• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thanh Uyên

Quý Hựu Đồng trở về thì thấy Lý Dận đã đứng dậy được rồi, đang ngồi phía trước cửa sổ uống trà, cửa sổ được đóng lại, hắn lẳng lặng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, gò má tinh xảo lại có một cảm giác rất quen thuộc, bỗng nhiên, trong đầu cô chợt loé lên khuôn mặt của Túc Ngôn.

Chỉ là một nốt ruồi son mà thôi, nhất định là trùng hợp!

“Ngươi không sao chứ?”

“Ừm,” Lý Dận nghiêng đầu, ánh mặt trời chiếu rọi nửa bên mặt của hắn, “Ngày mai chúng ta trở về.”

“Chúng ta không phải…” Cô nhớ sáng nay Lý Nhiệm gọi cô cùng đi bốc thuốc, nói vậy là Lý Thiệu muốn nói chuyện với Lý Dận nên cố ý đẩy cô đi. Cô hỏi, “Người muốn giết chúng ta là người Hạ Miễn phái tới?”

Lý Dận liếc nhìn cô một cái, trong mắt chợt loé lên sự nghi hoặc, “Ngươi cảm thấy là người Hạ Miễn? Ám sát ngay tại biên giới của bọn hắn, vậy cũng quá trắng trợn rồi.”

Nói vậy cũng đúng, “Vậy ngày mai chúng ta trở về liền sao?”

Lý Dận uống một hớp trà, nói: “Lý Thiệu nhận được tin tức Hạ Miễn và Biên Lương đã kết đồng minh, thừa lúc trong kinh thành rối loạn mà xông vào. Nói vậy lần này để chúng ta tới đây, chắc chắn không phải là chuyện đơn giản.”

Muốn bắt Lý Dận làm con tin? Hắn là Vương gia, bắt Vương gia thì đúng thật là có thể trao đổi được không ít, nhưng quá mạo hiểm, không phải cũng chỉ có đổi được tiền tài thôi sao? Bọn họ cũng có phải sơn tặc đâu.

Không, Quý Hựu Đồng lắc đầu một cái, Hạ Miễn và Biên Lương sẽ không ngu như thế, nếu bọn họ không muốn bắt cóc Lý Dận, vậy thì là… Quý Hựu Đồng ngẩng đầu, lẽ nào là lôi kéo?

Thấy cô bừng tỉnh, Lý Dận đứng lên nói: “Đúng vậy, bọn họ muốn lôi kéo ta. Vốn phụ hoàng đã không yêu lòng với ta, nếu như ta đi qua, nhất định sẽ mất đi địa vị Tĩnh Vân Vương.”

Những năm này Lý Dận đều giao chiến với bọn họ, khiến bọn họ phải chịu không ít khổ sở, nếu như bớt đi một cái Tĩnh Vân Vương cũng coi như bớt đi một cái uy hiếp. Nhưng Hoàng đế cũng không thể chỉ vì một cuộc gặp mặt mà qua loa nhận định Lý Dận cấu kết với bọn họ, cô hỏi vấn đề mình thắc mắc ra.

Lý Dận nói: “Đây mới chính là thủ đoạn của phụ hoàng, ông ta vốn muốn làm ta suy yếu, hiện tại chỉ còn thiếu một cái lý do thôi.”

“Nếu ngươi đã biết vậy sao còn muốn đi qua? Lại nói, lỡ như người tới là Tĩnh Lê Vương, chẳng phải là đều có lợi cho cả hai sao?”

“Không, người có thể đến chỉ có ta. Phụ hoàng đã nghĩ xong kế sách từ lâu, nếu kết quả như thế, ta hà tất phải làm điều thừa?” Lý Dẫn cười hờ hững, một tia ánh sáng mặt trời lọt qua từ khe hở của cửa sổ, chiếu vào trên khuôn mặt của hắn, giống như mang lên một lớp kim sa.

Quý Hựu Đồng nhìn lại sững sờ, trong đầu chợt hiện lên một cái tin tức, còn chưa kịp nắm lấy đã biến mất không thấy đâu. Cảm giác này, giống như khi đối mặt với Giang Lạc Trạch vậy, nhiều lần có cái gì đó chạy qua trong đầu cô nhưng lại không cho cô thấy rõ. Cô lấy lại tinh thần, “Tại sao lại làm như thế?”

“Bởi vì ta không thể làm ngôi cửu ngũ.”

“Có ý gì?” Quý Hựu Đồng ngạc nhiên.

“Từ lúc ta sinh ra đời, có người xem thiên tượng, truyền rằng nếu như ta là đế, chắc chắn sẽ giết huynh giết cha, hoàng thất máu chảy thành sông. Đời này, ta chỉ có thể là thần, không thể làm Vương. Chỉ vì phú, không thể vì quý.”

Quý Hựu Đồng hít một hơi khí lạnh, người đó tiên đoán thật sự rất chính xác, sau khi Lý Dận mưu quyền thật sự giết chóc rất nhiều, giống như mãnh thú vậy. Trước khi kí chủ chết, hắn cũng đã giết Lý Quyền.

Lý Dận nói tiếp: “Phụ hoàng vốn định giết chết ta, nhưng cũng may lão Hoàng cứu ta một mạng. Ông ta nói, ngày sau ta sẽ là anh hùng trên chiến trường, có thể đảm bảo bình an của cả một phương, giúp Lý thị nhất thống thiên hạ.”

“Ông ấy…” Quý Hựu Đồng muốn nói lại thôi.

“Sau đó, lão Hoàng tự móc hai mắt.”

Quả nhiên Hoàng lão tiên nhân nói dối. Làm như vậy chắc chắn lão Hoàng đế còn chưa kịp nghĩ thông suốt lời lão Hoàng nói cũng đã trở tay không kịp. Để hắn nắm giữ binh quyền nhiều năm như vậy, chẳng trách vẫn luôn kiêng kỵ hắn. Lần này tới Hạ Miễn, nếu như Lý Dận bị gán lên tội danh bán nước, như vậy binh quyền trong tay hắn sẽ có thể theo như thế mà được thu hồi lại, còn có thể định ra tội lớn, nhất cử lưỡng tiện.

Giây phút cuối cùng của lão Hoàng đế, ông ta đã truất ngôi Thái tử của Lý Quyền, lập Lý Kỳ lên, chắc là vẫn luôn bảo vệ Lý Kỳ, Lý Quyền đáng thương chẳng qua chỉ là một lớp nguỵ trang. Quý Hựu Đồng hỏi: “Người truy sát chúng ta là ai?”

“Bắt giặc phải bắt vua trước, muốn định ta tội phản quốc, khó có thể khiến người dưới phục. Nếu như ta chết rồi, như rắn mất đầu, người bên dưới lại càng dễ khống chế hơn.” Lúc nói những lời này, lông mày Lý Dận vẫn nhăn lại, khác với Hoàng đế, đáp án trong lòng hắn lại càng thiên về một người khác hơn.

Đang lúc nói chuyện, Lý Nhiễm gõ cửa đi vào, trong tay còn bưng thuốc, “Gia, thuốc đã nấu xong rồi, ngài uống trước đi.”

Trong không khí, Quý Hựu Đồng có thể ngửi thấy được mùi cay đắng khó chịu, Lý Dận bưng lên uống một hơi cạn sạch, mắt còn chẳng chớp lấy một cái, mạnh mẽ tới quá đáng.

Lý Dận đặt bát không xuống, thấy vẻ mặt ghét bỏ của cô thì nói: “Sớm biết thế, mỗi tháng ta đã để ngươi uống một chén thuốc chứ không phải uống viên thuốc.”



Đã qua một tháng, đường trở về kinh thành còn cần hơn hai mươi ngày nữa, hai tháng gần đây toàn là dằn vặt đau khổ, Quý Hựu Đồng chỉ có thể làm như là ngắm cảnh du lịch.

“Đây là đâu vậy?” Quý Hựu Đồng nhìn đường phố náo nhiệt, giống như là mình đã từng trải qua rồi vậy.

Lý Dận bị thương vẫn chưa thể cưỡi ngựa nên cũng ngồi trong xe, hắn vén mành lên liếc mắt nhìn, “Tô Châu.”

Quý Hựu Đồng cũng vén mành lên, không ngờ Tô Châu thời cổ đại lại như thế này. Đi một đoạn nữa thì sẽ xuất hiện một cây cầu hình vòm, dưới cầu có người đi bè trúc di chuyển trên sông, trên bè trúc có bày hoa quả rau dưa, hai bên bờ sông đều có quán hàng rong đang liên tục rao hàng, có nữ nhân trang sức phấn son, nam nhân quạt xếp áo mũ, còn có những đứa trẻ cầm con rối bằng giấy.

“Ngươi thích nơi này?” Lý Dận thấy cô vui vẻ, lâu như vậy rồi đây cũng là lần đầu tiên thấy cô cười như thế.

“Đúng vậy.” Cô vốn là người phương Nam, nhìn thấy những cảnh tượng này thì đương nhiên vui vẻ.

“Lý Nhiễm, tìm khách điếm, ở lại đây hai ngày.”

Quý Hựu Đồng quay đầu nói, “Ở thì không cần, ta chỉ nhìn thôi.”

“Nếu đã đi ngang qua vậy thì ở lại hai ngày đi.”

Thời gian ngắn ngủi, xe ngựa dừng ở bên ngoài một quán rượu, tiểu nhị nhiệt tình tiếp đón dẫn bọn họ lên một căn phòng trang nhã trên lầu hai, lại để cho một nam tử có tuổi tác không lớn lắm mang Lý Nhiễm đi tới phòng khách.

Ăn cơm tối xong, đúng lúc bên ngoài cũng đã chạng vạng, người đi trên đường cũng vội vàng hơn, người buôn bán nhỏ đều thu dọn đồ đạc để về nhà. Tiểu nhị chỉ vào người dưới lầu nói: “Đừng để ý hiện tại ít người, chờ trời tối đường phố lại náo nhiệt ngay, mỗi đêm đều có người thả hoa đăng ở bên hồ.”

Quý Hựu Đồng nghe như vậy thì động lòng, ngồi xe ngựa mấy ngày liên tục khiến mệt eo đau lưng, cũng chưa nghe giới thiệu gì nhiều, cơm nước nghỉ ngơi xong thì lên lầu định tắm rửa xong ngủ tiếp.

Đùng đùng.

Ngoài cửa có người gỡ cửa, mở cửa ra thì lại thấy Lý Nhiễm, “Quý, Quý tiểu thư.”

“Có chuyện gì không?” Quý Hựu Đồng nhìn dáng vẻ ngượng ngùng xoắn xít của hắn, tính cách của hắn khá giống Lý Thiệu, tuy võ công không bằng Lý Thiệu nhưng lại rất tỉ mỉ, quản lý mọi chuyện sinh hoạt của Lý Dận.

“Gia bảo ngài đi qua ạ.” Nói xong, trên khuôn mặt ít nói ít cười của hắn hiện lên vệt đỏ ửng.

Có thể khiến Lý Nhiễm biến thành như vậy, tám phần mười là chuyện không tốt. Cô cười nói, “Cũng đã tối rồi, ngươi nói với Vương gia, ta đi ngủ, có chuyện gì ngày mai lại nói.”

“Chờ đã,” Một tay Lý Nhiễm chống ở cửa, ngắn không cho cô đóng lại, “Ngài qua xem một chút đi.”

Quý Hựu Đồng nghi ngờ nhìn hắn, chỉ có thể đi qua với hắn.

Đẩy cửa ra, sau khi Quý Hựu Đồng đi vào, Lý Nhiễm đóng cửa phòng thật kỹ. Ngay phía trước gian phòng là một bức bình phong, phía trên bóc hơi nóng. Hắn đang tắm? Quý Hựu Đồng đứng sau tấm bình phong hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì?”

“Ta không có tìm ngươi.” Lý Dận nhíu mày, hắn nói Lý Nhiễm tìm người đến hầu hạ, ai ngờ hắn lại đi tìm Quý Hựu Đồng? “Thôi, ngươi tới đây.”

Quý Hựu Đồng vòng tới phía trước, Lý Dận ngồi trong thùng gỗ, có thể nhìn thấy được vết thương to nhỏ trên người, “Đừng nói ngươi bắt ta giúp ngươi tắm đấy nhé?”

Lý Dận ngẩng đầu nhìn cô, “Sao lại không thể?”



Lý Nhiễm mặt không chút cảm xúc đứng trước mặt Lý Thiệu, “Nhiệm vụ hoàn thành.”

Lý Thiệu mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, “Không ngờ người chưa bao giờ nói chuyện với nữ tử như ngươi vậy mà cũng có thể hoàn thành được.”

Mặt Lý Nhiễm không chút cảm xúc đáp một tiếng, “Ừ.”

Mặt Lý Thiệu không thay đổi nói: “Ta sẽ thực hiện lời hứa, về kinh mỗi lần gác đêm ta sẽ làm.”

Rốt cục Lý Nhiễm nhíu mày, “Tại sao phải để Quý tiểu thư đến phòng Vương gia?”

“Trước khi đi, có người nhờ ta cố gắng tác hợp bọn họ, vốn việc riêng tư của Vương gia ta không nên để ý đến, chỉ là…” Hiện tại chỉ sợ Vương gia đã yêu nha đầu kia.

“Linh nhi?”

Lý Thiệu có chút luống cuống, “Không phải.”

“Mạnh miệng.”

Quý Hựu Đồng chà lưng giúp hắn, cẩn thận né những vết thương đi, vải bố ẩm ướt cọ sát qua nốt ruồi đỏ, đến gần quan sát kỹ, nốt ruồi son này vốn là hiếm thấy nhưng lại cực kì giống với cái trên khoé mắt Túc Ngôn…

“Ngươi đang nhìn gì?”

“A?” Quý Hựu Đồng dời mắt đi, “Đang nhìn ngươi thôi, sợ chà vào miệng vết thương lại làm nó rách ra nữa.”

Lý Dận không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói: “Nước nguội.”

Quý Hựu Đồng: “… À.” Cô chà tới chà lui, đến khi trông có vẻ như đã chà sạch lưng hắn rồi thì thôi.

Chờ Lý Dận mặc xong, lại mở áo để lộ phần lưng, “Bôi thuốc giúp ta.”

Thuốc mỡ là do Lý Nhiễm chuyên mua, bảo là trị vết thương do đao rất hiệu quả. Đổ lên một chút, Quý Hựu Đồng có thể cảm nhận được cả tấm lưng Lý Dận đều căng thẳng, sau khi tắm qua nước, miệng vết thương cũng đã giống như thịt luộc, đổ thuốc lên thì lại rất đau.

“Sau khi trở về, phụ hoàng sẽ đích thân chọn ngày vui, để Linh nhi về Bình Phong sơn trang thông báo một tiếng.”

“Có phải quá nhanh rồi không?” Quý Hựu Đồng bôi thuốc xong thì đóng nắp bình thuốc lại, “Hạ Miễn và Biên Lương liên minh là bất lợi với chúng ta, nên lấy đại sự quốc gia làm trọng.”

Lý Dận xoay người nhìn cô, “Việc này phụ hoàng và Thái tử sẽ giải quyết, không cần ngươi phải bận tâm.”

Quý Hựu Đồng nắm chặt chiếc lọ, hít một hơi thật sâu, hỏi: “Trần Nguyên Điệp thì sao?”

“Ở Biên Lương.”

“Biên Lương?” Quý Hựu Đồng có hơi mơ màng.

Lý Dận nói: “Gia gia của Điệp nhi là thúc tổ phụ của ta, mẫu thân của nàng ta nên gọi là Thanh Đường cô mẫu, mười bảy năm trước, Đường cô mẫu mặc dù vẫn là khuê nữ chờ gả nhưng lại mang thai trước đó, hỏi qua mới biết phụ thân của đứa trẻ đó là người Biên Lương, tên là Trần Viễn. Trong cơn tức giận thúc tổ phụ đã đuổi nàng ra khỏi cửa, đoạn tuyệt quan hệ cha con với nàng. Mãi đến tận khi cô mẫu và cô phụ tạ thế, người Biên Lương mới tìm tới, mới biết thật ra tên thật của Trần Viễn là Trẫn Viễn Quang, ca ca của Tể tướng đương triều Trần Tác Miện.”

Quý Hựu Đồng sốt ruột hỏi, “Hoàng thượng có biết không?”

Lý Dận cười nói: “Đương nhiên không biết, nếu như biết thúc thúc của Điệp nhi là Trần Tác Miện, phụ hoàng còn có thể thương yêu nàng sao?”

Sắc mặt Quý Hựu Đồng dần trắng xám, cô bất an lui về phía sau, mãi đến tận khi đầu tựa vào trên giường. Không chỉ có kí chủ, mục đíc Lý Dận cưới Trần Nguyên Điệp, nói vậy chính là vì muốn thế lực của thúc thúc nàng ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK