Quý Hựu Đồng, cô đã có bạn trai rồi, sao còn dám dụ dỗ bạn trai người khác như thế chứ?” Quý Na Na xuất hiện phía sau bọn họ, ác độc chỉ về phía cô, “Đừng tưởng là tôi không biết, bạn trai cô chính là anh trai của cô, các người đang loạn luân đấy có biết không? Cô không thấy xấu hổ sao?”
“Quý Na Na, tôi và anh tôi không có gì cả.” Cô chưa từng nói chuyện với cô em gái này, không ngờ lần đầu nói chuyện lại là cải nhau.
Quý Na Na cười đắc ý, “Anh trai của cô ta là Hà Hi, là tổng giám đốc công ty Đồng Hi. Mọi người có thể lên internet mà tra, mẹ của Quý Hựu Đồng giết cha Hà Hi ngồi tù mười mấy năm, thế mà hai người này còn không biết liêm sỉ dám ở cùng với nhau, đúng là không biết xấu hổ.”
Bốp!
Một bàn tay tát thẳng vào mặt Na Na, giọng nói lạnh lẽo của Quý Hựu Đồng vang lên, “Cô có thể nói tôi, nhưng đừng có kéo anh tôi vào.”
Quý Na Na bị đánh đến ngây người, dù bị Tôn Mỹ Lâm vứt bỏ, nhưng ít nhất Quý Vân Thanh vẫn đối xử với cô ta không tệ, từ nhỏ muốn cái gì là có cái nấy, ông nội bà nội cũng rất yêu thương cô ta. Trước khi Tôn Mỹ Lâm bỏ trốn, cô ta hoàn toàn không biết sự tồn tại của Quý Hựu Đồng. Sau khi hôn nhân của Quý Vân Thanh và Tôn Mỹ Lâm tan vỡ, trong lần cải nhau cuối cùng, cô ta mới tình cờ nghe được chuyện của Trương Lỵ và Quý Hựu Đồng. Cô ta điều tra rất lâu cũng không tìm được Quý Hự Đồng. Có lẽ chị ta đã chết rồi! Lúc ấy cô ta đã cười trên nỗi đau của người khác như thế.
Không ngờ, Quý Hựu Đồng lại xuất hiện, ngày tháng sống còn tốt hơn cả cô ta, Hà Hi lớn lên càng đẹp trai hơn, tuổi trẻ tài cao, còn thương chị ta như thế. Nhìn tên béo ngu xuẩn đứng cạnh mình, cùng gã ta đến gặp Hà Hi đúng là khiến cô ta mất mặt muốn chết.
…..
Xin nghỉ ốm mấy ngày, lần đầu Trương Lỵ chủ động gọi điện tới, bà nói mình mắc bệnh nan y, là ung thư thời kỳ cuối, bác sĩ nói, bà sống không quá ba tháng.
Quý Hựu Đồng cảm thấy, vào lúc này Trương Lỵ không cần phải lừa gạt cô làm gì, cô cũng không nói cho Hà Hi biết, mua vé máy bay trực tiếp bay về quê nhà.
Trước khi vào nhà, cô lại gặp Tưởng Hâm. Tưởng Hâm nhìn thấy cô, bối rối kéo khoá quần, cúi người đi đến cười nói, “Em là em gái Hà Hi đúng không? Hồi em còn bé chúng ta đã từng gặp nhau rồi đấy, Hà Hi không về với em sao?”
“Anh ấy bận việc nên không đến.” Quý Hựu Đồng hỏi anh ta, “Không phải anh đến Thượng Hải làm việc sao?”
“Mẹ kiếp, em đừng nhắc nữa, anh bị gạt, mới đầu thì để anh ăn chút ngon ngọt, sau đó lừa hết cả tiền của anh.” Anh ta nói có chút hung ác, lại lấy lòng, “Gần đây cuộc sống có chút khó khăn, anh cũng không biết đó là mẹ em, em có thể nói với Hà Hi một chút….”
Lần trước cũng đã gặp nhau, nói không biết bà ấy là mẹ cô thì thật đúng là nói dối không chớp mắt.
Quý Hựu Đồng cũng không để ý, “Lần sau nếu có gặp anh ấy thì anh tự nói với anh ấy đi.” Cô né người sang một bên, đi vòng qua anh ta. Nếu lúc đó Hà Hi đi Thượng Hải với anh ta, kết quả chính là bị anh ta lừa, khiến Hà Hi tự sát, còn anh ta lại kiếm được một món tiền nhỏ, nở mặt nở mày mà trở về.
“Sao mẹ lại không ở lại bệnh viện?” Thấy khắp phòng đều toàn là quần áo cùng hợp cơm bỏ đi, Quý Hựu Đồng cau mày, “Thường ngày mẹ không nấu cơm sao?”
“Không nấu.” Trương Lỵ bò dậy, không ngần ngại thay quần áo trước mặt cô.
Điện thoại di động vang lên, cô không cần nhìn cũng biết là ai, cô nhận, “Anh.”
“Ở đâu?” Ngữ khí của Hà Hi bây giờ mang theo chút ra lệnh.
Từ lúc cô lên máy bay đến giờ, cũng đã hơn bốn tiếng. Cô nói: “Mẹ em mắc bệnh ung thu, em về thăm bà ấy.”
Mặt Trương Lỵ thoáng cứng ngắc, thay quần áo xong nhẹ giọng nói: “Mẹ gọi con về chẳng qua qua chỉ muốn gặp con thôi, con không cần ở đây quá lâu.”
Đêm đó, Hà Hi cũng ngồi máy bay đến đây.
Mỗi ngày mẹ Trương và Trương Uy đều đến nhà họ Hà canh giữ, thỉnh thoảng còn nói ra mấy câu đại loại như nếu không giúp đỡ người thân của mình sẽ bị thiên lôi đánh, vân vân. Quý Hựu Đồng không nhịn được nữa, phát cáu nói: “Hai người sao có thể nói người thân của mình như vậy chứ, mẹ của tôi thành ra như vậy chẳng phải là do các người ban tặng sao? Đòi tiền? Không có!”
Mẹ Trương ngồi khóc dưới đất, chỉ cô mắng cô không có lương tâm. Thấy không có hiệu quả, mẹ Trương chuyển mặt trận ra cửa lớn, nước mắt nước mũi đầy mặt, soạn ra một cái lịch sử cực kỳ đau thương. Nói sau khi Quý Vân Thanh đuổi mẹ con họ đi, bà ta đã chăm sóc họ như thế nào, cố gắng tìm cách để mua sữa bột với quần áo cho Đồng Đồng. Hà Hữu Chí chết, cuộc sống của Trương Lỵ không thuận lợi, bà ta không thể bỏ con mình nên đã tới chăm sóc Trương Lỵ. Nếu không phải đều vì mẹ con bọn họ, Trương Uy đã có thể sớm lấy vợ rồi.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, danh tiếng của Trương Lỵ vốn không được tốt, chiều gió lập tức đổi về phía mẹ Trương, chỉ trích Quý Hựu Đồng ngược đãi người già. Ba người bên trong cũng không muốn giải thích nhiều, đóng cửa lớn lại, tuỳ ý để người vây xem bên ngoài quở trách.
Có lẽ vì đã nghĩ thông suốt, cũng đã chịu đủ lắm rồi, lúc nửa đêm, Trương Lỵ mở miệng nói, “Mẹ và hai đứa cùng đi đi.”
Hôm sau trời còn chưa sáng, ba người đã vội vã rời đi, không mang theo bất kì món đồ nào ở nhà họ Hà.
Trương Lỵ ở bệnh viện đa khoa tổng hợp ở thành phố A mấy tháng, đúng là ung thư thời kỳ cuối, mấy ngày cuối cùng này, bà cười nói, có thể chết như thế cũng coi như là ông trời còn quan tâm đến bà. Bà ra đi rất thanh thản, nhưng Quý Hựu Đồng không biết trong lòng bà còn hi vọng gì nữa không.
Chịu không nỗi Trương Uy cứ gọi đến đến quấy rầy, Hà Hi ở giữa đành mua cho gã chiếc xe, gã còn sống chết muốn một căn nhà. Quý Hựu Đồng cảm thấy, bọn họ chắc chắn đang tính toán từng bước một, chờ có nhà, bọn học nhất định sẽ còn đòi hơn thế nữa, Vậy nên cô chỉ đơn giản là đổi một cái sim khác.
Lần thứ hai nhìn thấy Quý Na Na, cô ta trông rất tiều tuỵ, như một nhánh cỏ khô nắm lấy tay Quý Hựu Đồng cầu cứu, “Em xin chị, cứu cứu bố em… Không, ông ấy cũng là bố chị mà….”
“Ông ấy bị làm sao?” Mọi chuyện như cơn sóng lớn liên tiếp ập lên người cô.
“Ông ấy điên rồi, ông ấy bắt em phải cưới Chu Thành Long, nhưng em thật sự không thích gã ta.” Quý Na Na khóc, “Vì xưởng bột mì, ông ấy lại bán đứng em…”
“Tôi không có cách nào để cứu ông ấy cả.” Quý Hựu Đồng xin lỗi vỗ vỗ vai cô ta, bệnh của Quý Vân Thanh không phải là bệnh trong người ông ấy, mà là bệnh ở đầu óc.
Quý Na Na không cam lòng, “Chị, chị là chị em mà.”
“Tôi không phải chị cô, chị cô đã sớm chết rồi.” Từ khi Quý Vân Thanh vứt bỏ Trương Lỵ, vận mệnh của mẹ con cô đã được quyết định rồi. Bây giờ, cô là Quý Hựu Đồng, không phải ‘Quý Hựu Đồng’.
“Anh, em mệt mỏi quá.” Quý Hựu Đồng cảm thấy mình nhất định đã gầy đi rồi.
“Đồng Đồng, chúng ta ra nước ngoài đi, không cần ở lại nơi này nữa.” Hà Hi đưa tài liệu cho cô, “Em thích đến nơi nào?”
Ra nước ngoài cũng tốt, tạm thời quên đi mọi chuyện đã xảy ra.
Nửa năm trước, tiếng Anh của Quý Hựu Đồng gặp khó khăn trắc trở, ra ngoài nếu không kéo theo Hà Hi đến cả cơm cô còn không dám gọi, nửa năm sau, cuối cùng cô cũng có thể nói được vài câu, nhưng vẫn bị Hà Hi cười nhạo.
Bởi vì chuyện làm ăn, Hà Hi không rảnh vẫn ở cùng cô, thường thường lại phải bay về nước xử lý công việc, “Anh tính bán công ty, cùng em…”
Quý Hựu Đồng lập tức từ chối, giận hờn nói: “Nếu anh dám bán, em sẽ không để ý anh nữa.”
Sau lần đó, anh không còn nhắc lại chuyện này nữa.
Hà Hi bỗng xuất hiện trước mặt cô, lần này là ở trước một quán cà phê. Cô nâng cằm, “Sao em ở đâu anh đều có thể tìm được em thế?”
Hà Hi cười lên, “Hai mươi mấy tuổi rồi vẫn không khiến anh bớt lo mà.”
“Anh xử lý xong chuyện công ty rồi à?” Quý Hựu Đồng uống một hớp cà phê, nhìn giống ly cà phê ấy không đủ đường vậy.
“Ừ, còn chuyện này chưa nói với em,” Hà Hi cầm lấy ly cà phê của cô mà uống, phía trên còn có dấu môi của cô, ” Quý Vân Thanh mới mở xưởng mới lại phá sản, Quý Na Na và Chu Thành Long lại cãi nhau đòi ly hôn, nhìn Quý Vân Thanh giống như rất suy sụp vậy.”
Quý Hựu Đồng cầm ly cà phê, “Chuyện nhà bọn họ em không muốn quan tâm.”
“Đồng Đồng, anh có chuyện muốn hỏi em.”
Quý Hựu Đồng ngẩng đầu, nhìn đồng hồ, anh đều đã biết cả rồi. Cô cũng không che giấu nữa, trực tiếp nói: “Anh muốn hỏi em, sao Quý Vân Thanh có thể biết mà lôi kéo nhà họ Chu đúng không? Đúng, là em lấy danh nghĩa con gái, viết thư chỉ biện pháp làm sao để cứu xưởng bột mì cho ông ta, rất đơn giản, chỉ cần tìm một nhà đầu tư như Tôn Mỹ Lâm là được rồi, không phải trong nhà có máu mặt nhất trong trấn là nhà họ Chu sao? Ông ta rất vui vẻ, cảm thấy xưởng bột mì còn có thể cứu được, nên cố ý đưa Chu Thành Long đến nhà gặp Quý Na Na.”
“Vậy chúng ta nên về nước không?” Hà Hi xoa đầu cô, trước sau vẫn khẽ mỉm cười.
Cô gật đầu, “Về thôi.” Lần này trở về nên yên lặng một chút.
Quý Hựu Đồng cất quyển vở màu hồng đi, tốt nhất là không nên để Hà Hi tìm được, nghĩ lại, vẫn nên xé đi thì hơn, không nên để lại chứng cứ. Cô lại lấy quyền vở ra lần nữa, lúc dự định xé lại bị Hà Hi cướp được, phía trên có bốn chữ lớn: Giấy chứng nhận tốt nghiệp. Khiến anh tức đến ói ra máu, “Không tốt nghiệp?”
“Hơn một năm nay em đều ở nước ngoài, sao có thể tốt nghiệp được?” Quý Hựu Đồng nói vừa có lý lại vừa có chứng cứ, “Anh nhìn đi, tại anh dẫn em đi chơi đấy, hại em mất rất nhiều tiết, nỗ lực thế nào cũng không bù được điểm.”
“Ừ, là lỗi của anh.”
“Vậy là sao?”
Quý Hựu Đồng nằm trong lòng anh, anh lại chạy tới giường cô để ngủ, sau khi về nước anh ấy càng lúc càng tuỳ hứng, tính tình còn như con nít, đụng một chút là lại chui vào ổ chăn của cô, dùng sức ôm cô.
“Anh…” Cô cảm thấy như đến hít thở cũng rất khó khăn.
“Đồng Đồng, hiện tại anh rất hạnh phúc, chỉ cần có em bên cạnh anh là đủ rồi.”
Quý Hựu Đồng cảm thấy tim mình chợt nhói, còn có chút buồn phiền, có lẽ đã đến lúc chia tay rồi chăng? Cô gắng ngượng không khóc, nhiều năm như vậy cô không hề khóc. Lúc bị Quý Vân Thanh đuổi đi, cô không khóc. Lúc đối mặt với Hà Hữu Chí, cô không khóc. Thời điểm hai người nghèo nhất, phải đi ở nhờ nhà người khác, cô không khóc. Đến cả thời điểm Trương Lỵ chết, cô cũng không khóc.
Hiện tại, cuối cùng cô cũng chịu không được nữa, khóc lớn, “Anh, nếu không có em, anh nhất định phải sống thật tốt có được được?”
Hà Hị bị doạ sợ, không hiểu vì sao cô lại khóc, tưởng rằng cô đang đùa giỡn, lần thứ hai định ôm cô, thời gian tựa hồ như dừng lại một giây, Hà Hi lại rơi vào giấc ngủ.
Quý Hựu Đồng trở lại gian phòng tối đen kia, lại phát hiện bây giờ căn phòng đã sáng hơn nhiều, còn có giường và bàn làm từ gỗ lim. Trên mặt cô vẫn vươn đầy nước mắt, “Làm như vậy với anh ấy không phải là quá tàn nhẫn sao?”
Âm thanh lạnh băng của hệ thống lại vang lên, “Cô chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ thôi, không cần quan tâm đến nhiều thứ như vậy.”
“Bên cạnh Hà Hi, còn Đồng Đồng không?”
“Đương nhiên không còn.” Ngôn ngữ của hệ thống mang theo trào phúng, “Chúng ta giúp kí chủ hoàn thành nguyện vọng, đương nhiên là sẽ phải làm giao dịch, còn thứ dùng để giao dịch là gì, thì chính là linh hồn bất tử. Lấp chấp niệm của bọn họ đẩy mạnh việc quay lại thời gian, dùng cơ thể, máu thịt của bọn họ để làm trung gian, một khi cô trở về, kí chủ ở thế giới kia sẽ không còn tồn tại nữa, hiểu chưa?”
“Giao dịch linh hồn? Nhưng mà…” Quý Hựu Đồng ngẩng đầu lên, “Tôi muốn biết anh ấy sống như thế nào.”
“Anh ta sống như thế nào không có bất cứ liên quan gì tới cô, cô mới từ thế giới kia trở ra rồi, đầu óc cũng nên quay về đi.” Hệ thống dừng một chút, “Vì nhiệm vụ đã hoàn thành, hệ thống sẽ thưởng cho cô số điểm tương ứng, tặng cho một bộ dụng cụ dùng cho nhiệm vụ lần sao.”
Nhiệm vụ lần sao?
Ngẩng đầu, trên bàn tay cô có một bình thuốc nước, đây là đạo cụ cho nhiệm cụ kế tiếp sap?
Cô lắc đầu một cái, “Tôi có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
“Có thể, lúc nào xuất phát đều theo ý cô.”