• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thanh Uyên

Trương Tuệ cất kĩ tiền, nhìn dáng vẻ bất an của con trai lại cả giận nói: “Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của con đi, bây giờ người ta còn thèm để ý tới con sao? Nếu sớm biết vậy lúc trước đã viết thêm nhiều tiền chút rồi.”

“Được rồi, không phải bà có mang hiệp ước sao? Sao không đưa cho nó?” Trương Hán Minh dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy đẩy xe lăn của Trương Đình Văn; “Nếu không phải do bà cấm cản thì Đình Văn đã đi lĩnh giấy kết hôn với nó lâu rồi, bà muốn tiền của người ta, hiện tại cũng chẳng được nữa.”

“Ông dội nước lạnh làm gì? Nếu không phải tôi cố ý không đưa thì sao chúng ta có thể kiếm được một vạn?” Trương Tuệ tức giận hét ầm lên, ai nói bà ta không hối hận, cực kì hối hận, nhưng hôm nay dù có nói gì cũng là uổng phí cả, nhiều lời ít tiền đúng trọng điểm.

Đêm đó, Trương Đình Văn gọi cho Quý Hựu Đồng nói cô biết hiệp ước đang ở trong tay Trương Tuệ, giọng điệu còn hơi lấy lòng chút.

Quý Hựu Đồng thản nhiên nói: “Nói dì ấy hôm nào liên hệ lại với tôi.” Nói xong cô cúp điện thoại.

Mới sáng sớm Quý Hựu Đồng đã lên công ty xin nghỉ, giữa trưa Trương Tuệ đã gọi điện cho cô đòi giao tiền lấy hàng. Lúc gặp mặt Trương Tuệ, cô đưa chi phiếu bốn vạn đứng tên Trương Tuệ cho bà ta, bà ta mới yên tâm đưa tờ giấy đã ố vàng cho cô, phía trên có mấy từ đơn giản, phía dưới có chữ kí và dấu tay.

Chỉ cách hai ngày, trên internet đã xuất hiện thân thế li kì của Quý Hựu Đồng, văn vẻ đầy châm chọc, viết thêm mắm thêm muối vào chuyện cô làm con dâu nuôi từ bé, dựa vào sự đối lập giữa tấm ảnh cô đi show với tấm ảnh cô đưa tiền cho nhà họ Trương trong quán trà, từ ngữ lên án nói cô là người trong ngoài khác nhau, không ngờ âm thầm mà lại dơ bẩn đến vậy.

“Nói cũng khoa trương quá, rõ ràng em là người bị hại mà.” Quý Hựu Đồng lướt tin tức, trên weibo cũng có người bài liên quan nhưng tiếc là cô không đủ hot nên không mấy ai xem.

Lô Thiên Bình giơ tạp chí lên nói: “Trên này cũng có.”

Lật tới chỗ được chỉ, Quý Hựu Đồng bĩu bĩu môi đáp: “Chỉ là một vị trí nhỏ thôi, ai thèm để ý chứ?”

Triệu Dập xem tin tức trên di động, nhướng mày: “Mọi người xem rồi sẽ quên mất sự thật, ai có thể đảm bảo rằng loại tin tức như vậy sau này không bị người khác đào ra?”

Lô Thiên Bình gật đầu đồng ý, “Giám đốc nói phải, lỡ như sau này cô nổi tiếng, mấy thứ này bị đào ra rồi sẽ ảnh hưởng tới cô.”

Gọi người nhà họ Trương đến, cô cũng đã nghĩ kĩ muốn giải quyết một lần cho xong, nhưng không ngờ sớm vậy đã bị lên tin tức. Còn ai để lộ tin tức để người ta viết thì cô cũng có thể đoán được, nếu muốn giải quyết thì bằng sức một mình cô chỉ sợ có hơi khó khăn. Cô nhìn về phía Triệu Dập, nếu anh nói như vậy liệu có phải anh có cách gì rồi không?

Triệu Dập cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Mục đích của bọn họ là muốn em mất đi độ hot, tiếc là em cũng không hẳn là hot, không được nhiều người chú ý, bọn họ làm vậy là cho không tiền mà thôi. Chúng ta giúp bọn họ làm lớn chuyện này một chút.”

“Cái gì mà vốn không hẳn là hot chứ..” Quý Hựu Đồng u oán nhìn anh, “Anh có cách gì?”

“Thiên Bình, chuyện đó giải quyết thế nào rồi?”

Bị gọi tên, Lô Thiên Bình vội nói: “Đã làm xong lâu rồi, bản thảo cũng đã có sẵn.”

Quý Hựu Đồng hoài nghi nhìn Lô Thiên Bình.

“Sau khi người nhà cô đến, giám đốc đã sớm đoán được…” Chú ý thấy ánh mắt không tốt của hai người, tuy ánh mắt của Quý Hựu Đồng là nhìn Triệu Dập, nhưng ánh mắt Triệu Dập lại nhìn mình, cậu sửa lại lời, “Không, chỉ là lo trước tính sau. Sợ thời thơ ấu của cô bị người khác soi mói cho nên ngài ấy bảo tôi đi chuẩn bị sớm.”

Lô Thiên Bình nói mình nắm chắc phần thắng, Quý Hựu Đồng cũng không giấu diếm chuyện mình gặp người nhà họ Trương, đưa họ xem cả liên lai chuyển tiền. Lúc đó cô còn đặc biệt tự đi chọn ngân hàng để chuyển khoản chính là vì muốn giữ lại chứng cứ. Cô nói: “Giấy bán thân đã nằm trong tay em, bọn họ không trốn được đâu.”

Đêm đó, nhiều đơn vị truyền thông cùng đưa chuyện Quý Hựu Đồng bị ép trở thành con dâu nuôi từ bé, vì không cam lòng với cuộc sống như vậy nên đã trốn đi bắt đầu phấn đấu. Phía dưới còn có hình giấy trắng mực đen cho Kim Hương và Trương Tuệ viết, chỉ rõ rằng bài viết trước đây là cố ý vùi dập, không biết người hãm hại cô là ai, nếu họ có thể công khai viết bài như vậy mà không giải thích, cô sẽ truy cứu cho tới cùng không tiếc danh dự.

Bài viết hot chỉ trong một đêm, không vì độ nổi tiếng của cô mà vì bài viết dẫn dắt ra được rất nhiều vấn đề của xã hội. Lúc được càng nhiều người chú ý hơn, Lô Thiên Bình lập tức đăng một tin tức thứ hai làm sáng tỏ việc được đưa đi làm con dâu nuôi từ bé nhưng không đăng ký kết hôn, phấn đấu trong sự trong sạch, sự nghiệp thành công nên bị người mắng.

Lời bàn tán gần như thay đổi hết cả, cư dân mạng cũng rất nhanh nhẹn, tất cả chuyện cá nhân của Quý Hựu Đồng đều bị đào ra, thậm chí cả chuyện Quý Điềm ăn cắp. Có cư dân mạng đoán rằng người nói xấu lúc trước có thể là Quý Điềm.

Toà soạn của Diêm Minh cũng nổ tung, anh ta không ngờ Quý Điềm còn có lịch sử đen tối như vậy, sau khi suy xét, anh ta quyết định thu hồi tất cả tạp chí của mấy ngày trước, cũng đưa văn bản tiến hành giải thích, tỏ vẻ như bọn họ cũng là người bị hại, chẳng qua là được một người quen biết chuyện nên mới đưa tin.

Để hoàn toàn phủi sạch quan hệ, đoạn cuối cùng còn có một câu đại khái là nói chuyện nhà người khác toà soạn của bọn họ không thể nào biết được. Những lời này rõ ràng để lộ được thông tin của người báo cho, còn nhắm thẳng vào Quý Điềm.

Lô Thiên Bình mừng rỡ, “Giám đốc đúng là đoán không sai, nước cờ của họ nằm trong kì vọng của chúng ta.”

Quý Hựu Đồng lấy tài liệu lại xem, đây là bản thảo bài thứ ba sắp được Lô Thiên Bình đăng, bên trong không có chữ chỉ có hai tấm ảnh chụp, tấm đầu tiên là hình Quý Điềm ăn cơm cùng với Diêm Minh trong khách sạn, một tấm khác là hình bọn cùng ra khỏi rạp chiếu phim.

“Đây là…”

“Tôi chụp, “Lô Thiên Bình vui rạo rực đáp, “Lúc cô và giám đốc cùng ăn cơm tôi không có chuyện gì làm nên tìm lão Mộc nói chuyện phiếm.”

Bài viết được đưa lên, Diêm Minh hết đường chối cãi, chỉ có thể âm thầm xử lý.

Quý Điềm cũng ngây người, tại sao lại hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng vậy? Rõ ràng cô muốn huỷ hoại Quý Hựu Đồng, tại sao cô lại là kẻ bị mọi người công kích chứ? Cô vừa mới quay quảng cáo trang sức xong, thời hạn hợp tác với TV còn chưa tới, poster cũng đã được đưa ra, nếu giờ xảy ra chuyện này không phải quảng cáo của cô sẽ chết yểu lần nữa sao?

Chỉ có thể tìm Trần Vũ xin giúp đỡ, Quý Điềm run rẩy gọi điện cho Trần Vũ nhưng có gọi thế nào cũng không bắt máy, nước mắt chảy ròng, cô xách túi lên chẳng thèm để ý hình tượng, cứ thế lao ra khỏi cửa bắt xe đến công ty.

Trong văn phòng là một bãi chiến trường, di động vang lên liên tục, người gọi đến chính là Quý Điềm, Trần Vũ tức giận ném điện thoại vào thùng rác. Chuyện Quý Điềm gây ra cũng không khiến anh tức giận tới như vậy, tin tức gì cũng đã được thư kí báo cho anh biết, nhưng anh không có tâm tư đâu mà nghe, chỉ nói, “Phía Quý Điềm nếu lại gây ra sai lầm gì nữa thì cho cô ta cút luôn đi.”

Quý Điềm hoang mang vọt vào trong văn phòng, thấy giấy tờ văn bản rơi đầy trên đất còn tưởng chuyện của mình khiến Trần Vũ rất tức giận, giải thích: “Trần Vũ, anh nghe em nói, chuyện này em hoàn toàn vô tội, em chỉ…”

“Câm miệng.” Trần Vũ nói rất nhẹ, anh mệt mỏi xoay người, chỉa về phía cô nói, “Đi ra ngoài, đừng có làm phiền tôi.”

Thật sự đã chạm phải điểm mấu chốt của anh rồi sao? Quý Điềm bước lên phía trước nói: “Thật ra cũng không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, có lẽ sẽ có ảnh hưởng đến em nhưng nói cho cùng thì vẫn là nhà họ Quý thiếu nó, mọi người muốn tìm thì cũng sẽ tìm mẹ em, không liên quan gì đến em cả…”

Nghe cô nói khiến Trần Vũ lại càng đau đầu chóng mặt, cả giận nói: “Công ty trang sức quá sản rồi! Tôi đầu tư hết tiền vào đó, cô lại đi nói chuyện nhà với tôi, đầu óc cô bị nước vào rồi à!?”

“Cái… Cái gì?” Quý Điềm ngơ ngác, “Phá sản gì chứ?”

Trần Vũ không trả lời, trực tiếp đẩy cô ra ngoài rồi đóng khoá cửa lại. Bị Triệu Dập đoán trúng rồi, cái công ty kia đúng là có vấn đề, không thể nào giữa chừng mà lại phá sản được, tiền của bọn họ chắc chắn là bị chuyển đi, nhưng bị chuyển đi đâu? Anh không có chút manh mối nào cả.

Đúng, đi tìm Triệu Dập, chỉ có thể là anh ta.

Triệu Dập không quá bất ngờ khi thấy Trần Vũ điện thoại tới, anh nói cho anh ta biết công ty kia đã đổi mấy kì giám đốc, pháp nhân công ty cũng không có thực quyền, trong tình huống không có chứng cứ thì khó mà truy cứu được.

Quý Huy coi như còn có chút lương tâm, nói bệnh tình của Quý Quang Minh cho Kim Hương biết, nhưng tiền đã bị gã tiêu xài phung phí hết một phần. Lúc Kim Hương tìm đến, Quý Hựu Đồng chẳng nói gì cả, cho bà ta đủ tiền để trị bệnh, nhưng ngày thứ ba sau khi họ rời đi, căn nhà ở Hoa Uyển đã bị bán đi.

Nửa tháng sau, Quý Hựu Đồng bàn luận xong với luật sư, tố cáo Kim Hương và Trương Tuệ tự tiện mua bán trẻ nhỏ, thậm chí là ép gả. Vì có chứng cớ đưa tiền cho nhà họ Trương nên yêu cầu trong ba tháng bọn họ phải hoàn trả lại hết tất cả số tiền đó. Nhưng Quý Hựu Đồng vẫn chưa cưới Trương Đình Văn nên không mất quyền tự do, cuối cùng phán quyết dành cho Kim Hương và Trương Tuệ cũng không đến nơi đến chốn.

Ra khỏi cửa toà án, sắc mặt Kim Hương và Trương Tuệ đều trắng bệch đáng sợ, mặc dù không bị trừng trị nhưng cũng coi như đây là một lời cảnh cáo với bọn họ, nói cho họ biết cô không dễ chọc. Không có gì để uy hiếp, cộng thêm thanh danh cả nhà họ Quý bị huỷ hoại nên Kim Hương cũng không có cách nào quấy phá tiếp, dư luận xã hội không đứng về phía bọn họ. Điều may mắn duy nhất là Quý Quang Minh được đưa vào viện kịp thời nên giữ lại được mạng. Chẳng qua số tiền Quý Huy nợ chỉ sợ dù họ có trả cả đời cũng vẫn còn.

Trần Vũ đầu tư thất bại, AM cũng chịu ảnh hưởng, số lượng tiêu thụ giảm xuống rất nhanh, gần như đang trên bờ vực phá sản. Quý Điềm sợ nguy hiểm liên luỵ đến mình nên nhân lúc Trần Vũ đồng ý huỷ hợp đồng vô điều kiện thì lập tức vạch rõ quan hệ với AM, nhưng cô ta quên mất rằng Trần Vũ vẫn còn Triệu Dụ Tường, cô ta vỗ mông chạy lấy người thực sự đã chọc giận Trần Vũ.

Triệu Dụ Tường mắng ầm Trần Vũ một trận, nhưng tóm lại vẫn là người trong nhà, đem tiền của mình cho anh ta. Ba Trần Vũ là một nhà đầu tư bất động sản, cũng nhanh chóng kéo con trai đến làm công ty mình. Quý Điềm thấy Trần Vũ sống lại lần nữa thì ngây người, nhưng cô ta không thể nào quay trở lại được nữa.

Nhờ tin tức của Diêm Minh, Quý Hựu Đồng xem như cũng đã nổi tiếng, chuyện hợp tác nhiều tới nỗi đồng ý không xuể, cô cũng càng ngày càng đi theo con đường cao cấp. Cô chưa bao giờ tìm người đại diện, tất cả công việc đều giao cho Sabrina xử lý. Có hôm trợ lý của Sabrina tìm cô nói cho cô biết Quý Điềm liên hệ với Tinh Tân, dùng quan hệ thân thích với Quý Hựu Đồng mong có thể đi cửa sau. Nghĩ đến việc lúc trước Sabrina tự mình tìm cô ta, lúc này lại chỉ để trợ lý tới thông báo, xem ra Sabrina cũng không có ấn tượng tốt với Quý Điềm.

Quý Hựu Đồng kỳ quái nói: “Chị ta muốn mượn tôi vào công ty thì nên tìm tôi trước mới phải chứ.”

Trợ lý sửng sốt, lập tức cười nói: “Chị Đồng Đồng nói đúng.”

Về phần Quý Điềm, mới đầu còn có thể nhìn thấy bóng dáng của cô ta trên một ít trang mạng, sau này không còn thấy nữa.



“Em phải đi công tác vài ngày.”

“Vài ngày là bao lâu?”

Quý Hựu Đồng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chắc là ba ngày…”

Vẻ mặt Triệu Dập không tốt mấy: “Nay nói được thì phải làm được.”

Quý Hựu Đồng vội sửa miệng, “Có thể là một tuần…”

Công việc càng lúc càng bận rộn, Quý Hựu Đồng chưa bao giờ nghĩ muốn dừng lại, nếu như dừng lại cô có thể ở lại bên cạnh Triệu Dập, sống cùng anh cả đời. Nhưng, giống như Hà Hi và Giang Lạc Trạch, rõ ràng cô có thể lựa chọn ở lại.

Lúc sự nghiệp đứng ở đỉnh thì đã là ba năm sau. Cô và Triệu Dập rất ăn ý, hai người sẽ đi hẹn họ, đi xem phim, du lịch, làm tất cả những chuyện người yêu cùng làm, cũng cùng dằn những lời muốn nói xuống tận đáy lòng. Mấy lần Lô Thiên Bình ám chỉ việc hai người kết hôn nhưng đều bị Triệu Dập răn đe một trân.

Lúc biết cả hai đều không tính kết hôn, Tô Mễ chủ động tìm đến cô, tỏ vẻ nếu Quý Hựu Đồng không ra tay thì cô sẽ cố gắng theo đuổi Triệu Dập. Quý Hựu Đồng chỉ cười cười, rất nhiều chuyện cô không biết phải làm thể nào, cũng không có cách nào vẹn toàn đôi bên. Cô tin rằng bọn họ có thể gặp lại nhau.

【Phiên ngoại 】

Quý Hựu Đồng đi yên lặng không một tiếng động, một ngày trước đó còn vui vẻ ăn cơm cùng anh, ngày hôm sau đã biến mất.

Lần đầu tiên khi nhìn thấy Quý Hựu Đồng, cô mặc bộ đồ cũ nát, tóc rối ren, ai có thể ngờ rằng vài năm sau cô lại biến thành người mẫu? Nếu là bình thường, người như vậy anh không thèm liếc mắt lấy một cái, nhưng anh lại muốn quen biết cô.

Điều này không hợp với lẽ thường.

Cho đến khi gặp lại, cô mặc đơn giản nhẹ nhàng, tóc cũng được cắt sửa lại, khuôn mặt có vẻ mỏi mệt nhưng lại xinh đẹp.

“Có phải đã từng gặp nhau ở đâu không?” Anh hỏi mình, đáp án lại là không có.

Khi không có việc gì làm, anh lại nghĩ miên man về Quý Hựu Đồng, bất thình lình, hành động của anh nhanh hơn cả suy nghĩ, lấy lại tinh thần thì mình đã dọn tới kế bên nhà cô rồi, không hiểu sao còn ăn dấm vì cho rằng cô có quan hệ với Trần Vũ. Hôm đó khi uống rượu anh cũng nửa tỉnh nửa say, anh thấy Quý Hựu Đồng nắm tay trái của anh ngẩn người, ngón tay chà xát nốt ruồi đỏ trong lòng bàn tay. Từ lúc sinh ra là đã có, trong mơ hồ, cô nhìn nó cười.

Không biết trực giác tới từ đâu, anh cảm thấy Quý Hựu Đồng sẽ rời đi, trong một ngày nào đó mà anh không biết, đột nhiên rời đi. Khi trực giác càng lúc càng trở nên chân thật, anh lựa chọn đáp án khẳng định, tình cảm này cũng trở nên cẩn thận hơn. Không dám dễ dàng nói yêu cô, càng không dám nói cô ở lại sống cùng anh cả đời.

Lặng yên không một tiếng động, cô đi rồi.

Lô Thiên Bình bênh vực kẻ yếu bảo: “Không nói tiếng nào đã đi, còn xem tôi là bạn bè không chứ, còn coi giám đốc như…” Cậu ngậm chặt miệng không nói nữa, giống như không tìm thấy từ nào để hình dung quan hệ của hai người.

Lúc này Triệu Dập không tức giận, mỉm cười nói: “Còn gặp lại, nhất định.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK