• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Su Su

Beta: Thanh Uyên

Lý Thiệu đứng bên cạnh Lý Dận, nhìn bóng người màu vàng nhạt phía xa xa đang đi tới cửa, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Vương gia, người biết rõ chuyện của Trần tiểu thư không phải do Quý tiểu thư làm, sao…”

Khoé mắt Lý Dận cũng nhìn chằm chằm bóng người kia, “Nếu ta không làm như vậy thì sao có thể quang minh chính đại mang nàng ra ngoài?”

Lý Thiệu bừng tỉnh, “Vì vậy nên ngài mới để cho ta nói với Trần tiểu thư là ngài muốn giữ Quý tiểu thư ở bên cạnh để qian sát nhất cử nhất động của nàng, tránh cho nàng lại gặp phải chuyện thị phi?”

Trong xe ngựa, Lý Dận không hề nói câu nào, dọc trên đường đi chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Quý Hựu Đồng nhìn mặt hắn, tinh xảo đẹp mắt, nhưng cả người đều toả ra khí thế tàn bạo mơ hồ. Nói là đến dẫn nàng cùng đi thăm nhà bằng hữu, chắc có lẽ là sợ cô nhân lúc hắn không ở trong phủ mà hãm hại Trần Nguyên Điệp.

Xoa xoa vòng tay, chỉ còn có một viên thuốc, nghĩa là cơ hội cũng chỉ còn lại một lần thôi. Lòng nghi ngờ của Lý Dận rất nặng, trước khi có được sự tin tưởng của hắn thì rất khó để ra tay lần nữa.

“Đó là gì vậy?” Chẳng biết từ lúc nào, Lý Dận đã mở mắt nhìn cô.

Quý Hựu Đồng kéo tay áo xuống, quay đầu nói: “Không có gì, chỉ là đồ trang sức của thiếu nữ thôi.”

Lý Dận cũng không để ý nhiều, nói sang chuyện khác: “Vị bằng hữu này từng giúp đỡ ta, hiện giờ hắn bị bệnh đã lâu, đáng lý ta nên đến thăm nhưng tính tình hắn lại khá kỳ quái, tới lúc đó ngươi gặp hắn dù hắn có nói bậy gì thì cũng đừng để trong lòng.”

Trước khi ra ngoài Lý Thiệu có nói không cần mang quá nhiều đồ, Lý Dận cũng chỉ dẫn theo vài tùy tùng, còn có nha đầu tên Vi Vi vừa mới được chọn mấy ngày trước được mang theo để hầu hạ, cũng coi như xe nhẹ hành lý ít. Quý Hựu Đồng hỏi: “Có phải hắn sống ở chỗ không xa kinh thành đúng không? Sao lại không đón hắn đến phủ Tĩnh Vân?”

Lý Dận liếc cô một cái, cười nói: “Đúng thật là chỉ cần hai ngày đi đường là có thể đến. Ta đã mời nhiều lần rồi nhưng lão tiên sinh lại không chịu, chỉ thích ở trong núi làm bạn với chim chóc, không thích khói lửa dưới núi.”

Trên đường đi, Quý Hựu Đồng biết được là vị bằng hữu này vốn họ Tưởng, nhưng vì râu tóc có màu vàng chứ không phải hoa râm giống như những ông lão khác, cho nên được người ta gọi là Hoàng lão tiên nhân, còn vì sao lại gọi là tiên nhân thì Lý Dận chỉ nói đơn giản là có lẽ do tướng mạo.

Nơi ở của Hoàng lão tiên nhân nằm ở giữa sườn núi, tưởng rằng sẽ được cung phụng trong một ngôi nhà lớn, không ngờ chỉ là một túp lều đơn sơ, bên ngoài trồng rau dưa. Lý Dận chỉ dẫn Quý Hựu Đồng và Lý Thiệu tới, vì trời vừa mới mưa xong nên đi trên bùn đất có hơi lầy lội, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, nhìn thấy một tiểu đồng tử đang chăm sóc mớ rau dưa thì cũng là rất cung kính hỏi hắn: “Tiên sinh có ở đây không?”

“Có, có.” Đứa bé kia có hơi mập mạp, đi tới trước hồ nước rửa bùn đất trên tay, lau tay sạch sẽ, rồi trở về dẫn bọn họ vào nhà.

Quý Hựu Đồng có chút tò mò, có thể làm cho Lý Dận tôn kính như thế, rốt cục thì người đó đã giúp hắn những gì?

Đến cửa, Lý Dận dừng lại:”Lý Thiệu, ngươi chờ ngoài cửa đi.”

“Vâng.” Lý Thiệu không nhiều lời, xoay người liền đứng ở ngoài cửa, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Quý Hựu Đồng nhìn vào trong thăm dò một chút, không muốn đi một mình chung với Lý Dận, tuy rằng mặt Lý Thiệu có hơi đơ một chút, nhưng vẫn tốt hơn Lý Dân miệng nam mô, bụng một bồ dao găm.

“Đi vào.” Lý Dận ra lệnh một tiếng, bàn tay cũng không nhàn hạ, lấy tay kéo cô đi vào.

Quý Hựu Đồng giãy khỏi hắn, bĩu môi: “Ta tự đi.”

Trong phòng có hơi tối, ông lão đang nằm trên giường nghe thấy tiếng động cũng không đứng dậy. Đi tới bên cạnh lão nhìn kỹ thì có thể thấy khuôn mặt lão đã già, tóc và râu ria đúng thật là có màu vàng, nếu như không nhìn mặt, có lẽ sẽ cho rằng lão chỉ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.

Hoàng lão tiên nhân không mở mắt, giọng nói già nua: “Là Tử Ứng sao?”

“Là ta.”

Hoàng lão tiên nhân nghiêng tai lắng nghe: “Ngươi dẫn người đến à?”

“Vâng.” Lý Dận đi đến nâng lão dậy, để lão ngồi dựa vào: “Thân thể người thế nào rồi?”

Hoàng lão tiên nhân vung vung tay, “Vẫn vậy, chỉ sợ cái mạng này không còn sống được bao lâu nữa, trong lòng ta cứ thấy bất an, có cảm giác như sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó nên mới gọi ngươi đến, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, mấy ngày gần đấy có xảy ra chuyện gì không?”

Lúc này Quý Hựu Đồng mới phát hiện, Hoàng lão tiên nhân là người mù.

Mặt Hoàng lão tiên nhân hướng về phía Quý Hựu Đồng, nghiêng tai lắng nghe một lát, lại hỏi:”Tử Ứng, ngươi chưa bao giờ dẫn người tới đây, vị này là người phương nào thế?”

Lý Dận nói mơ hồ: “Là nữ tử.”

Hoàng lão tiên nhân cười ha hả: “Nữ tử? Là nữ tử sao, tới đây, để cho ta xem thử.”

Quý Hựu Đồng không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ tiến lên trước nói: “Hoàng lão tiên nhân, ta tên là Quý Hựu Đồng.”

“Nha đầu tới đây, đừng sợ, để ta nhìn ngươi một chút.” Hoàng lão tiên nhân giơ tay lên, Quý Hựu Đồng chú ý thấy, tay trái lão có sáu ngón. Hình như lão rất vui vẻ, miệng cười toe toét, răng trong miệng đã không còn bao nhiêu: “Tử Ứng, chỉ sợ ta không tìm ngươi, ngươi cũng sẽ mang nha đầu này đến thăm ta.”

Lý Dận chỉ hơi cười, không nói lời nào.

Một bàn tay đang sờ trên mặt Quý Hựu Đồng, thô ráp già nua, xuôi theo khóe mắt, sờ đến mũi, lại là cái cằm. Đột nhiên tay lão cứng đờ, hoảng sợ lui về phía sau, quát to: “Ngươi là ai?”

Quý Hựu Đồng sợ hết hồn, may mà có Lý Dận đỡ lấy người cô nên mới không bị ngã.

Lý Dận cũng không hiểu: “Lão Hoàng, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ngươi ra ngoài đi!” Hoàng lão tiên nhân thở hổn hển, mí mắt mở to, lộ ra con ngươi trắng dã, rất đáng sợ.

Lý Thiệu đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động thì vội vàng xông vào, thấy tình hình cũng sững sờ. Lý Dận phân phó nói: “Lý Thiệu, đưa Quý tiểu thư ra ngoài.”

Đi theo Lý Thiệu ra ngoài, Quý Hựu Đồng nhịn không được hỏi y: “Rốt cuộc thì hoàng lão tiên nhân và Tam Vương gia có quan hệ gì?”

“Thuộc hạ không biết.”

Quý Hựu Đồng nhìn vẻ mặt hắn cũng biết là không thể cậy được gì từ miệng của y, cảm thấy không thú vị, nghiêng đầu nhìn thằng nhóc mập mạp phía xa xa, nó vẫn đang chăm sóc vườn rau, thấy mình bị người khác nhìn chằm chằm thì xấu hổ cười rồi cúi đầu tiếp tục làm việc. Lúc này, Lý Thiệu chợt mở miệng như có kỳ tích: “Thật ra đây cũng là lần đầu thuộc hạ tới đây, từ trước tới giờ mỗi lần Vương gia tới đây đều không mang theo ai cả.”

“Không mang theo ai cả?” Quý Hựu Đồng lại càng nghi ngờ, vậy hắn mang cô đến đây làm gì?

“Đúng vậy, cách vài năm thì Vương gia sẽ đến đây một lần, mỗi lần đến đều sẽ ở lại nghỉ ngơi khoảng một ngày, thuộc hạ chỉ chờ dưới chân núi. Vương gia ngài ấy…” Cửa bị đẩy ra, Lý Thiệu cũng im bặt đi, mặt không cảm xúc tiếp tục đứng gác.

Thấy sắc mặt Lý Dận ung dung, không biểu lộ vẻ mặt gì khác thường, Quý Hựu Đồng hỏi hắn: “Hoàng lão tiên nhân thế nào rồi?”

Hai tay Lý Dận chắp sau lưng, giọng nói cũng đều đều: “Không sao cả, thân thể lão không tốt, khó tránh khỏi sẽ có phản ứng quá khích.”

“Ngươi từng nói lão biết xem tướng, có phải ta có vấn đề gì không?”

“Xem tướng là bản lãnh trước kia của lão, bây giờ Hoàng lão đã mù, chẳng qua cũng chỉ là một ông lão bình thường mà thôi.” Lý Dận không quay đầu, thản nhiên nói: “Xuống núi thôi.”

Lý Thiệu kỳ quái hỏi: “Vương gia, xuống núi bây giờ ạ? Ngài mới đi vào chưa được tới nửa canh giờ.”

“Hôm nay Hoàng lão không thoải mái, không quấy rầy lão nữa. Hơn nữa, chỉ sợ Hoàng lão không chịu đựng được bao lâu nữa, ngươi đưa đứa bé kia xuống núi tìm một gia đình tốt rồi cho chút ít ngân lượng để nó sống qua ngày đi. Còn tới khi Hoàng lão đi rồi thì mua cho lão một cỗ quan tài tốt, chôn cất ở chỗ này.”

Lý Thiệu liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng, cong người đáp, “Dạ, Vương gia.”

Dọc đường đi Lý Dận không nói thêm gì nữa, ngay cả nụ cười trên mặt cũng biến mất không thấy đâu, tiếc là cô vẫn không thể tìm được chút manh mối nào trên khuôn mặt của hắn cả.

Đêm đó, bọn họ nghỉ chân ở một khách điếm, bởi vì phòng trọ không còn nhiều, chỉ có Quý Hựu Đồng và Vi Vi là nữ tử nên ở chung một phòng. Vi Vi chỉ khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng đã có thể sắp xếp những việc vặt gọn gàng ngăn nắp.

“Quý tiểu thư, Vương gia đối xử với ngài tốt thật đó.” Vi vi chống cằm nói: “Ngài biết không? Hồi tối Vương gia chẳng ăn gì cả, chỉ dặn dò nô tỳ kêu tiểu nhị làm thức ăn thanh đạm, ngài ấy nói tiểu thư không thích ăn đồ có mùi vị nặng.”

“Sao hắn biết được?” Từ khi đến phủ Tĩnh Vân, bọn họ chưa từng ăn cơm cùng nhau.

Vi Vi cười nói: “Mỗi ngày Vương gia đều nhắc em với tiểu Thanh nhớ tới phòng bếp hỏi ngài thích ăn gì. Nô tỳ mà nói người thích ăn gì, Vương gia liền dặn người làm. Ngài nói xem, có phải Vương gia đối xử với ngài rất tốt đúng không?”

Quý Hựu Đồng phồng má, có trời mới biết Lý Dận lại tính toán cái gì, chuyện xảy ra hôm nay lại kì lạ như vậy, thế giới này đúng là làm người ta thấy mờ mịt mà.

Lý Dận bưng chén rượu, ngồi uống trước cửa sổ, lời nói Hoàng lão vẫn vang lên rất rõ ràng trong đầu hắn ——

“Nàng là người mang điềm xấu, sẽ huỷ hoại ngươi!”

“Giết nàng! Chỉ có giết nàng, ngươi mới có thể an toàn, mới có thể hoàn thành bá nghiệp!”

“Giết nàng?” Lý Dận cười tự giễu, nắm chặt chén rượu trong tay, dùng sức một chút, chén rượu vỡ tan, “Thứ của ta, cuối cùng cũng là của ta, một nữ nhân thì sao có thể trở thành chướng ngại được? Ta không tin!”

Quý Hựu Đồng lười biếng duỗi lưng, sáng nay có sương mù, có lẽ đêm qua trời đã đổ mưa. Ngày hôm qua hết ngồi xe ngựa lại leo núi nên cô dậy có hơi muộn một chút, lúc cô dậy thì mọi người đã chờ ở cửa, Vi Vi chạy chậm đến nói: “Tiểu thư, điểm tâm sáng của ngài đã chuẩn bị xong rồi, đang được đặt trong xe ngựa ạ, chúng ta phải lên đường nhanh thôi.”

Quả nhiên, điểm tâm và trái cây đã được dọn ra trong xe ngựa, cô chỉ ăn chút ít trái cây, thấy dọc theo đường đi Lý Dận vẫn nhắm mắt không nói lời nào, cô nhịn không được hỏi hắn: “Ngươi đang ngủ à?”

Lý Dận mở mắt ra, đưa một viên thuốc tới, “Thuốc giải tháng này.”

Quý Hựu Đồng cầm lấy ăn vào, có vị thảo dược nhàn nhạt, cũng không có khó nuốt lắm. Ăn xong, cô giãn gân cốt, hình như không khác nhau là mấy.

“Hoàng lão từng cứu ta một mạng.”

“Hả?” Quý Hựu Đồng ngẩng đầu, không ngờ Lý Dận lại nói với cô cái này. Kiểm tra ký ức của ký chủ, nàng ta không biết gì nhiều về Lý Dận, đặc biệt là quá khứ của hắn, Lý Dận cũng chưa bao giờ tiết lộ gì với ký chủ, nàng ta còn không biết có sự tồn tại của Hoàng lão tiên nhân.

“Đúng rồi, vũ đạo lúc ở tiệc mừng thọ của phụ hoàng ngươi học được ở đâu vậy?”

“Tự học.” Quý Hựu Đồng trả lời không chút nghĩ ngợi.

Lý Dận nhìn chằm chằm hai mắt cô, “Chưa từng nghe nói Quý tiểu thư còn có thể múa đấy, xem ra ta vẫn chưa hiểu rõ ngươi rồi, có lẽ phải hỏi người của Bình Phong sơn trang một chút.”

Quý Hựu Đồng đã sớm chuẩn bị sẵn trong đầu, “Nữ tử luyện múa há có thể tùy tiện để người khác dòm ngó? Người ở Bình Phong sơn trang chẳng ai biết cả, ta chỉ tự học trộm mà thôi.”

Lý Dận nở nụ cười, nhắm mắt không nói thêm gì nữa, trong lòng lại càng cảm thấy kỳ quái. Người như Quý Hựu Đồng hắn sớm đã hiểu rõ từ lâu, ngay thẳng đơn thuần, đừng nói đọc thơ luyện múa, nàng ta là người chỉ ngồi một chút đã không yên. Từ lúc nàng đến phủ Tĩnh Vân, trừ lần tình cờ đi đến thiên viện thì thời gian còn lại không chơi cờ cũng là đọc sách, một chút cũng không giống với Quý đại tiểu thư mà người khác miêu tả.

Ngược lại bộ dáng hiện tại của nàng, lại cực kỳ giống người nào đó, một người chỉ có hình dáng trong lòng hắn, không có thân hình hay khuôn mặt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK