Quý Hựu Đồng bưng một cái chậu gỗ đến múc nước bên bờ sông, cả vườn hoa đào đều đã nở rộ, đoá hoa đón gió tung bay, rơi xuống theo làn gió. Tối hôm qua cô lại nghe được tiếng đàn, chỉ có một đoạn ngắn, sau khi cô đẩy cửa vào thì lại im bặt, giống như người đánh đàn đang nhìn cô ở cách đó không xa vậy.
“Đã xác định xong là hôm nay sao?” Âm thanh của hệ thống không còn mờ ảo nữa, có thể nghe rõ được là một giọng nữ, chỉ là giọng nói lại lãnh lẽo hơn. Lúc cô ấy phát ra âm thanh, giống như có không khí đứng trước mặt cô, chỉ là không xuất hiện mà thôi.
Quý Hựu Đồng tạt nước lên mặt, dùng tay áo lau khô bọt nước, gật đầu nói: “Ừm, quyết định xong rồi.”
…
Quý Quang Minh đau đầu nhất là con trai cả Quý Huy, tuổi còn nhỏ thì không học cho tốt, đánh nhau ăn cắp với người khác, mười ba tuổi bỏ học, cả nhà cứ tưởng nó có thể giúp đỡ được chút gì, kết quả lại đi học đánh bạc. Mặc dù bà vợ Kim Hương hận con trai mình khiến mình thất vọng, nhưng lại không muốn đánh chửi, chỉ có thể lén lau nước mắt trong đêm.
Quý Quang Minh cảm thấy đây cũng không phải là cách, ngày sau cả hai đều già thì còn phải dựa vào con trai sống qua ngày, hiện tại con trai không học gì lại học cái xấu, sao còn có thể dưỡng già được? Không lâu sau, Kim Hương mang bầu lần thứ hai.
Bụng vừa mới to ra, lúc Kim Hương đang nói chuyện với vợ của lão Tiền cách vách, nói đến việc lúc mang thai có nhờ người xem bói, có thể tính được được vận mệnh của đứa bé, lại còn chính xác. Kim Hương động lòng, mời thầy mù Trần nổi danh về xem bói cho mình.
Thầy mù Trần vuốt chòm râu nhiều lần, nói: “Cái thai thứ hai có thể sẽ mang đến may mắn có các người, nhưng chủ yếu là phải xem cái thai thứ ba, nếu thai thứ ba có thể sinh được con trai vậy nhà của cô từ nay về sau tiền tài không lo, nhưng nếu là con gái, chỉ sợ là tai hoạ cả nhà.”
Ba tháng sau, Kim Hương sinh tại nhà, đúng là một cặp con gái sinh đôi.
Kim Hương vừa thấy đã sốt ruột, thương lượng kế sách với Quý Quang Minh, con gái nhỏ khắc mệnh của cả nhà, không thể giữ lại trong nhà được. Quý Quang Minh nhìn hai đứa trẻ giống nhau như đúc kia, thật sự không nỡ đưa cho người khác, chỉ nói không nên tin vào xem bói.
Hai chị em dần dần lớn lên, trong lòng Kim Hương luôn có cái gai, dù thế nào cũng không vượt qua được, đặc biệt là khi Quý Huy càng lúc càng thích đánh bài, bà toàn trách tội lên người Quý Hựu Đồng, nếu bà có thể sinh con trai, vậy Quý Huy có thể tiến thủ rồi.
Mặc dù lớn lên hai người rất giống nhau, nhưng mọi người đều biết Quý Huy và Quý Điềm đúng là anh em, nhưng không biết Quý Hựu Đồng có đúng là em gái của hai người hay không, đến cả tên cũng khác với bọn họ. Trong nhà có đồ ăn ngon, Kim Hương đều giấu đưa cho Quý Điềm, quần áo mới cũng đưa cho Quý Điềm mặc trước, cũ rồi lại cho Quý Hựu Đồng.
Từ khi Quý Huy đánh cược ngày càng lớn, trong nhà không có gì cho cậu ta cầm nữa, Kim Hương quyết đoán để Quý Hựu Đồng mới học sơ trung nghỉ học, lấy hai vạn rồi bán cô cho nhà họ Trương ở trấn trên làm con dâu nuôi từ bé. Mặc dù nhà họ Trương có tiền, nhưng lại sinh một người con trai tàn tật, từ sau khi sinh ra đi đứng đã bất tiện, sinh hoạt vẫn luôn dựa vào chiếc xe lăn, nên chỉ có thể nhanh chóng tính toán thật tốt cho cậu ta.
Sau khi Quý Hựu Đồng đến nhà họ Trương cũng coi như là ngoan ngoãn, chẳng những giúp nhà họ Trương làm việc nhà, còn chăm sóc Trương Đình Văn rất tốt. Vốn chờ hai người đến tuổi rồi sẽ làm một hôn lễ coi như có hình thức, cơ thể Trương Đình Văn có tật, cũng không trông cậy vào ngày sau có thể sinh con, chỉ hi vọng sau khi hai người già này mất thì Quý Hựu Đồng có thể chăm sóc thằng bé thay họ.
Rất nhanh Quý Huy đã thua sạch hết tiền trong nhà, ngày qua ngày nhà họ Quý cũng không quá tốt, Quý Hựu Đồng đành phải hỏi xin chút tiền cứu tế của nhà họ Trương. Từ từ, Quý Huy không chút xấu hổ lại trực tiếp tìm tới cửa. Trương Tuệ có chút không vui, cảm thấy chút mua bán này thật mệt, khuôn mặt từ từ lộ nét phản cảm với Quý Hựu Đồng, không cho phép cô lại cứu tế người nhà nữa.
Lúc này, Quý Điềm đã lên đại học, bởi vì từ nhỏ nhà họ Quý đã luôn cho cô ta những thứ tốt nhất, đương nhiên sẽ có tâm lí phân bì, nhưng kinh tế lại không theo kịp những người khác, trộm hai hộp đồ trang điểm ngay trong cửa hàng, bị camera quay lại được. Vì danh dự của mình, cô ta vu hết cho đứa em gái sinh đôi của mình làm ra, nói lần đầu em gái lên thành phố chơi, nhìn thấy đồ mình thích khó tránh khỏi bị mụ mị đầu óc.
Vì làm cho tròn lời nói dối này của mình, Kim Hương không tiếc mà lừa Quý Hựu Đồng ra đưa đến trường đại học của Quý Điềm, Quý Điềm đứng trước mặt các bạn học, nói xấu Quý Hựu Đồng rất nhiều, nói từ nhỏ tay chân cô đã không sạch sẽ, người cũng tự ti, vẫn luôn đố kỵ cô chị gái này có thành tích học tập tốt hơn, nhân duyên cũng tốt.
Bạn học vừa thấy hai người lớn lên cũng rất giống nhau, không cẩn thận phân biệt thì gần như không đoán ra được.
Quý Hựu Đồng rụt cổ, hai tay nắm góc áo, không nói được một câu nào nên lời. Lại nhìn quần áo rộng lớn cũ kỹ cô mặc trên người, mọi người càng thêm xác định người trong camera chính là em gái Quý Điềm.
Kim Hương sợ mọi chuyện bại lộ, sau khi trở về lại truyền bá trong thôn Quý Hựu Đồng ăn cắp, sau khi Trương Tuệ biết được lại càng không vừa mắt Quý Hựu Đồng, giấu thật kỹ tiền trong nhà, giao hết toàn bộ việc cực nhọc cho cô làm. Cũng không biết bà hỏi được ở đâu chuyện lúc Kim Hương mang bầu từng đi xem bói, tính ra được Quý Hựu Đồng là một cái sao chổi. Trương Tuệ cực kỳ sợ hãi, lỡ như Quý Hựu Đồng đưa vận xui đến nhà học Trương thì phải làm sao?
Cũng không thèm thương lượng với chồng mình, Trương Tuệ trực tiếp đuổi Quý Hựu Đồng ra khỏi nhà. Quý Hựu Đồng bất đắc dĩ trở lại nhà họ Quý, lúc trước Quý Quang Minh ra đồng bị té gãy thắt lưng, nay nằm trên giường nửa tháng vẫn chưa thấy khá hơn, Kim Hương vốn định để Quý Hựu Đồng trở về giúp đỡ chăm sóc Quý Quang Minh, không ngờ sau đó không lâu Quý Quang Minh lại qua đời, Kim Hương đổ hết tất cả tội lỗi lên người Quý Hựu Đồng, lại đuổi cô đi lần nữa.
Quý Hựu Đồng không có chỗ để đi lại trở về nhà họ Trương tìm Trương Đình Văn xin giúp đỡ, Trương Đình Văn vốn là kẻ hèn yếu, cha mẹ không đồng ý cho Quý Hựu Đồng trở về, anh ta cũng không dám nói nhiều lời.
Vì để kiếm ăn, Quý Hựu Đồng tìm rất nhiều công việc khác nhau, nhưng kiếm được chút tiền đều bị Quý Huy cướp đi. Nhờ chuyện ăn cắp mà Quý Điềm gặp được vận may lớn, lúc kéo Quý Hựu Đồng đi giải thích thì quen biết được giám đốc nhãn hiệu AM, Trần Vũ.
Tại lúc Quý Điềm thăng quan tiến chức đầy thuận lợi, Quý Huy oán hận việc không thể lấy được tiền bạc ở chỗ Quý Điềm, để hả giận thì đã nói hết sự thật cho Quý Hựu Đồng biết, thì ra lúc đó Trần Vũ mong cặp song sinh Quý Hựu Đồng và Quý Điềm cùng làm người phát ngôn, không ngờ Quý Điềm lại nói dối bảo thần kinh Quý Hựu Đồng không được bình thường, không thích hợp lộ diện trước mặt mọi người, Trần Vũ mới từ bỏ.
Vì Quý Điềm lớn lên xinh đẹp lại đóng quảng cáo cho nhãn hiệu AM, còn kết bạn với người đầu tư, con đường đi rất bằng phẳng. Mà Quý Hựu Đồng bị bệnh cũng không có người hỏi thăm, cả người chỉ có đau đớn, chưa đến năm mươi tuổi đã phẫn hận qua đời.
Nguyện vọng của cô là, không muốn để cuộc sống của mình bị nhà họ Quý và nhà họ Trương khống chế nữa, cô muốn thoát khỏi cái vực sâu này, cũng phải nắm cho bằng được cái cơ hội duy nhất bị Quý Điềm huỷ mất.
…
Nhìn xuyên qua gương, Trương Tuệ liếc mắt nhìn Quý Hựu Đồng đang nghiêm túc lau sàn nhà, thầm nói trong lòng rằng cô đúng là hữu dụng, lo hết mọi công việc trong nhà, đáng tiếc anh trai Quý Huy của cô lại nhiều lần đến nhà xin tiền, có biết với số tiền đó bà đã có thể tìm được người làm công cho rất nhiều giờ rồi không? Nghĩ vậy, bà lại nổi giận trong lòng. Sau khi ăn diện xong trước gương trang điểm, bà cầm túi xách ra ngoài, đến chỗ hẹn chơi mạt chược lúc năm giờ, hiện tại chỉ còn nửa tiếng.
Quý Hựu Đồng thấy Trương Tuệ ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thời gian thì đã là bốn rưỡi rồi, năm giờ rưỡi Trương Hán Minh sẽ quay lại, còn có một giờ để ra ngoài quan sát.
Tới đây đã được ba ngày, mỗi ngày trừ làm việc ở nhà họ Trương thì vẫn chỉ làm việc, trên tay toàn vết chai. Mấy ngày nay cô đã cẩn thận sắp xếp lại kí ức của kí chủ một lần, phát hiện tất cả những gì cô biết hình như chỉ có sinh hoạt trong thôn, gần như không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Sờ sờ túi nhỏ bên trong quần áo, tối hôm qua cô khâu cái túi lại, bên trong kẹp gì đó phồng lên. Cái hệ thống đưa lúc này chính là tiền, đúng là cẩn thận. Nhưng dựa vào tình cảnh lúc này của Quý Hựu Đồng, thứ cố thiếu đúng thật cũng chính là tiền.
Rửa tay xong, Quý Hựu Đồng đẩy cửa phòng buồng trong ra, nhẹ giọng nói: “Đình Văn, dì ra ngoài rồi, tối nay anh muốn ăn gì? Em đi mua về làm.”
Trương Đình Văn gầy yếu, ống quần rộng che khuất hai chân, “Chờ ba về đã.”
“Em đi ra ngoài mua thì tiện hơn, ” Quý Hựu Đồng giả bộ nhát gan chà xát góc áo, đi lên phía trước nói, “Em ra ngoài mua ít đồ ăn rồi về, cho em hai mươi đồng đi.”
Trương Đình Văn lấy ra năm đồng đưa cho cô, “Ăn mì được rồi, có lẽ trong nhà còn đồ ăn, em đi mua ít mì rồi về.”
“Ừm.” Quý Hựu Đồng cầm năm đồng ra ngoài, trong lòng không còn lời nào để nói, hiện tại nhà họ Trương thực sự đề phòng cô, đã lâu vậy rồi nên cũng không phải sợ cô chạy trốn, mà là sợ cô đưa hết tiền cho Quý Huy.
Nhìn bóng dáng Quý Hựu Đồng, Trương Đình Văn cảm thấy như mình xuất hiện ảo giác, không biết vì sao lại cảm thấy bước chân của cô hôm nay lại rất nhẹ nhàng?